Untitled Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
người [ai cho ta mượn cái xô 0;;0]

(Họ Đông Phương = Vân Khuynh = Tiểu Xuân = Tiểu Thất? Dù sao hai người trước cũng thực trắng, chúng ta liền tạm thời cũng coi là Tiểu Thất trắng đi, nếu mọi người tìm được căn cứ xác thực chứng tỏ hắn Tiểu Thất không trắng, ta có thể sửa lại)

Ngay cả Vân Khuynh, dù cùng Tiểu Thất đều là mỹ nhân kì cổ tương đương (1), cũng không thể chỉ bán loã thể như vậy mà có thể khơi ham muốn của y (Đại sư huynh ngươi xác định đó không phải là thú tính sao?~~~ ưu sầu bị đại sư huynh đánh bay~~~) Quả nhiên, so với mỹ mạo thiên về nữ tính như Vân Khuynh hay chính y thì khuôn mặt tuấn tú thanh thuần nam tính của Tiểu Thất càng có thể khiến y tâm động, hơn nữa ở trên giường càng có thể gia tăng ham muốn chinh phục a!

Trong trí nhớ của Tiểu Hắc, Tiểu Hắc thích nhất là khi Tiểu Thất bị y làm cho dục cự hoàn nghênh [cố kìm chế mà ko được ;))], khóe mắt duyến lệ, thần tình đỏ bừng, tư thái thực mê người. Còn có tiểu huyệt chặt chẽ kia khiến y nảy sinh khoái cảm cùng thoả mãn vô hạn. Nhớ tới thật sự làm cho Lan Khánh toàn thân liền nóng lên, đặc biệt là Tiểu Lan Khánh, lại theo hồi ức mà cao hứng ngẩng đầu.

Dục vọng của Lan Khánh đâm vào bụng Tiểu Thất làm cho hắn vừa thẹn vừa sợ. Hắn vẫn nghĩ Lan Khánh sẽ bài xích nam nam tình sự, không ngờ y sau khi thanh tỉnh đối với chính mình vẫn sinh dục vọng.

Ngón tay Lan Khánh từ trên cổ Tiểu Thất dần đi xuống, chậm rãi lướt qua những khu vực mẫn cảm trên thân thể Tiểu Thất mà khiêu khích, thẳng tiến đến phía trước khố của hắn [underwear ;))]. “Tiểu Thất, ngươi phải ngoan một chút, sư huynh mới có thể yêu thương ngươi, hiểu không?” Lan Khánh vẻ mặt hưởng thụ nói. Hắn đối Tiểu Thất thực sự rất hài lòng, đặc biệt là sự nhu thuận cùng nghe lời, như hiện tại, Tiểu Thất tựa như con chuột trông thấy lão miêu liền không hề nhúc nhích, mặc cho y sờ y hôn cũng không dám phản kháng! Lại dùng sức một lần nữa, Tiểu Thất ngay cả khố tử đều không còn, toàn thân quang lưu lưu [trơn bóng láng => ngon thế :x:x:x]

——-o0o——-

(1) Kì cổ tương đương: ngang sức ngang tài

P/s:

Lan Khánh : Y không cắn Tiểu Thất, nhưng có thể ăn hắn!

=> Dạo đầu một chút, chuẩn bị cho chương tiếp theo nha cả nhà ^0^ Chúc cả nhà ngon miệng ^0^

Đệ Bát Chương

P/s:  Mọi người nhớ chuẩn bị khăn giấy nhá ^,..,<

——-o0o——-

Tiểu Thất nghĩ muốn co người ngồi dậy, lại bắt gặp ánh mắt Lan Khánh, hắn càng thấy ngây ngô hơn. Tất nhiên, Lan Khánh còn lâu mới để cho Tiểu Thất có cơ hội này, ở phía trên người Tiểu Thất khi dễ, thân thể cùng hắn kề sát, hai đôi môi tương giao, nụ hôn không thô lỗ vụng về như Tiểu Hắc, mà ôn nhu nhưng lại tràn đầy xâm lược, thập phần phù hợp với cá tính Lan Khánh.

Lại nói tiếp, từ lúc cùng Lan Khánh phát sinh quan hệ tới nay, bởi vì hắn với Tiểu Hắc đều không có kinh nghiệm, mỗi lần thân mật đều có thể nói là khá miễn cưỡng, cũng khó trách Tiểu Thất chịu không nổi. Lan Khánh so với Tiểu Hắc thành thục hơn, tự nhiên tại phương diện này kỹ xảo cũng tốt hơn nhiều, chỉ mới vuốt ve khiêu khích mấy điểm mẫn cảm trên cơ thể, đã khiến cho Tiểu Thất vốn căng thẳng khẩn trương cả người liền nhuyễn xuống, đôi môi cắn chặt phát ra ngâm thanh rên rỉ đứt đoạn, ngay cả Tiểu Tiểu Thất cũng không chịu thua kém, cũng ngẩng đầu cùng Tiểu Lan Khánh dây dưa lẫn nhau.

Ngón tay thon dài tại cúc huyệt phía sau người Tiểu Thất nhẹ nhàng đảo quanh, thẳng đến khi khẩu huyệt bắt đầu ướt át mềm mại mới tham nhập vào bên trong, khi nặng khi nhẹ khuấy động tràng bích mẫn cảm.

“Sư huynh….” Bị xâm nhập, Tiểu Thất động tình kêu to, hai tay không tự giác vòng ở sau lưng Lan Khánh. “Cầu ngươi……Tiến đến…” Tiểu Thất vì xấu hổ mà thần tình đỏ bừng, ngay cả thân thể trắng nõn cũng ửng lên một màu hồng nhạt mê người.

Nghe được thanh âm cầu xin của Tiểu Thất, Lan Khánh tâm tình hảo vô cùng, cũng không tái giày vò hắn nữa. Tách hai chân Tiểu Thất ra, thắt lưng đẩy một cái liền dễ dàng tiến nhập bên trong cơ thể Tiểu Thất, được dũng đạo chặt chẽ của Tiểu Thất bao quanh, toàn bộ máu trong cơ thể Lan Khánh như thể bị thiêu đốt đến sôi trào. Bảo trụ thắt lưng Tiểu Thất cấp tốc chạy nước rút, không rong ruổi cửu thiển nhất thâm nữa (1). Trong khi hạ thân vận động, thượng thân cũng không nhàn rỗi, một tay trêu đùa Tiểu Tiểu Thất, tay còn lại giữ lấy thắt lưng hắn. Đôi môi khi thì cắn mút làn môi hắn, nuốt hết những tiếng ngâm nga rên rỉ, khi thì liếm duyện hai khoả thù du khả ái trước ngực kia.

Tiểu Thất cũng theo thói quen phối hợp với Lan Khánh, đĩnh động thắt lưng, làm cho hai người đều đạt được khoái cảm lớn nhất. “Sư huynh, …sâu một chút….. sâu hơn một chút, cáp a!” Chìm trong khoái cảm, hắn cuồng loạn kêu lên, cả chân cũng phóng đãng quấn trên lưng Lan Khánh

Được Tiểu Thất hết mình lấy lòng như vậy, Lan Khánh tất nhiên càng ra sức!

Lăn qua lăn lại nửa ngày, dây dưa trong cơ thể mới dừng lại, hai người đồng thời gầm nhẹ, phóng ra tất cả nhiệt tình. Lan Khánh thuận thế nằm sấp trên ngực Tiểu Thất thở gấp, đồng thời lắng nghe trái tim người kia vì hắn mà phát ra những thanh âm mạnh mẽ. Cứ như vậy an an tĩnh tĩnh dựa vào nhau như thể quên đi hết thảy những ưu phiền, thậm trí cả cừu hận trước kia.

Vận động kịch liệt qua đi, khiến cho cơ thể đang sốt của Lan Khánh càng nóng hơn, mê man buồn ngủ, nhưng trước khi thiếp đi y không quên tóm gọn nói vơi Tiểu Thất một câu “Tiểu Thất, ngươi mới là nam nhân quan trọng nhất của ta!” Dứt lời, ở trên vai Tiểu Thất cắn một ngụm, lưu lại một dấu răng thật sâu, sau mới thoải mãn đi vào giấc ngủ.

Nam nhân quan trọng nhất?

Mặc dù đồng dạng kịch liệt vận động, nhưng Tiểu Thất so với Lan Khánh vẫn thanh tỉnh hơn. Hắn rõ hơn ai hết Lan Khánh giữ mình trong sạch đến mức nào. Nói cách khác, trừ bỏ lão cha hoàng đế biến thái mà Lan Khánh cực lực thống hận ra thì hắn là người duy nhất cùng Lan Khánh thân mật. Với lại người kia cũng đã chết, Lan Khánh cũng không còn hận nữa? Nếu Lan Khánh luyện công không bị tẩu hoả nhập ma, có lẽ cũng không thống hận người kia đến tận bây giờ?

Tiểu Thất bất đắc dĩ cười cười, cảm thấy xem ra hắn cả đời phải vĩnh viễn bồi ở bên người Lan Khánh, mà chết tiệt ở chỗ hắn lại thập phần cam nguyện ni!

——-oOo——-

(1) Cửu thiển nhất thâm: 9 cạn 1 sâu ;)) ai ko bít tra anh gồ nhá ;))

P/s:

“Tiểu Thất, ngươi mới là nam nhân quan trọng nhất của ta!”

=> AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Sướng chết ta mất >o<

Đệ cửu chương

Đêm ấy Lan Khánh ngủ đến thập phần an ổn, mà Tiểu Thất thì lại mở to mắt cho đến hửng đông, giúp người nào đó đang ngủ say như chết cùng chính mình tẩy rửa một lần, còn cho bọn Hắc Hắc bảo bối của Lan Khánh ăn, một con cũng không quên. Tới khi trời gần sáng hắn mới quay về nằm bên cạnh Lan Khánh, ngây người nhìn trướng đỉnh [đỉnh màn]

Lan Khánh vốn sau khi Tiểu Thất rời đi liền ôm chăn ngủ, lúc này hắn trở lại liền quay ra ôm Tiểu Thất. Ngủ đến thiên chân vô tà a! Tiểu Thất thở dài, đem chăn bị dồn đống giữa hai người bọn hắn kéo ra, phủ lại cho ngay ngắn. Sờ sờ cái trán Lan Khánh, vui mừng phát hiện Lan Khánh đã hạ sốt. [ko biết là do thuốc hay là do ….. ;)) hehehe]

Tiểu Thất nghĩ nghĩ, có nên hay không phát huy tính cách vô tư của mình, xem những lời Lan Khánh toàn bộ coi là thật? Nhưng nếu ngày mai Lan Khánh tỉnh dậy lại……. Hơn mười loại Lan Khánh tính cách khác nhau không ngừng hiện lên trong đầu Tiểu Thất, thẳng đến khi hắn không chống lại được mệt mỏi ngủ thiếp đi mới thôi.

Không biết ngủ bao lâu, nhưng giữa lúc Tiểu Thất đang ngủ ngon thì bị người nào đó dùng sức lay tỉnh.

“Đi lấy nước sao?” Câu đầu tiên của Tiểu Thất sau khi tỉnh giấc.

Ngẩng đầu lên lại thấy một đôi mắt đang xem thường hắn ăn nói ngốc nghếch. Đôi mắt ngoại trừ khinh khi ra, còn chất chứa nộ khí nồng đậm. Này so với bốc hoả càng làm cho Tiểu Thất giật mình, nhưng thấy Lan Khánh mái tóc tán loạn, cả người đè lên hắn, dẩu môi, ngay cả hai gò má cũng tức giận đến mức đỏ bừng.

Mỹ nhân lúc sinh khí cũng cực kì phong tình a! [ quả nhiên em Thất thuộc tuýp “Chết dưới bóng mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu”]

Tiểu Thất kìm lòng không được, tại đôi môi đang chu lên của Lan Khánh hôn một cái, ngả đầu ngủ tiếp. Rõ ràng hắn vẫn chưa tỉnh táo hẳn, hoặc có lẽ hắn bị Lan Khánh doạ cho phát ngốc!

Sau khi bị hôn một cái, Tiểu Hắc thoáng chốc hơi kinh ngạc, nộ khí hạ xuống một điểm, nhưng vẫn là đem Tiểu Thất lay tỉnh lần nữa, đối với cái người buồn ngủ chỉ mở có nửa con mắt kia quát: “Trần Tiểu Kê, mau đứng lên nói rõ ràng cho ta!”

“Sư huynh, ngươi lại làm sao vậy?” Tiểu Thất dụi mắt, chưa thanh tỉnh cho lắm, lầm bầm.

Tiểu Hắc sinh khí niết trụ quai hàm Tiểu Thất, nói: “Ta chán ghét quá khứ của sư huynh ngươi, chỉ sát nhân độc nhân, đã đem kẻ khi dễ ngươi và hắn giết chết mà vẫn còn chưa hài lòng, hại ta cũng không vui vẻ được!”

“Sư huynh? Ngươi đang nói cái gì?” Tiểu Thất ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của Lan Khánh, tránh cho y ngã khỏi giường, theo bản năng bảo hộ người này thực chu toàn.

“Ta đã nói không cho phép ngươi tái gọi ta là sư huynh!” Tiểu Hắc tức giận gia tăng lực đạo, đem khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Thất kéo đến thập phần buồn cười. Mà trong mắt Tiểu Hắc còn mơ hồ tản ra lệ quang uỷ khuất. [ui ui ta đau lòng L hixhix]

Không biết nên vui mừng hay thất vọng, Tiểu Thất rốt cục ý thức được khuôn mặt giống tiểu hài tử bốc đồng kia chính là Tiểu Hắc chứ không phải Lan Khánh. “Khánh…..” Tiểu Thất nhẹ giọng gọi. “Đừng thương tâm sinh khí, chờ ngươi nghỉ ngơi thêm một hai ngày nữa, ta lại đưa ngươi đi săn thú”

“Không thích!” Quả là hiếm thấy, Tiểu Hắc vậy mà lại cự tuyệt lời mời đi săn thú của Tiểu Thất, chuyên tâm vì quá khứ của mình mà khó chịu. “Tử Tiểu Kê!” Tiểu Hắc đem đầu chôn tại cổ Tiểu Thất, trách móc “Đại phôi đản Lan Khánh nói muốn đem ta đuổi đi, không cho ta ở trong thân thể hắn, ta chán ghét hắn! Mà ngươi tối hôm qua thế nhưng cùng hắn làm chuyện đó! Tử Tiểu Kê, ngươi hồng hạnh xuất tường! Tiểu Hắc đại nhân ta muốn đem đôi gian phu dâm phụ các ngươi trừng trị!” Dứt lời, y phục trên người Tiểu Thất trong sáu canh giờ lần thứ hai bị xé thành từng mảnh nhỏ, vẫn bởi cùng một đôi bàn tay. [=)) ôi cái bụng của ta]

Càng nghe Tiểu Hắc nói, Tiểu Thất càng lo lắng, đương nhiên vì mình có một phần nhỏ, còn phần lớn là vì Tiểu Hắc. Hắn dựa theo lời Tiểu Hắc mà biết được, kí ức của Lan Khánh đang thức tỉnh, hơn nữa có thể nói là đang dung hợp với kí ức của Tiểu Hắc, trong đấy nhất định có nguyên nhân nào đó dẫn đến việc này, thế nhưng Tiểu Thất không rõ nguyên nhân ấy là gì.

“Khánh!” Thấy Tiểu Hắc há miệng giống như đang muốn cắn hắn, Tiểu Thất kinh hô một tiếng, sau đó liền nhắm chặt mắt lại. Nhưng sau đó, đau đớn trong dự đoán không hề xuất hiện, ngược lại hầu kết trên cái cổ mẫn cảm bị Tiểu Hắc nhẹ nhàng cắn một ngụm, tựa như bị mạnh mẽ hôn khiến cho Tiểu Thất thoáng chốc đình chỉ hô hấp, vừa khẩn trương lại vừa bất minh sở dĩ [không rõ vì sao] chờ đợi ngụm cắn thứ hai.

Ngụm cắn thứ hai rơi trên vai Tiểu Thất, tại đó vẫn còn lưu lại dấu răng của Lan Khánh. Một mảng xanh tím hiện hữu ngay vị trí ấy, trên làn da Tiểu Thất vô cùng rõ ràng.

“Tiểu Thất có phải hay không có Lan Khánh liền quên luôn Tiểu Hắc đại nhân?” Tuy vẫn đang cắn bờ vai thon gầy kia, nhưng Tiểu Hắc vẫn có thể nói được. Câu hỏi hàm chứa sợ hãi cùng không cam lòng, khiến trái tim Tiểu Thất chợt co rút lại, hai tay đang ôm Tiểu Hắc càng xiết chặt hơn.

“Ngốc, ngươi hay là Lan Khánh, Lan Khánh hay là ngươi, chỉ có danh tự là bất đồng, ngươi cùng hắn căn bản đều là cùng một người. Vô luận ngươi là ai, ta cũng sẽ không quên! » Tiểu Thất ghé vào tai y nhẹ giọng dỗ dành.

“Nhưng Tiểu Thất sẽ không cự tuyệt Lan Khánh cầu hoan, thế mà lại cự tuyệt Tiểu Hắc đại nhân !” Tiểu Hắc vẫn còn cự nự. [ôi cái lí lẽ gì đây T^T]

——-o0o——-

Hắn dựa theo lời Tiểu Hắc mà biết được, kí ức của Lan Khánh đang thức tỉnh, hơn nữa có thể nói là đang dung hợp với kí ức của Tiểu Hắc

=> Theo suy luận của Ken thì lúc này giữa Tiểu Hắc và Lan Khánh mới chỉ có sự giao hợp về trí nhớ, tức là trong tính cách Lan Khánh có kí ức của Tiểu Hắc và ngược lại, 2 nhân cách vẫn tách biệt chưa hợp làm một. Vì vậy ta vẫn tiếp tục tách biệt Lan Khánh và Tiểu Hắc :D

Đệ thập chương

“Ách…….” Tiểu Hắc bắt bẻ làm cho Tiểu Thất vốn năng ngôn thiện đạo (1) nhất thời không thể phản bác, hắn dù thế nào cũng không thể nói mình không để cho Tiểu Hắc bính là bởi vì kĩ thuật y rất kém,lộng đến mức sau khi khoái cảm qua đi còn phải trả giá, nằm bẹp ở trên giường chịu đau đớn cả nửa ngày. Này so với nói hắn thích Lan Khánh có khi còn làm tổn thương lòng tự trọng của Tiểu Hắc hơn! “Đâu phải lúc nào ta cũng cự tuyệt ngươi a” Tiểu Thất chột dạ, lẩm bẩm.

“ Hanh hanh, Trần Tiểu Kê! Ngươi chết chắc rồi!” Tiểu Hắc đại nhân hiện tại cực kì tức giận, hậu quả Tiểu Thất phải gánh chịu là thực nghiêm trọng!

Về phần nghiêm trọng tới mức độ nào? Cứ nhìn bọn hắn hai ngày hầu như không ra khỏi phòng, cũng không cho người đưa thức ăn tiến vào, làm cho khách điếm lão bản thiếu chút nữa kêu bộ khoái đến xem phải hay không có hung án phát sinh là đủ biết hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng!

Đương nhiên, Tiểu Hắc sẽ không thực sự đem Tiểu Thất giết chết, hắn sao có thể sát hại ái kê của mình ni!

Nhiều nhất cũng chỉ là đem ấn ngân Lan Khánh lưu lại trên người Tiểu Thất toàn bộ xoá hết, nhân tiện gia tăng thêm bằng ấn kí của chính mình. Tiểu Thất đến ngày thứ ba mới có thể nâng thắt lưng rời giường. Bù lại hắn cũng thấy được một kỳ cảnh trăm năm khó gặp — Lan đại mỹ nhân túng dục quá độ, hai chân run rẩy bước xuống giường! [May vẫn chưa đến độ “tinh tẫn nhân vong” =.=]

Cảnh tượng đó thực sự là phá hỏng hình tượng “Trích tiên” từ xưa đến nay của Lan Khánh, nhưng đồng thời nhắc nhở Tiểu Thất một vấn đề hắn chưa từng nghĩ đến, Lan Khánh cũng là một người bình thường! Người bình thường ở trước mặt ái nhân sẽ không kìm chế được, sẽ vì ái nhân mà ghen, sẽ vì ái nhân mà làm rất nhiều việc mình không muốn làm, tỷ như, hắn kêu Lan Khánh đừng ăn Tiểu Trư, Lan Khánh liền không ăn, cho dù Tiểu Trư hiện tại cơ thể đã to lớn, y cũng không làm theo lời mình nói trước đây, đem Tiểu Trư nuôi lớn rồi chén sạch. Hiện tại chỉ vì một câu của hắn Lan Khánh liền càng ngoan ngoãn, mặc dù chỉ khi y là Tiểu Hắc.

Chính là, từ trước đến nay, ở trong cảm nhận của Tiểu Thất, Lan Khánh đều là dục tiên phiên phiên (1), là “thần tiên tỉ tỉ” của hắn, vô luận là ở hoàng cung hay Thần Tiên Cốc, ở Ô y giáo hay Quy Nghĩa huyện. Ngay cả sau khi tương ái [yêu nhau], Tiểu Thất đều cảm thấy Lan Khánh hay là thần thánh đều giống nhau, đều làm cho người ta tồn tại sự kính sợ, hiện tại, Lan Khánh vì hắn mà điên cuồng buông thả dục vọng, mới khiến hắn đối với Lan Khánh có một loại cảm giác chân thực. Con người ta đôi khi thật sự rất kỳ quái, đem thói quen trở thành đương nhiên, đến một ngày tỉnh lại mới phát hiện ra một sự vật cũng có những mặt bình thường như vậy,

Để Tiểu Hắc làm suốt một ngày một đêm, đừng nói Tiểu Hắc có điểm hư thoát (2), ngay chính Tiểu Thất cũng thấy mình có điểm thận khuy [mệt mỏi], tới lúc có thể xuống giường liền vội vàng sai tiểu nhị mang lên một bàn lớn toàn hổ tiên, lộc tiên để tẩm bổ, bù lại khí lực đã mất, tẩm bổ tới mức thiếu chút nữa khiến Tiểu Hắc và hắn chảy máu mũi.

Bất quá, cũng may sau khi để Tiểu Hắc “ăn”, tâm tình y cũng tốt hơn, lại càng nhắc đến việc Lan Khánh muốn trục xuất mình nữa, điều này không chỉ làm cho Tiểu Thất thấy kỳ quái mà rất lưu tâm. Hắn có viết thư hỏi Tiểu Xuân, Lan Khánh hiện tại là tình huống gì, Tiểu Xuân lại nói đó là bệnh tâm lí, cũng khó trách, muốn y chậm rãi hảo phục hồi thì không thể tái chịu đả kích quá lớn. Việc này hắn cũng chỉ có thể âm thầm lưu tâm để ý đến Lan Khánh xem có gì bất thường không.

Thế nhưng, điều đó cũng khiến Tiểu Thất rất phiền muộn. Tại sao sau khi để Tiểu Hắc “ăn” thì tâm tình của y có thể bình ổn lại ni? Tiểu Thất thực sự rất muốn hỏi Tiểu Hắc, y tức giận rốt cuộc là vì Lan Khánh muốn đem y trục xuất hay là vì hắn không để cho y “ăn” ? [ko cần nói cũng bít là cái sau ;)) ]

Mơ hồ, Tiểu Thất cảm thấy Tiểu Hắc tức giận là do nguyên nhân sau! [em bắt đúng nhịp rồi đấy 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net