CHƯƠNG 82: EM CÓ THỂ CHẤP NHẬN ANH KHÔNG?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân hình mỏng manh của cô cuối cùng cũng bật run lên nhè nhẹ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo tràn đầy nỗi oán hận, ủy khuất, cay đắng. Không thể tin được, cô đẩy mạnh chiếc bàn ra, nhanh chóng chạy ra ngoài! Gió thổi bên tai cô, tai ù cả đi, cô gần như không tin những gì mình vừa nghe thấy là sự thật!
Tần Cẩn Lan đã đóng băng tài khoản... Việc đầu tiên mà chị ta làm lại là cắt đứt nguồn tiền của bọn họ ở bệnh viện. Việc này giống như là tháo bỏ mặt oxy mà ba đang đeo trên mặt, hơi thở để duy trì sinh mệnh cũng bị lấy đi!
Vì sao chị ta có thể làm như vậy?!!
Tần Mộc Ngữ mặc một chiếc váy trắng tinh, đòn đả kích nặng nề khiến cô trở nên yếu ớt vô cùng. Cô vội vàng đi về phòng bệnh của ba, cầm điện thoại di động lên, gọi cho Tần Cẩn Lan.
Tiếng bíp vang lên một hồi lâu, nhưng không có ai bắt máy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt đi mấy phần, tiếp tục bấm máy gọi, âm thanh kéo dài càng làm cho cảm xúc của cô cuộn trào mãnh liệt.
Cuối cùng cũng có người bắt máy.
Cánh môi đỏ bừng khẽ nhếch lên, vừa định lên tiếng thì từ bên trong điện thoại liền truyền ra một loạt âm thanh.
"Ư..." Thanh âm kiều mị ướt át, mang theo tiếng thở gấp và tiếng rên rỉ mập mờ, chậm rãi vang lên.
"Hạo... Chậm chút... A..." Ngay sau đó là tiếng va chạm, tiếng thở gấp của đàn ông đan xen với tiếng rên rỉ của người phụ nữ, không che giấu được sự vui vẻ trong cuộc hoan ái. Cô có cảm giác như ngọn lửa đó truyền qua sóng âm điện thoại, truyền trực tiếp vào trong đầu óc cô!
Những ngón tay xanh xao hơi run rẩy, giống như là bị điện giật. Suýt chút nữa là Tần Mộc Ngữ đánh rơi điện thoại!
Một giọng nói trầm thấp tiến lại gần điện thoại, trầm khàn mang theo sự quyến rũ mê người: "Alo?"
Đó là Thượng Quan Hạo!
Tần Mộc Ngữ cắn môi, trong đôi mắt trong veo là một mảnh đau thương, và cay đắng!!
"Ai vậy? Có chuyện gì không?" Anh gằn giọng nói, mang theo từ tính đầy hấp dẫn.
Giọng nói của Tần Cẩn Lan cũng ngày càng rõ, yếu ớt nhưng đầy quyến rũ: "Hạo, là ai gọi tới vậy? Sao lại không nói gì...."

Tần Mộc Ngữ thực sự không chịu được loại âm thanh và cảm giác này, vội vàng bỏ chiếc điện thoại bên tai xuống, trong lúc hoảng loạn ngay cả phím khoá máy cũng không kịp bấm, đã tháo nắp phía sau điện thoại ra, gỡ pin vứt tán loạn trên mặt bàn!
Cô thở gấp, nhìn chằm chằm pin và nắp lưng của chiếc điện thoại nằm vương vãi, trong lòng tràn ngập đau đớn và xót xa.
Vì sao... Vì sao lại như vậy!
Mà lúc này ở một nơi khác, Tần Cẩn Lan bất mãn ôm trọn thắt lưng cường tráng của người đàn ông, cắn cắn cánh môi đỏ bừng, mị hoặc hỏi: "Rốt cuộc là ai nhỉ? Anh đã giữ máy lâu như vậy mà vẫn không chịu nói gì."
Thượng Quan Hạo nheo mắt lại, cúp điện thoại, thuận tay vứt sang một bên.
"Chắc là gọi nhầm số." Anh lạnh nhạt trả lời, một cánh tay ôm lấy eo cô ta, đè mạnh xuống, tiếp tục việc còn đang dang dở lúc nãy.
"A!" Tần Cẩn Lan chịu không nổi khẽ rên rỉ, thân thể mềm mại run rẩy.
Mồ hôi chảy trên khuôn mặt tuấn lãng của Thượng Quan Hạo, thắt lưng hạ thấp xuống ra sức luận động. Nhưng trong đầu lại thoáng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng tái nhợt của Tần Mộc Ngữ, anh đè chặt bả vai của người phụ nữ ở dưới thân, di chuyển càng thêm mãnh liệt.
Một hồi ân ái, anh cũng không thể phân rõ ai là ai cả.
Chẳng qua là anh không thể tìm lại được khoái cảm chinh phục gần như điên cuồng ngày đó khi anh ở trong thân thể của cô gái nhỏ bé ấy.
Một lần va chạm mãnh liệt, anh đã đạt tới cao trào, người phụ nữ dưới thân anh như được đưa lên thiên đàng, anh thở gấp, hơi thở trầm đục, mồ hôi nhễ nhại, sự trống rỗng trong tim khiến nỗi khao khát càng lớn hơn.
*
Tại học viện England.
Tần Mộc Ngữ mặc một bộ váy trắng tinh xuất hiện trước cửa phòng hiệu trưởng, do dự một vài giây, mới đẩy cửa đi vào.
Sau nửa giờ, cô bước ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn xinh đẹp và trong sáng như vậy, chỉ là trên tay cô cầm thêm tờ đơn xin nghỉ học đã được đóng dấu. Cô kẹp nó vào sách rồi sải bước đi trên dãy hành lang trong trường học, dường như mọi chuyện đã trôi qua từ rất lâu rồi.
"Này, người đẹp!" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Tần Mộc Ngữ tự thuyết phục chính mình không nên quá hiếu kỳ, nhưng vẫn nhìn xung quanh một lượt, cũng không thấy ai cả. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cười vui vẻ, cô mới bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngự Phong Trì đang ngồi trên cầu thang tầng trên.
Nụ cười đó rực rỡ như ánh sao, trong đôi mắt toát lên sự ranh mãnh, khiến Tần Mộc Ngữ cảm thấy vô cùng quen thuộc.
"Anh ngồi ở đó làm gì vậy?" Cô hỏi.
"Anh đang đợi em!" Ngự Phong Trì trả lời không chút giấu giếm, xoay người nhảy xuống trước mặt cô, tay vớ lấy một quyển sách trong lòng cô, rất nhẹ nhàng lật thấy tờ đơn xin nghỉ học kẹp trong đó, hắn cười đến tà mị, "Sao vậy, em quyết định sẽ rời khỏi England?"
Tần Mộc Ngữ lấy lại quyển sách và tờ đơn xin nghỉ học, tiếp tục đi về phía trước: "Đúng vậy. Tôi không có đủ khả năng tri trả học phí của nơi này, cho nên bắt buộc phải nghỉ học. Thật có lỗi bạn học Ngự, sau này không thể học chung với anh nữa."
"Trên thế giới này mối quan hệ nam nữ được phân ra làm rất nhiều loại, bạn học? Ha ha, cái này cũng được tính là một kiểu phải không?" Ngự Phong Trì tao nhã mà mị hoặc theo sát phía sau cô, tiếp tục nói: "Chuyện của gia đình em anh có nghe nói, Tần thị bị Tín Viễn thu mua, ba em ngã bệnh, thế nào, gần đây đều phải ở trong bệnh viện? Em có mệt không?"
Bước chân của Tần Mộc Ngữ từ từ chậm lại.
"Chuyện gia đình tôi, mọi người trong thành phố này đều biết hết cả rồi phải không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêng qua một bên, nhẹ giọng hỏi.
Ngự Phong Trì nhún nhún vai: "Xem như là vậy đi, chỉ có điều mọi người cũng không rõ nội tình bên trong, thế nhưng anh thì..." Đôi mắt sâu thẳm của hắn hiện lên một tia gian xảo, "Rõ như ban ngày."
Tần Mộc Ngữ nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy có một chút kỳ quái, nhưng không thể diễn tả được.
"Trong lúc ba em sinh bệnh chị em đã xảy ra chuyện đúng không?" Ngự Phong Trì dựa sát vào người cô, cúi đầu xuống, gương mặt tuất dật bức người đối diện với cô, nhẹ giọng nói: "Thượng Quan Hạo tưởng em làm chuyện đó, vì vậy mới tức giận khởi động kế hoạch thu mua Tần thị, hiện tại Tần thị hoàn toàn nằm trong tay anh ta, còn em.... trở thành kẻ đầu xỏ phản bội Tần thị. Bây giờ em và chị gái đã chính thức đoạn tuyệt quan hệ, em và Tần Chiêu Vân sống nương tựa lẫn nhau, anh nói đúng chứ?"
Thái độ của hắn vốn luôn ngang ngược và bất cần, đột nhiên nói chuyện một cách nghiêm túc khiến trong lòng Tần Mộc Ngữ có chút đau thương, đôi mắt trong veo liếc nhìn hắn, vòng qua người hắn tiếp tục bước đi.
"Này..." Ngự Phong Trì dùng một cánh tay ngăn cô lại, cười tà mị, "Mộc Tiểu Ngữ, chẳng lẽ em không tò mò vì sao anh lại biết được những chuyện này à? Cũng không thắc mắc, thời điểm Tần gia xảy ra chuyện không may, vì sao anh lại không xuất hiện trước mặt em?"
Tần Mộc Ngữ dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt.
"Được, vì sao anh lại biết những chuyện này? Lúc gia đình tôi xảy ra chuyện, anh đã làm gì?" Cô hiểu rõ bản lĩnh quấy rối người khác của người đàn ông này, chỉ hỏi qua loa theo mong muốn của hắn, chờ hắn vui vẻ nói xong, nói cho đã rồi cô có thể đi.
Ngự Phong Trì mỉm cười, cảm thấy bất lực trước sự ngoan ngoãn giả vờ của cô. Hắn vuốt tóc cô, tràn đầy sủng nịnh.
"Rất đơn giản, anh vẫn luôn quan tâm đến em, cũng rất để ý Thượng Quan Hạo. Anh vẫn luôn chờ đợi ngày này sẽ đến, em tới trường, vô tình gặp anh, sau đó em chợt nhận ra tất cả mọi người trên thế gian này không ai đối xử tốt với em, và anh cũng không tệ lắm...." Hắn đứng ở trước mặt cô búng tay phát ra tiếng, nụ cười mang chút nguy hiểm, "Thế nào? Em có cảm thấy thế không?"
Tần Mộc Ngữ nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, nhìn chăm chú thật lâu, hóa ra, hắn không biến mất, chẳng qua vẫn luôn dõi theo, dõi theo Tần gia bị thu mua như thế nào, dõi theo cô bị mọi người hoàn toàn xa lánh, cũng dõi theo cuộc đời cô từ trên đỉnh cao rơi xuống đáy vực.
Không thể hiểu được, đột nhiên đáy lòng cô sinh ra cảm giác cô đơn.
"Anh nói xong chưa? Nếu đã nói xong, tôi muốn quay về bệnh viện chăm sóc ba." Nhìn hắn, Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng nói ra một câu, vòng qua người hắn bước về phía trước.
Ngự Phong Trì cũng không muốn để cô đi, hắn dùng một tay kéo cô áp lên tường, sách trong tay cô rơi lả tả trên nền đất.
Đột ngột bị đối xử như vậy, Tần Mộc Ngữ nhíu mày thật chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên tia oán giận: "Ngự Phong Trì, anh muốn làm gì?!"
Ánh mắt Ngự Phong Trì có chút sâu xa phức tạp, tiến sát lại gần cô, cười yếu ớt: "Hiện giờ em vẫn còn yêu Thượng Quan Hạo sao?"
Tần Mộc Ngữ khẽ giật mình, lập tức muốn giãy dụa: "Tôi không biết, anh hỏi làm gì!"
"Em nhất định không được thích nữa." Ngự Phong Trì nắm cổ tay đang không ngừng vùng vẫy của cô, nụ cười có chút cô đơn, "Là anh ta đã phá hủy gia đình em, cũng phá nát tương lai của em. Hơn nữa, anh ta sẽ kết hôn với chị của em sớm thôi... Mộc Tiểu Ngữ, tình cảm trong lòng em dành cho người đó, có thể chia cho anh một ít được không?!"
Câu nói cuối cùng của hắn mang chút nặng nề, khiến cô hơi hoảng sợ đứng nguyên tại chỗ.
"Ngự Phong Trì, tôi không hiểu, không hiểu rốt cuộc anh đang nói cái gì." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, nhìn hắn, "Hiện tại tôi không có tâm trạng để thích bất luận kẻ nào. Ngay cả cuộc sống của tôi cũng gặp khó khăn, tôi không muốn vướng mắc với anh!"
Nói xong cô muốn rời đi ngay, sách cũng không cần, chỉ muốn có thể rời khỏi hắn càng nhanh càng tốt.
"Nhưng anh cứ muốn dây dưa với em!" Ngự Phong Trì giữ chặt tay cô, đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, đôi môi hắn áp lên mái tóc cô.
Đôi mắt hắn sáng lên, như đang kìm nén điều gì, trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng nói.
"Mộc Ngữ, em có biết Ngự gia ở thành phố Z có vị trí như thế nào không? Nếu như ngay từ đầu anh dồn hết sức lực để giúp em thì Thượng Quan Hạo không thể đạt được điều đó dễ dàng như vậy! Nhưng anh lại không giúp.... Bởi vì việc em thích anh ta chính là một sai lầm. Anh đã nói rồi, anh sẽ để cho em tận mắt nhìn thấy anh ta là loại người gì, một ngày nào đó em sẽ phải hận anh ta thay vì yêu..."
Hắn mỉm cười, nụ cười có chút cô đơn, "Bây giờ thì tốt rồi, bên cạnh em không còn ai nữa, trong tim cũng không có một ai khác... Em có thể chấp nhận anh không?"
Ngự Phong Trì tới gần cô, hôn lên tóc của cô, thì thầm nói: "Em có thể thử nhìn một chút, anh cũng không tệ lắm đâu."
Hơi thở nóng hổi phả trên mặt, Tần Mộc Ngữ lại chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng trống rỗng, toàn thân cô run rẩy.
Là như thế sao.
Hoá ra là như thế sao.
Trước đây cô vẫn luôn cho rằng, Ngự Phong Trì chỉ đơn giản muốn theo đuổi cô, quấy rầy cô, tựa như đứa trẻ không lấy được que kẹo mà mình muốn, thì sẽ luôn nhớ đến, thế nhưng cô thật không ngờ rằng... Không ngờ rằng trên thế giới này còn có người giống như hắn, trơ mắt nhìn tấn thảm kịch xảy ra với cô, trơ mắt nhìn cô bị cô lập, chỉ trực chờ giây phút cô bất lực và cô đơn nhất!
Lúc đó, hắn chỉ hỏi đúng một câu: Em có thể chấp nhận anh không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng lên, nhưng ngón tay lại trở nên lạnh cóng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net