Chương 5: Hành trình đến Sa'ol (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Hoàng tử Ake bước ra khỏi xưởng của lão Ner, Bên ngoài đang tụ tập ăn uống linh đình. Cậu bước đến gần và chẳng lấy làm ngạc nhiên khi biết nguyên nhân của bữa tiệc này.

Đó là Gnu, tên hầu cận trung thành vẫn đi theo cậu từ lúc ở trận đấu Iu'Touch tới giờ. Vừa nãy cậu để hắn đứng ngoài cổng làng để tiện chuyện trò với lão Ner. Ai ngờ trưởng làng thấy hắn đứng đó sợ hắn lạnh và đói nên mời hắn vào thiết đãi. Ở làng Gnal thức ăn thức uống phong phú hơn hẳn ở thành phố Poh'Nath nên hắn chẳng thể chối từ.

Vậy nên, đến lúc cậu ra ngoài thì tên Gnu đã no say túy lúy rồi. Hắn vừa hò hét vừa nâng ly lên uống hết lý này đến ly khác.

"Nâng ly nào... hức... hôm nay ta rất vui... các ngươi... hức... ta cảm ơn các ngươi. A Hoàng tử, ngài mau lại đây... chúng ta... cùng vui vẻ nào...hức"

Ake nhíu mày nhìn "cái bị thịt" đang say quắc cần câu. Có lẽ nó thành cái tật của cậu mất rồi. Mỗi lúc phải suy nghĩ hay khó chịu là lại nhíu mày rõ chặt.

"Hoàng tử Ake, ngồi xuống ăn đi, ngon lắm đó." Iart có vẻ cũng hơi ngà ngà, mạnh dạn kéo hoàng tử xuống ngồi cạnh mình.

Tuy Ta'nen rất thiếu thốn thức ăn và ít cây cỏ nào sinh sống được, nhưng không phải là không có. Dù hình thù hơi xấu xí kì dị một chút nhưng khi chế biến ăn rất ngon.

Chẳng hạn bây giờ họ đang ăn thịt một con lợn rừng đen, loài lợn này chỉ ăn cỏ Nyentmik, một loại cỏ thân dài hay mọc quanh đây. Loại cỏ này lá có nhiều đường gân, những đường gân này chi chít như mạng nhện luôn phát sáng trong đêm tối. Đây là một loại cỏ chứa nhiều sinh khí và có tác dụng bổ máu nên những con lợn rừng ăn chúng cũng rất bổ dưỡng. Uhpat dùng dao bếp lọc xương nó và thái thịt thành từng lát, bỏ lên bếp nướng cùng quả và lá của cây trường thọ. Loại cây này sống tới gần 2000 năm và có vị ngọt. Họ cũng nướng kèm hạt của cây Achi. Một loại cây sống ở sa mạc có thể tích nước trong thân, quả có thịt dạng như tinh bột và hạt rất thơm.

Bia ở đây được lên men bằng thịt của quả cây Achi, gọi là bia kikat. Bia rất ngon và thơm, nhưng nếu uống quá nhiều sẽ say chẳng biết cái gì. Ake đã nghe nhiều người nói về nó nên kiên quyết không uống.

Tuy nhiên, cậu cũng ăn một ít để có sức lực. Ngoài thịt heo rừng nướng ra làng Gnal còn đãi cậu món súp kuka được nấu bởi thịt quả và bột lá của câyAchi, món salad xương rồng thái lát trộn với rau phượng hoàng và hỗn hợp dầu giấm từ mỡ lợn rừng, nước ép quả lê gai và hạt cây Achi nghiền nhỏ.

Quả thực rất ngon. Cậu ăn uống no nê rồi nhìn Gnu. Tên béo núc ních này lúc nào cũng nhiều chuyện khiến cậu rất phiền nhưng cậu chưa bao giờ ghét hắn được. Dù gì người chăm sóc và chơi với cậu từ nhỏ đến lớn vẫn là hắn.

"Xin lỗi, Gnu." Cậu biết nơi mình đi sẽ rất hung hiểm nên không thể dẫn hắn theo. Vì thế chỉ còn cách là để hắn ở đây.

Đúng lúc cậu đứng dậy chuẩn bị ra đi thì nghe thấy đằng sau có tiếng gọi:

"Hoàng tử, xin người hãy đem thần theo."

Đó là Iart, con trai của trưởng làng Gnal. Cậu lắc đầu nói:

"Không được, Iart. Nhà ngươi là con trai của Gnourt. Ta không thể gánh nổi trách nhiệm nếu như ngươi có mệnh hệ gì."

"Hoàng tử, thần nguyện đi theo người, không màng sống chết. Ít nhất thì thần cũng biết phân biệt những loài cây cỏ và động vật ở đây. Thần sẽ có ích cho người."

Ake lưỡng lự. Cậu không chắc chắn lắm về những gì sẽ xảy ra. Tuy cậu không sợ, nhưng có đồng đội lại hoàn toàn khác. Nếu họ có nguy hiểm gì, cậu sợ không gánh nổi trách nhiệm. Nhưng Iart nói đúng về một điều cậu đang băn khoăn. Đó là cây cỏ và động vật ở đây cậu không biết nhiều. Tuy lão Ner đã cho cậu kha khá thảo dược, nhưng cũng chưa chắc kế hoạch đã thành công.

"Được rồi, Iart. Ta đồng ý cho ngươi đi theo ta. Nhưng nếu có nguy hiểm ngươi phải chạy đi ngay đấy."

Iart mừng rỡ gật đầu rồi đứng dậy đi lấy vũ khí. Ngay lúc đó, Uhpat cũng tỉnh dậy lên tiếng:

"Hoàng tử, xin người cũng cho thần đi cùng. Thần chắc chắn sẽ có ích."

Ake nhìn Uhpat rồi lại nhìn Iart, cái nhìn lạnh băng đến mức làm cả hai sống lưng lạnh toát.

"Hóa ra từ nãy tới giờ các ngươi chỉ giả vờ say thôi đúng không? Đã lên kế hoạch trước để gạt ta đấy à?"

"Ha ha, hoàng tử xin thứ lỗi, nếu chúng thần không làm thế thì không thể chuốc say được Gnu."

"Cũng đúng, tên phiền phức này không nên biết ta sẽ đi đâu. Không hắn ầm ĩ lên thì mệt lắm."

"..."

***

Lối đi đến hang đá bí ẩn dưới chân núi Aul'Ney đã được lão Ner vẽ bản đồ chỉ đường nên ba người đi đến đấy không khó khăn lắm. Vấn đề là đi vào thế nào để không làm kinh động đến hai con rồng G'Neith và G'Noith.

Ake nhìn sang hai người đi bên cạnh, thấy có chút yên tâm. Uhpat sử dụng vũ khí là hai cây búa, trông chúng rất nặng mà ông ta vác lên vai nhẹ như không. Còn Iart tuy năng lực morket không mạnh lắm, nhưng cậu ta dùng cung tên rất giỏi. Mũi tên có tẩm độc của cây Uduk, hay còn được gọi là hồng sa mạc, có nhựa là một chất kịch độc.

Cả ba người bước vào hang đá, bên trong lấp lánh những đốm sáng nhỏ li ti như bầu trời đêm.

Ake tạo một quả cầu lửa trên tay đi trước dẫn đường. Ngay lập tức phát hiện ra ánh sáng đấy là của những con côn trùng kì lạ bay bay với những đốm lập lòe phía sau bụng.

Xem ra cũng không có gì đáng ngại, cả ba người lại bước tiếp.

Đột nhiên, một tiếng "crit crit" vang lên, cả ba đồng loạt quay đầu nhìn theo tiếng kêu thì thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

Hàng ngàn con dơi đang treo ngược mình trên vách đá đồng loạt tiến về phía họ. Những đôi mắt của chúng lập lòe đỏ rực như máu.

"Phong tỏa" Tiếng hô của Ake vang lên. Bầy dơi lao vào họ nhưng không có cách nào vào được bên trong quả cầu cậu vừa tạo ra để bao bọc ba người.

Năng lực morket của Ake từ khi sinh ra đã rất mạnh, và cậu đã được Vương thần Auv'Nath và bảy Neich dạy dỗ từ bé nên biết rất nhiều cách sử dụng nó. Có bảy kĩ năng chính để sử dụng morket là : bay, thủy lực- sử dụng morket để di chuyển trong không khí hoặc trong nước, bảo vệ - tạo vòng tròn bảo vệ, quả cầu lửa – dùng năng lực morket đốt thành nhiệt và tấn công đối thủ, tên morket – tạo thành nhiều mũi tên đánh nhiều mục tiêu khác nhau hoặc nhiều điểm khác nhau trên cơ thể đối phương, hút hay lỗ đen morket – tạo thành vòng xoáy hấp thụ toàn bộ đòn tấn công của đối thủ và trả lại nguyên vẹn cho kẻ đó, vòi rồng- cũng tạo thành vòng xoáy nhưng tập trung toàn bộ năng lực morket vào một đòn rồi tấn công đối thủ, sương mù- tạo màn đêm ma lực không chỉ khiến đối thủ mất đi thị giác mà cả khướu giác, xúc giác, thính giác, vị giác đều không thể hoạt động (dành cho những quái vật có thể nhìn thấy trong bóng tối).

Kĩ năng thứ nhất là kĩ năng cơ bản đầu tiên ai cũng phải biết, kĩ năng thứ hai và thứ ba là kĩ năng nâng cao mà bất cứ binh sĩ nào tại Manen cũng phải học. Còn kĩ năng thứ tư, năm, sáu, bảy là kĩ năng cao cấp mà chỉ Vương thần và các Neich mới làm được vì đòi hỏi phải có năng lực morket cực lớn bên trong cơ thể mới làm được.

Nhưng Ake trời sinh là kẻ đã có năng lực hơn người, bởi vậy cậu không chỉ học được hết, còn có thể sáng tạo ra thành nhiều kĩ năng khác cho mình, chẳng hạn như kĩ năng "Phong tỏa" vừa rồi, thật ra là sự kết hợp giữa kĩ năng bảo vệ và sương mù, vừa bảo vệ mình vừa hạn chế tầm nhìn của đối thủ. Ngặt một nỗi những con dơi này không dừng bất cứ giác quan nào để nhìn đường, mà dùng sóng siêu âm. Nên giờ người bất lợi là ba người họ.

Ake đành dùng kĩ năng mới -"Xuyên thấu"- cậu dùng linh giác phát hiện các mục tiêu, rồi sử dụng tên morket để bắn hạ những con dơi. Ngoài ra cậu còn có thể di chuyển như trong một đường hầm mà không sợ ai tấn công nhờ tạo ra một luồng xoáy giống như vòi rồng nhưng dùng để di chuyển. Và đây chính là lí do kĩ năng này được gọi là "xuyên thấu"- nhìn xuyên thấu, cảm nhận xuyên thấu, đi xuyên thấu, làm bất cứ cái gì cũng như đi xuyên qua mọi thứ, không vật cản.

Uhpat và Iart lúc này đã lĩnh hội sâu sắc được sức mạnh của Ake rồi. Cơn ngỡ ngàng qua đi, họ tập trung chiến đấu với bầy dơi. Uhpat dùng búa của mình tạo ra "mạng nhện sấm sét" khiến những con dơi bay vào đều tử nạn. Còn Iart dùng tên tẩm độc của mình một phát kéo cung bắn hạ bảy con.

Đúng là toàn anh tài, Ake thầm nghĩ. Haizz, chỉ tiếc rằng không được chiến đấu với quái vật gì to lớn, mà lại bị kẹt ở đây với một bầy dơi, đúng là xui xẻo.

Lời cầu nguyện của Ake hình như rất thiêng. Ngay lập tức âm thanh kinh hồn bạt vía từ sâu bên trong vọng ra:

"Các ngươi là ai? Sao dám đến nơi ở của ta gây loạn?"

Trừ Ake, tất cả sinh vật nghe thấy giọng nói ấy, bao gồm cả hai kẻ là Uhpat và Iart đều đồng loạt run rẩy. Họ đã kinh động đến thần rồng vĩ đại rồi.

***

Mặt đất rung chuyển. Hơi thở nóng hổi phả vào mặt bỏng rát. Ake chăm chú nhìn vào sinh linh huyền thoại đang bước đến trước mặt mình. Bóng dáng khủng bố của nó không làm cho cậu sợ, mà trái lại càng khiến cậu hưng phấn hơn. Cậu nhìn nó, nhếch miệng cười.

Anh bạn to con này, chúng ta chơi một lát nào.

Tay cậu cầm vào chuôi kiếm. Thanh Ta'miek rung lên bần bật truyền đến từng đầu ngón tay cậu luồng điện tê rần. Như thể nó đang cố truyền tải suy nghĩ và cảm xúc của nó đến cậu. Phải, không phải nó sợ hãi, mà là phấn khích.

Đây là lúc thích hợp nhất để dùng đến binh khí. Không phải tự dưng người Manen coi trọng việc sản xuất binh khí. Tuy năng lực morket rất mạnh, nhưng nó có hạn. Nếu phải chiến đấu trong một thời gian dài và với đối thủ có năng lực morket bằng hoặc mạnh hơn mình thì ai có vũ khí uy lực hơn sẽ chiếm được nhiều lợi thế hơn, hoặc có thể chuyển bại thành thắng.

Với Ake thì cậu không phải sợ năng lực morket của cậu bị cạn. Nhưng nếu kết hợp với thanh gươm đặc biệt này chắc sẽ mang lại sức mạnh bộc phá khủng khiếp hơn chăng? Suy nghĩ đó thôi thúc cậu muốn thử.

Cậu rút thanh gươm Ta'Miek ra lao vào con rồng trước mặt.

Mặt của Uhpat và Iart đồng thời xám ngoét lại. Họ trân trân nhìn thân ảnh màu đen lúc ẩn lúc hiện giữa biển lửa và những móng vuốt của con rồng thần thoại, miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Cái quái gì thế này? Không phải là theo kế hoạch sẽ đàm phán với ngài rồng hay sao?"

"Rốt cuộc Hoàng tử nghĩ cái gì vậy? Ngài ấy sẽ bị giết mất."

Iart ôm đầu rên rỉ:

"Thằng bé Ebgnath và những người khác rốt cuộc làm gì vậy? Tại sao đến giờ họ vẫn chưa xuất hiện?"

"Trật tự nào. Không sợ hoàng tử nghe thấy à?"

"Giờ còn lo về điều đó được à? Không thấy hoàng tử đang bận giao tranh với con rồng đó hay sao?"

Cả hai lầm bẩm cầu nguyện. Trong khi Ake vẫn đang vật lộn với con rồng. Trận "giao tranh" trong mắt họ chả khác gì một hành động ngu ngốc vì đắc tội với thần linh cả.

Ake đã bị lửa thổi cháy rụi một mảnh áo. Cái áo chùng vốn đã rách tơi tả của cậu giờ trông càng thảm hại hơn.

"Khá lắm, con người. Lần đầu tiên sau một vạn năm có một con người dám đối đầu với ta. Nhưng người chẳng trụ nổi nữa đâu."

Ake nhướng môi cười, lấy tay lau vết máu rỉ ra từ vết thương nơi bả vai. Vết thương do bị móng vuốt của con rồng bắt hụt.

"Vậy sao? Ta không chắc."

Cậu cầm thanh Ta'miek lao vào vùng khói lửa mịt mùng tiếp giáp giữa cánh của con rồng và thân mình nó. Con rồng này thực sự rất khó chơi. Nó miễn nhiễm với mọi đòn vật lý. Và thậm chí có thể cản lại những đòn tấn công bằng morket của cậu. Chẳng trách người ta gọi nó là con vật huyền thoại. Lớp bảo vệ bằng morket của cậu cũng vô tác dụng với nó. Cậu phải nghiến răng hứng chịu cái cảm giác bỏng rát của lửa cháy vây quanh. Tránh tới tránh lui để né những cú tấn công khi bằng lửa, khi bằng móng vuốt, khi bằng cánh, khi bằng đuôi của con quái vật này.

Không ổn rồi, nó quá mạnh. Nó hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với cái con thủy quái Yquath cậu chiến đấu khi ở thác Cath. So với nó, con thủy quái đấy chỉ là con chuột so với con hổ.

Nếu không có thanh gươm, cậu chắc không thể cầm cự nổi đến giờ.

Loại đá làm nên thanh Ta'meik này cho phép hấp thu ma pháp và chuyển hóa nó thành năng lượng. Sức mạnh từ bên trong cậu hòa với ruột kiếm tạo ra những đòn công phá lớn ngăn chặn được sự tấn công từ con rồng. Nhưng chỉ được đến thế, không hơn.

"Hoàng tử, người hãy quan tâm đến chuyện chính. Chúng ta phải gặp nữ thần Poas'Nath."

"Các ngươi cần gặp nữ thần Poas'Nath làm gì?"

Rồng thần là một loài sinh vật linh thiêng. Nó có thể nghe hiểu và nói được tiếng người, ngay cả ở khoảng cách xa và bị át đi bởi tiếng đất đá đổ nát hay tiếng binh khí va vào nhau.

"Ha ha, Rồng thần, chúng ta có việc cần tìm nữ thần Poas'Nath gấp. Nhưng mà ta nóng lòng muốn chiến đấu với ngươi nên quên đi chuyện chính. Thật ra bọn ta đến đây để đàm phán..."

"Ngươi đang giỡn mặt với ta đấy à?" Rồng thần gầm lên phẫn nộ. Mặt đất như cũng rung chuyển theo, tưởng như dung nham sắp tuôn trào.

Đột nhiên, lúc đấy có một âm thanh chói tai vang đến.

"G'Neith, anh lại đánh nhau sao?"

Nếu âm thanh tiếng gầm gào của con rồng đầu tiên trầm đục giống như tiếng hai tảng đá lớn va vào nhau, thì tiếng kêu của con rồng thứ hai này có âm vực cao vút và chói tai như sóng siêu âm vậy. Những con vật nhỏ khi nghe xong đều lăn ra ngất xỉu, miệng sùi bọt mép.

"Anh xin lỗi."

Ai có thể ngờ lời nói kia và cái điệu bộ ủ ũ đáng thương đó lại là của con rồng cách đây vài phút còn uy phong kia chứ?

"Em đã nói bao lần rồi. Chúng ta phải lịch sự. LỊCH SỰ. Anh hiểu không hả? Nếu anh cứ gặp ai cũng đánh nhau như vậy thì ngọn núi này chẳng mấy chốc sẽ sập mất thôi. Sau đó thì chúng ta sẽ ở đâu? Ở ĐÂU? Chúng ta không thể sống thiếu nguồn lửa và nhiệt được. Đây là chỗ lý tưởng nhất. Chúng ta đã ở đây một vạn năm rồi..."

"Em yêu..."

"Anh đừng nói nữa...Ôi Algnort... Al đáng thương bé bỏng... Con của chúng ta, nó mới có một năm tuổi. Anh có thương con và em không? Anh không thương con và em... Bọn em sẽ đi. Bọn em sẽ bay sang Sa'ol. Bên đó không có lửa. Hức... nhưng rồng thần Gnor sẽ chào đón hai mẹ con em... Ôi..."

"Thôi nào cưng... Đừng làm rộn lên nữa. Bên đó không có lửa, em và con sẽ sống thế nào?"

"Bọn em sẽ SỐNG. Nhờ ánh mặt trời, anh biết đấy. Kiểu gì chả sống được. Em chán phải nhắc nhở anh mãi rồi."

"..."

Màn "tình cảm gia đình" của "hai vợ chồng nhà rồng" làm cả ba người đứng chôn chân tại chỗ. Họ trố mắt ra nhìn mà chả biết phải làm gì.

Cuối cùng, Ake phá vỡ yên lặng:

"Ưm, ừm, chào phu nhân."

Con "rồng vợ" đang liến thoắng nói đột nhiên ngừng lại. Đôi mắt màu vàng to đùng của nó dí sắt xuống mặt đất nhìn cậu, rồi nó bật dậy cười lớn nói:

"Ôi những người bạn nhỏ. Thật đáng yêu và lịch sự làm sao. Ôi "Phu nhân" nghe thật êm tai biết bao. G'Neith, anh nghe thấy gì chưa. Nhớ kĩ lấy. Anh còn phải học tập anh bạn này nhiều."

"Ơ...ờ ừm." Con "rồng chồng" nghe vậy chỉ biết đồng ý, dù biểu hiện của nó thấy rõ sự bất mãn và khó chịu.

"Cứ gọi tôi là G'Noith. Còn đây là G'Neith. Anh ấy trông to xác vậy thôi chứ thật ra dễ thương và tốt bụng lắm. Các bạn có thể giới thiệu về mình được không? Hỡi những nhà quý tộc nhỏ?"

"Tôi là Ake, Ake Gou'Nath."

"Tôi là Iart."

"Tôi là Uhpat."

Cả ba người lần lượt giới thiệu.

"Thật tuyệt, các bạn đến đây có việc gì vậy?" Rồng G'Noith "mỉm cười" nhìn họ.

"Chúng tôi đến gặp nữ thần Poas'Nath."

"Poas'Nath? Các người là ai? Các người muốn gì?" G'Noith đột nhiên thay đổi thái độ, cứ như họ chưa từng nói chuyện và nó chỉ là một con rồng đang tức giận không hơn không kém.

"Chúng tôi muốn biết cách đến Sa'ol." Lần này Ake nhanh chóng nói. Trực giác cho cậu biết con "rồng vợ" này trông có vẻ thân thiện, nhưng khi tức giận lên còn đáng sợ gấp mười con "rồng chồng" thô lỗ kia.

"À, hóa ra vậy. Tại sao cậu không nói sớm. Nào đi theo tôi."

Ake vẫn không ngăn được thắc mắc:

"Khoan đã, không lẽ có cách đến Sa'ol được sao? Ta hỏi cả thầnAmu'Nath. Vậy mà ông ta cũng bảo không biết."

"Tên nhà quê suốt ngày ru rú trong hang hốc như hắn làm sao biết được. Phải nhớ Poas'Nath của chúng ta là nhà thông thái, hiểu biết mọi chuyện trên thế gian. Không chỉ thế còn biết rõ những chuyện trong quá khứ và tương lai."

Cậu và hai người kia đi theo RồngG'Noith. Rồng G'Neith đi sau cùng. Nidhug thấy hai người kia có vẻ ngập ngừng không muốn đi thì bảo:

"Nếu các ngươi sợ thì cứ đứng ở ngoài."

G'Noith lúc này đã quay đầu lại:

"Là vì ANH mà cậu ta sợ không dám vào đó. Tốt nhất anh cũng đứng đó luôn đi."

Rồng G'Neith tiu nghỉu đứng yên tại chỗ. Không dám nhúc nhích.

Uhpat và Iart cũng ngượng ngùng gãi đầu:

"Ha ha, chúng tôi cũng không vào đâu. Hoàng tử người cứ vào đi."

Thế là chỉ có mình Ake tiến sâu vào lòng núi lửa Aul'Ney để gặp mặt nữ thần Poas'Nath. Càng vào sâu, nhiệt độ càng khủng khiếp khiến cậu dùng vài lớp morket "Bảo vệ" rồi mà vẫn thấy toát mồ hôi.

Bên dưới những con đường ngoằn nghèo, là dòng dung nham đỏ rực soi sáng, lúc nào cũng bốc khói cuồn cuộn như dạ dày con quái thú chỉ chực nuốt chửng lấy ai đó xấu số rơi xuống.

Nhìn xuống cảnh tượng đó, nếu là người bình thường, hẳn đã thấy hãi hùng mà trượt chân lúc nào chả hay.

Nhưng may thay đó lại là Ake. Vị hoàng tử của dân tộc Ta'nen can trường. Người dũng cảm nhất trong số những người dũng cảm.

Cuối cùng, "con đường địa ngục" cũng kết thúc. G'Noith dẫn cậu vào một cái hang động tối om. Nàng quay lại dặn:

"Ake, cậu phải giữ bình tĩnh đấy nhé. Ừm, ngoại hình của thần Poas'Nath... hơi đáng sợ một chút."

Ake cười khẩy trong lòng. Có cái gì đáng sợ mà cậu chưa nhìn thấy chứ? Hai "vợ chồng nhà rồng" không phải cũng rất xấu xí sao?

Nhưng khi cậu gặp nữ thần Norna, cậu mới hiểu "đáng sợ" theo cách nói của G'Noith là như thế nào.

Nữ thần Poas'Nath mặc áo chùng dài. Giống như mọi người ở Ta'nen, áo chùng làm bằng cây gai dầu hoặc dây táo gai, tước ra lấy sợi dệt rồi nhuộm bằng quả mặc nưa cho có màu đen. Vì Ta'nen phủ trong bóng tối nên nếu mặc quần áo màu quá sáng sẽ rất dễ bị phát hiện. Nên họ đa phần mặc quần áo tối màu.

Nhưng áo chùng của nữ thần Ta'nen lại sáng màu hơn một chút so với mọi người, dù có vết bẩn đã làm nó hoen ố. Bà cũng đội một cái khăn dài để trùm đầu.

Khi bà quay đầu lại, Ake chỉ thấy một gương mặt như da bọc xương, cái đầu trọc lốc và hai hốc mắt đen ngòm.

Phải, Nữ thần số phận Norna không có mắt.

"Chị Poas'Nath, em dắt một người đến đây gặp chị."

"Ai?"

"Chị cứ gặp thì biết."

Nữ thần Poas'Nath vươn bàn tay cũng gầy đét của bà ra chạm vào Ake.

Ake cảm nhận rõ lúc ấy, một cảm giác lạnh lẽo chạm vào da thịt, truyền đi khắp cơ thể.

ce) { 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net