Chương 6: Hành trình đến Sa'ol (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Ai đã làm mắt bà thành ra thế này?"

"Cậu muốn biết?"

"Đúng vậy."

"Có giá trị gì cho cậu không? Điều này không liên quan gì đến cậu mà?"

"..."

"Hay là, cậu tò mò?"

"..."

"Tôi sẽ kể cậu nghe sau khi cậu nói cho tôi biết lý do cậu đến đây gặp tôi."

"Tôi muốn đến Sa'ol."

"Ồ!"

Nữ thần Poas'Nath khẽ thốt lên với giọng điệu như bà ấy đang cố gắng để tỏ ra ngạc nhiên. Nhưng chỉ khiến Ake cảm nhận rõ ràng rằng bà ấy biết rõ điều đó.

Bà ta đang trêu đùa cậu sao? Nếu bà ta đã biết sao còn bắt cậu nói ra.

"Đây là một câu chuyện dài. Ake, hay tôi nên gọi là Hoàng tử Ake nhỉ?"

"Làm sao mà bà biết được tên của tôi?"

"Ta là nữ thần số phận, người được tương truyền là biết hết tất cả mọi thứ. Có thể nhìn thấy được cả quá khứ và tương lai. Nhưng họ đều không biết rằng ta không hề có mắt. Làm thế nào một người không có mắt lại có thể nhìn thấy mọi thứ?"

Ake không trả lời. Vẻ ngoài đáng sợ từ hai hốc mắt tối tăm cứ như muốn nuốt chửng lấy cậu nhưng cậu chỉ từ tốn hỏi lại:

"Làm thế nào?"

"Rất đơn giản, ta chạm vào chúng. Bất cứ thứ gì ta chạm vào ta đều nhận được mọi thông tin về nó. Ta có thể nhìn thấy cả quá khứ và tương lai của họ."

"Và bà đã biết mọi thứ khi bà chạm vào tôi?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì việc gì bà phải hỏi tôi nữa?"

"Ồ, ta chỉ muốn xem lòng thành và cảm xúc của cậu đến đâu khi cậu hỏi ta điều đấy thôi."

Ake bất chợt cảm thấy đau đầu. Nữ thần số phận, quả là không quá khi gọi bà ấy là nữ thần. Bà ta thật bí hiểm và khó lường. Và thật sự khó đối phó. Bản thân cậu cũng không biết có nên tin vào lời khuyên của bà ta hay không.

"Cậu sẽ sang được Sa'ol. Đó là điều số mệnh đã sắp đặt rồi. Hãy yên tâm là nó sẽ thành công. Và cậu biết đấy, ta sẽ chỉ cho cạu cách để vượt qua ranh giới sang bên đó."

"Thật sự có cách để Sa'ol? Hãy nói cho ta nghe."

"Khoan nào..." Giọng của nữ thần Poas'Nath đột nhiên xa xôi. "Cậu phải hứa giúp ta một việc đã, ta mới có thể chỉ cho cậu cách để vượt qua bình nguyên Neyoid đầy hung hiểm ấy."

Ake nắm chặt tay. Bà ta quả thật có tính toán.

"Tôi sẽ đống ý với điều kiện đó là việc trong khả năng của tôi."

"Ồ đương nhiên."

"Thành giao."

"Tốt lắm, Hoàng tử. Để tôi nói cho cậu biết điều này nhé. Ranh giới giữa Ta'nen và Sa'ol được tạo ra bởi chính Thượng đế."

Cái này là rõ ràng rồi. Bà ta tính trêu mình chắc?

"Có lẽ cậu vẫn chưa hiểu lắm. Được tạo ra bởi thượng đế ở đây chính là bởi hình hài của Người. Hình hài con người của Ngài. Vào giây thứ 24, người đã tạo ra con người bởi vì đó là hình hài giống với người nhất."

"Và khi ngăn cách Ta'nen và Sa'ol, Người không chỉ biến mình thành bình nguyên Neyoid hay dãy núi Ovaid. Còn rất nhiều những thứ đáng sợ hơn nữa. Đó là lý do những người tại Ta'nen hơn 5000 năm trước đã thất bại khi đi tìm vùng đất mới."

"Nhưng nếu Thượng đế dùng chính hình hài của Ngài để ngăn cách Ta'nen, thì cậu nghĩ vùng nào sẽ có khoảng cách hẹp nhất giữa hai thế giới?"

Ake nhíu mày suy nghĩ. Rồi đột nhiên cậu ngộ ra:

"Là vùng cổ?"

"Chính xác. Nếu là vùng cổ thì khoảng cách sẽ hẹp hơn rất nhiều. Và ở đó cũng không phải là không có không khí. Nếu có thể bay nhanh qua đó thì cũng sẽ an toàn vượt qua thôi."

"Bay?"

"Đúng vậy. Bay. Và nói cho cậu thêm một điều nữa. Cậu không thể sử dụng morket tại nơi này. Trên bình nguyên Neyoid hay bất cứ nơi đâu thuộc ranh giới cậu đều không thể sử dụng. Khi sang Sa'ol, năng lực của cậu sẽ giảm mạnh. Và cậu biết đấy, đừng dại dột mà sử dụng sức mạnh của cậu tại nơi này. Cậu sẽ yếu chỉ thua một con chim sẻ tại đó mà thôi."

"Vậy thì phải làm sao? Không thể sử dụng morket, tôi bay bằng cách nào được?"

"Ta biết cậu đã mang rất nhiều dược thảo đến đây. Cậu chỉ cần đàm phán với G'Neith hoặc G'Noith, ta nghĩ họ sẵn lòng chở cậu qua."

"!!"

"Sao, quá đơn giản phải không? Còn một điều nữa. "Vùng cổ" nằm sau rừng rậm Codgnur, là một khu rừng rậm có những loài cây cực độc. Hãy cẩn thận khi qua đó. Ta nghĩ nếu là một trong hai con rồng thì chuyện này không đáng ngại đâu."

"..."

"Nào, bắt đầu chuyến đi của mình đi, chàng trai trẻ."

"Bà không nói việc mà bà yêu cầu tôi làm sao?"

"Ồ, quả là một chàng trai giữ lời, hoàng tử. Trước đó, để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện đã nhé. Đừng sốt ruột, ta đã nói là câu chuyện này sẽ rất dài. Nếu cậu không kiên nhẫn nghe hết, cậu sẽ không thể thỏa mãn trí tò mò của cậu đâu."

"..."

"Cậu đã từng hỏi ta ai đã làm đôi mắt của ta ra thế này phải không? Để ta trả lời cho cậu: Không ai cả. Chính ta đã tự hủy đi đôi mắt của mình. Ngày mà ta ra đời. tất cả mọi thứ lọt vào mắt ta, ta đều nhìn thấy tương lai khủng khiếp xảy ra với chúng. Dù mới ra đời nhưng ta đã hiêủ hết mọi chuyện. Bởi vì người sinh ra ta chính là Thượng Đế. Người tạo ra ta với mục đích muốn ta giúp Người nhìn và nghe thấu tất cả mọi điều xảy ra trên thế gian. Ta đã trở thanh đôi tai và đôi mắt của người. Ngày ngày, ta nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt, báo lại cho Ngài, và được lênh không được làm gì cả."

"Ta nhìn thấy tương lai, nhưng ta không được phép thay đổi nó, dù ta có muốn thế nào đi chăng nữa. Các ngươi nghĩ rằng ta là nữ thần số phận thì ta có thể thay đổi số phận của nhân loại? Không, các ngươi nhầm rồi. Ngay cả Thượng Đế cũng không làm gì cả. Người chỉ ngồi xem, và người không làm gì giúp họ hết."

"Ngươi ngạc nhiên lắm phải không? Lẽ ra Thượng Đế mới là người quyết định số phận của người khác. Nhưng Ngài chỉ bảo với ta là không được làm gì cả. Tất cả những gì đang diễn ra đều có lí do của nó. Nỗi đau khổ của một đứa bé ngày hôm nay là kết quả của sai lầm từ tổ tiên chúng hàng ngàn năm trước. Con người gây ra sai lầm, và con cháu họ trả giá. Điều đó vẫn đang tiếp diễn qua hàng trăm thế hệ. Không ai có thể can thiệp."

"Ta đã hỏi Người, vậy chúng ta cứ trơ mắt ra mà nhìn như vậy sao? Sao chúng ta không làm gì để kết thúc nó? Cậu biết đấy. Lúc đó ta vừa mới ra đời, và ta vẫn rất thuần khiết. Khi nhìn con người phải khổ sở đấu tranh và sống trong bệnh tật giày vò, trái tim ta đau như bị dao cứa. Ta đã cố ngăn mình giúp họ hết lần này đến lần khác. Cho đến một ngày, ta đã mắc một sai lầm không thể cứu vãn."

"Ta biết yêu. Đó là một chàng trai tuyệt vời. Và ta có một đứa con trai, tên nó là Teit."

"Teit'Nath? Thần thời tiết?"

"Ngươi cũng biết nó sao?"

"Ta đã nghe nhiều người nhắc đến. Nhưng Thần thời tiết không phải đang ở Sa'ol sao?"

"Đúng vậy, Teit – con trai ta – đang ở Sa'ol, cùng với bố nó, rồng thiêng Gnor."

"Cái gì?" Ake như không tin nổi vào tai mình. Nếu đây không phải là lời nói từ nữ thần số phận Poas'Nath thì cậu còn nghĩ là một câu chuyện thêu dệt nhảm nhí nào đó.

"Ngươi không tin nổi sao? Ta đã yêu một con rồng, đương nhiên, khi nó ở hình thái người. Gnor là rồng thiêng ngự trị biển hàng chục vạn năm. Còn ta chỉ là một đứa bé. Ta đã đem lòng yêu chàng và có một đứa con. Điều này đã làm Thượng Đế hết sức tức giận."

"Nhưng cái làm người tức giận hơn hết thảy chính là ta đã muốn rời bỏ Người. Ta không muốn làm đôi tai hay đôi mắt cho người nữa. Ta chỉ muốn sống cùng người ta yêu. Lúc đó thế giới chưa phân chia hai nửa như bây giờ. Và con người dần dần mất kiểm soát. Ta đã nhìn thấy sự tuyệt diệt trước mắt, nó nhắm vào con trai ta, vào gia đình ta. Bởi vì điều đó, đã khiến ta gây ra một sai lầm nghiêm trọng. Ta đã nói cho loài người biết trước tương lai của họ, và chỉ cho họ cách thay đổi nó. Điều mà họ không được phép biết."

"Tất cả những kẻ muốn chống lại số phận đều bị Thượng Đế trừng phạt bằng cách ném vào bóng tối vĩnh viễn của Ta'nen. Còn ta bị lạc mất Gnor và con trai. G'Neith và G'Noith thực chất chính là em của Gnor. G'Noith là em gái anh ấy, còn G'Neith là em trai nuôi của gia đình họ. Hai con rồng đó đã ở bên cạnh bầu bạn với ta, bảo vệ ta, khi mà ta bị Thượng Đế giam dưới núi Aul'Ney vì lỗi lầm của mình. Trong bóng đêm, ta vẫn nhìn thấy tất cả mọi thứ đang xảy ra, thấy những con người phải chịu đau khổ của chiến tranh, đói nghèo, bệnh tật. Tất cả là do lỗi của ta. Và vì thế, ta móc đôi mắt của mình đi để không phải nhìn thấy những điều ấy."

"Nhưng ta thật khờ dại. Tội lỗi của ta. Nó vẫn sẽ tiếp tục. Dù ta có không nhìn thấy gì thì nó vẫn xảy ra. Thậm chí dù đã ở sâu dưới lòng đất, ta vẫn có thể thấy mọi thứ khi chạm vào bất cứ vật gì. Sự đau khổ này vẫn bám theo ta dai dẳng."

"Nhưng bây giờ, ta biết mình sẽ không còn tồn tại lâu trên cõi đời nữa. Ngươi biết đấy, nơi đây rất thiếu sinh khí. G'Neith và G'Noith có thể nhận năng lượng chuyển hóa từ nhiệt và lửa, còn ta thì không. Sống hơn một vạn năm với ta đã là quá nhiều rồi."

"Bây giờ, nếu ngươi có thể đến Sa'ol an toàn, ngươi có thể đem những hạt giống này đến cho con trai ta được không? Và nói với hai cha con họ là ta rất nhớ hai người?"

Ake lặng im nghe hết câu chuyện của nữ thần Poas'Nath. Bỗng dưng ấn tượng về bà trong cậu thay đổi hoàn toàn. Trái ngược với cái vẻ kì bí khó nắm bắt thật ra chỉ là con tim yếu mềm và đáng thương của một người mẹ phải xa con mình, sống cô độc trong bóng tối suốt một vạn năm. Trong lòng cậu có đôi chút thương cảm. Cậu khẽ gật đầu, chợt nhớ ra bà chả thể nhìn thấy nên đành nói với bà:

"Được rồi, tôi chắc chắn sẽ giao thứ này cho con trai bà. Hãy tin ở tôi."

"Dĩ nhiên ta tin ở cậu rồi, hoàng tử."

***

"Cậu cho chúng ta tất cả chỗ này sao?"

G'Noith sửng sốt khi Ake đem đến cho cô nàng một bao tải cây cỏ và các loài quả. Ake nhìn cái "ổ rồng" phủ đầy rơm rạ. Bên trên óng ánh những quả trứng to phải gấp ba gấp bốn một người to cao như Uhpat. Nàng rồng G'Noith đang nằm đấy ấp trứng, bên cạnh là chú rồng "một năm tuổi" to phải bằng cả cái nhà đang dụi dụi vào lòng mẹ.

"Không là gì cả. Chỉ là chút quà "cho cháu" mà thôi. Tôi cũng cần các bạn giúp đỡ."

"Được thôi, G'Neith, anh phải giúp hoàng tử sang Sa'ol an toàn đấy."

"Em yêu, sao em đồng ý nhanh thế?"

"Không lẽ anh muốn em chở cậu ấy sang?"

"Ấy không, để anh, để anh..."

***

"Vất vả cho anh rồi." Ake nói với G'Neith sau khi an toàn ngồi trên lưng "anh ta".

"Bám chắc vào đấy, ta bay ra ngoài đây."

Rồng G'Neith vỗ cánh bay từ sâu dưới lòng núi, vượt qua biển dung nham đang cuồn cuộn bên dưới ra thẳng cửa hang. Nhưng có một điều cả hai không ngờ đã đợi sẵn ở đó.

"Hoàng tử, xin người hãy trở về cung điện."

Ake kinh ngạc. Làm sao quân đội của cha cậu đã đến được tận đây? Từ lúc cậu đi đến giờ còn chưa đến một ngày. Từ thành phố Poh'Nath đến núi Aul'Ney cũng không phải gần, kể cả là có đi bằng morket đi chăng nữa. Hơn nữa làm sao họ biết được nơi cậu đến?

Có người báo tin về triều đình? Nhưng là ai? Gnu? Hay Ner?

Đột nhiên cậu nhớ đến Uhpat và Iart. Khi ra khỏi hang không hề thấy họ nữa. Đảo mắt thấy bóng dáng của hai tên đó trong đám lính, Ake âm thầm nghiến răng.

Hừ, được lắm, dám bán đứng ta.

Ake thì thầm vào tai G'Neith:

"Cứ bay xuyên qua cái đám đó đi. Yên tâm, bọn chúng chả thể làm gì anh được đâu."

"Ha ha, cậu cứ để tôi lo."

G'Neith bỗng chốc tăng tốc độ. Ake phải bám thật chặt mới không bị gió thổi bay đi mất. Cơn gió thốc vào mặt, quất vào làn da như hàng ngàn vết dao cứa. Ake thấy cả người bay bổng, Nidhug đã lao thẳng lên trời, bỏ mặc cả quân đội Iod'Nauq của Ta'nen và những chiến binh lợi hại chỉ có thể trơ mắt nhìn theo vì không sao đuổi kịp. Tốc độ của một con rồng thật kinh hoàng, phải nhanh hơn cậu di chuyển bằng morket cả chục lần.

Ngoái nhìn lại lần cuối tòa pháo đài Pai'Doah sừng sững đầy cô độc và cao ngạo trên bầu trời đêm của Ta'nen trước khi nó khuất dần khỏi tầm mắt, Ake quay lại hỏi G'Neith:

"Tình mẫu tử thật vĩ đại nhỉ, G'Neith?"

"Ngươi nhớ cha mẹ sao?"

"Không, ta chắc chắn sẽ quay về. Còn ngươi, ngươi có nhớ vợ con ngươi không?"

"Nhớ chứ. Nhưng ta sẽ tận hưởng quãng thời gian này đã."

Nói rồi rồng G'Neith lượn vài vòng trên bầu trời đêm, gào lên bằng thứ tiếng chỉ có loài rồng mới hiểu được:

"Ta yêu Tự do. Ha ha ha..."

Cùng lúc đó, sâu gần hai nghìn mét dưới lòng đất, dưới chân núi Auv'Ney, rồng G'Noith thì thầm với một bóng người ngồi khuất trong bóng tối:

"Chị Poas'Nath, để cậu ấy đi như vậy thật sự có ổn không? Cái điều chị đã thấy đó..."

Một giọng nói âm u đã cắt ngang lời con rồng:

"Đó là điều ta phải làm. Lỗi lầm quá khứ đã cho ta biết chẳng ích gì nếu muốn thay đổi tương lai. Tất cả đều là định mệnh. Hãy cứ chấp nhận số phận và để nó xảy ra."

Rồng G'Noith thở dài:

"Hi vọng, đây không phải sai lầm..."

"Sai lầm?" Bóng người lẩm bẩm như tự hỏi mình, rồi vô thức quay mặt ngước về phía cửa hang. "Ta không còn nhiều thời gian nữa. Còn có thể quan tâm có sai lầm hay không sao?"

Bóng tối vẫn bao trùm khắp Ta'nen. Nhưng ở đâu đó, vẫn có những ánh sáng yếu ớt đã bắt đầu báo hiệu cho một sự thay đổi to lớn sắp diễn ra.


--------------------------------------------

(1). Ở Sa'ol và Ta'nen không có ranh giới phân biệt đêm ngày nhưng họ vẫn biết về thời gian là nhờ quan sát tập tính sinh hoạt của các loài động thực vật hoặc của chính họ. Thời gian của họ chia thành: Ăn-Cầu nguyện- Luyện tập – Ăn – Cầu Nguyện-Luyện tập- Ăn –Cầu nguyện- Ngủ. Có thể có chút xáo trộn khi phải chiến đấu (đối với Ta'nen) hoặc làm các buổi tế lễ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net