25. Diễm Hoa Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Muội tên là Hoa Hoa, huynh tên là gì vậy?" Cô gái bé nhỏ tay đang níu chặt lấy chiếc váy xinh đẹp mình đang mặc, cúi gằm mặt xuống đất. Giọng cô bé có chút run rẩy.

"Ta không nói tên cho loài người biết." Một tiếng nói vọng từ trên cây cổ thụ cao xuống. Ánh mặt trời chói chang, kèm chút gió thổi nhè nhẹ. Người thiếu niên nằm trên cây cổ thụ, lặng lẽ nhắm mắt ngủ.

Cậu ta nghĩ rằng, cô ta rồi sẽ bỏ cuộc thôi. Nhưng gần như mỗi ngày, cô bé ấy lại đến dưới cây cổ thụ, chơi đùa. Lúc thì bắt binh lính chơi đồ hàng, lúc tự đan hoa, lúc học bài đọc sách. Gần như mọi lúc cô bé đều đến dưới cây, không hề nhận ra rằng chỉ có mình nhìn thấy thiếu niên ấy.

Tin đồn bắt đầu lan truyền, rằng công chúa Hoa Hoa của đất nước đã bị quỷ ám. Tự nói chuyện một mình trong khuôn viên. Hoàng thượng sai người đốt cây cổ thụ. Dù Hoàng hậu hết sức ngăn cản. Cái cây đó đã có từ ngàn năm, là một sinh vật linh thiêng. Đốt đi e là cái rủi tới. 

Hoàng thượng bỏ ngoài tai, vẫn cho người đốt cái cây. Để lộ ra ngoài công chúa của một đất nước như vậy không hay chút nào. Dù cô bé đã hết sức ngăn cản, "Huynh ấy là linh hồn của cái cây, không thể nào đốt đi được!"

Người thiếu niên đó không phải là linh hồn của cái cây, nhưng cái cây là thứ cậu phải bảo vệ để lời nguyền không hiệu nghiệm lên cơ thể mình. Chứng kiến lời nguyền hiệu nghiệm, cậu chìm trong sự tức giận và căm thù cô công chúa nhỏ kia.

Hoa Hoa van xin, luôn miệng nói "xin lỗi.". Cậu ta vốn định sử dụng phép thuật, hủy diệt cả vương quốc, nhưng thu tay lại. Cậu quyết định hiện nguyên hình, để mọi người nhìn thấy mình, và làm bạn với cô bé.


Trong thời gian bầu bạn với cô bé, có một thị vệ nhỏ con luôn đi theo cô, là bạn thuở nhỏ. Cả hai người luôn dính lấy nhau không rời, tuy nhiên phải trong bí mật. Một tên nô tài không nên qua lại với công chúa một đất nước.

Cậu bé đem lòng yêu Hoa Hoa, nhưng luôn giấu đi. 

Thiếu niên 18 tuổi, trở thành người chỉ đạo Hình bộ. Cậu ta vẫn lạnh lùng, vẫn ánh mắt như thế, mái tóc đỏ nổi bật với đôi mắt xanh. Hoàng cung không còn rối loạn nội bộ, một phần là công của Hình bộ.

Cậu ta đã chịu mở lòng với công chúa hơn. Mỗi lần công chúa Hoa Hoa sang tìm và trò chuyện, cậu chỉ lặng lẽ nghe.

Người ta nhìn vào, ai cũng thấy cô công chúa có cảm tình với thiếu niên. Năm cô 17 tuổi, Hoàng thượng ban hôn cho cô và thiếu niên. Thiếu niên không đồng ý. Hoàng thượng tức giận, dùng kiếm xiên bụng cậu. 

Cậu ta không phải con người, vì cứu mình nên đã dùng phép thuật. Sau đó vết thương lành lại, mọi người bắt đầu hoảng sợ. 

Cuối cùng, thiếu niên vẫn bị thiêu sống trước mặt mọi người. Trước khi bị hỏa thiêu, thiếu niên vẫn không có điều gì nói cho cô công chúa ấy, mặc kệ cô có đang khóc nức nở nơi kia.

Cậu chỉ nhìn tên thị vệ luôn kề vai sát cánh cô, mỉm cười. Cậu ta như hiểu mọi chuyện, gật đầu.


Sau khi thiếu niên bị hỏa thiêu, hoàng cung rối loạn. Gần như sụp đổ. Công chúa đến một làng quê, cai quản nơi đó. Bắt đầu giao kết với những con quỷ, cô tin rằng thiếu niên vẫn còn sống. Cô ta uống máu những người trẻ tuổi để duy trì nhan sắc. Đợi kiếp luân hồi hơn ngàn năm, chỉ vì muốn gặp lại người thiếu niên.

Chàng trai thị vệ sau đó cũng tự sát, linh hồn luôn ở bên cô công chúa. Chỉ tiếc là, vẫn không thể nói ra những cảm xúc và đi đến một kết cục tốt đẹp. Sau khi cô được diệt trừ, yên tâm siêu thoát.

"Nếu muội có thể nghe được huynh, huynh mong muội chọn huynh, dù chỉ là một khoảnh khắc"

Linh hồn công chúa Hoa Hoa bị hủy diệt, tan thành tro bụi. Trước khi chết vẫn luôn mong muốn được gặp người mình yêu lần cuối. 

"Nếu có kiếp sau, hãy thành thân nhé..."


Lâm Khải dường như nhìn thấy bóng hình Nguyên Vũ trong giấc mơ, ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của công chúa đó trước khi cô hoàn toàn tan thành tro bụi.

Lâm Khải lơ mơ gần như tỉnh lại khỏi giấc mộng, trong đầu vẫn văng văng câu chuyện đó.

Họ đã trở lại bình thường, tất cả mọi người đều đang nằm trong văn phòng thám tử.

Nguyên Vũ đã tỉnh lại từ lâu, uống cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hạ Dương và những người khác vẫn đang ngủ. Trong văn phòng còn có Hàn Phong, Nguyệt Ân và Trần Dật Hàm. 

Họ đang nói chuyện gì đó, không hề để ý cậu đã tỉnh lại. 

"Nhờ khả năng của cô gái đó, chúng ta thoát ra kịp lúc... Cũng một phần nhờ công dụng của thuốc."

"Nhưng tác dụng phụ hơi... nên tớ mới đang lo ngại..."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net