III - Meeting

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống tại kĩ viện của Hei cứ thế trôi qua êm đềm.

Vẫn cứ lặp đi lặp lại những ngày hệt như nhau , cùmg một công việc và sinh hoạt theo thường nhật . Khách làng chơi ghé mua một đêm xuân , đến rất nhanh , đi cũng rất vội , không chút luyến lưu sau những cuộc mây mưa ngọt ngào . Cũng chẳng ít lần Hei chứng kiến bao mối tình khờ dại của các cô gái nơi này . Kĩ nữ thì không được tin vào đàn ông , nhưng nào có thể cãi lại trái tim . Họ vẫn cố chấp cho đi tình cảm chân thành nhất của mình , thế nhưng đổi lại chỉ là sự mỏi mòn chờ đợi , để rồi cuối cùng ôm theo lời hứa :"Tôi sẽ quay lại đón em" mà tàn lụi tuổi xuân, cho đến ngày vùi thân xuống mồ.

Mẹ cậu không còn là kĩ nữ bán thân kể từ ngày sinh ra cậu , nói đúng hơn không gã đàn ông nào chịu bỏ tiền ra để mua lấy thân xác điêu tàn của bà . Thế nhưng đối với Hei đó lại là điều rất may mắn . Bà tuy không thể phục dịch các nhu cầu kinh tởm ấy cho khách nữa , nhưng vẫn được giữ lại ở kĩ viện vì tài nghệ Hạc Vĩ Cầm của mình . Danh tiếng "Ngón đàn tiên" thậm chí nổi trội hơn xưa , bất kì ai một lần nghe qua khúc nhạc thánh khiết của bà đều không thể quên đi mà phải ghé lại . Đến mức độ đã có nhiều vị khách chấp nhận bỏ cả gia tài , chỉ để một lần được bà đàn riêng cho một buổi tối . Hei lớn lên trong sự yêu thương dạy dỗ của mẹ , tuổi thơ tưởng chừng sẽ là địa ngục mà người khác nghĩ đến khi một đứa trẻ con của kĩ nữ phải chịu , trái lại đầy ắp tiếng đàn Hạc êm dịu . Bà vẫn thường hay tự nhủ thầm ba câu hỏi mỗi tối khi ru cậu ngủ . Tuy phải nhắm mắt giả vờ đã say giấc , thế nhưng ngày nào cũng thế , Hei có thể cảm nhận được nỗi buồn tán tác trong giọng nói êm ả của mẹ . Cậu chưa bao giờ được nghe về cha , trong kí ức non nớt trẻ con ấy chẳng có bóng dáng của người đàn ông ruột thịt . Tuy vậy , đối với Hei một cuộc sống như hiện tại đã là quá hạnh phúc và cậu không mong cầu gì hơn nữa...

Thế nhưng vận mệnh thì không nhân từ với ai cả , bước ngoặc đầu tiên trong số phận của cậu bé đáng thương đã điểm. Hôm đó , một ngày mưa bão , trời đất phủ màu âm u mịt mù ảm đạm cùng cơn mưa rả rích nặng hạt chẳng ngớt . Chiếc xe hơi sang trọng đỗ xịch trước cửa kĩ viện lập lòe ánh đèn lồng đỏ . Những vị khách mặc vest đen toát ra cảm giác nguy hiểm đáng sợ . Một trong số họ , có người đàn ông mà theo Hei đoán chính là người đứng đầu , dẫn theo con trai của ông ta . Cậu bé trạc tuổi cậu , cao ngạo đẹp đẽ , cùng đôi mắt đen huyền ẩn sâu màu ngọc lục bảo .

Cuộc gặp gỡ của định mệnh , bánh xe nghiệt ngã bắt đầu chuyển động...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net