Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       * Ki đòi Seob thả ở đầu ngõ, tự mình chống nạng đi vào. Anh muốn mẹ ngạc nhiên vì bà vừa mới về có một lúc

- Ông nói gì? Kwangie...thực sự là con của ông với người đàn bà đó sao? - Tiếng nói to vọng ra ngoài

- Tôi xin lỗi... tôi thực sự không cố ý

- Tôi đã yêu thương nó không khác gì con ruột. Bây giờ ông bảo tôi phải làm sao? Làm sao tôi có thể tiếp tục nhìn mặt và yêu thương nó chứ?

        Ki đứng sững người. Anh.... không phải con đẻ của mẹ sao?

- Oma - Ki khẽ gọi khi thấy bà bước ra khỏi phòng

        Bà nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo rồi chạy ra khỏi nhà. Tim anh đau nhói, nhìn theo bóng dáng mẹ, bà chưa bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt như thế

- Kwangie à - Ba đứng nhìn anh bằng ánh mắt đầy áy náy - Vào nhà đi con, ba sẽ nói chuyện với con sau.

          Ông đuổi theo vợ mình, để lại Ki vẫn đang đứng chôn chân ở cửa, không tin nổi vào tai mình. Anh sợ hãi, chống nạng quay người đi

            Tuyết lại bắt đầu rơi. Nhà ai cũng sáng đèn, họ quây quần bên nhau trong khung cảnh đầm ấm. Anh bước đi thật nhanh, cắn chặt môi đến bật máu, anh muốn bỏ trốn khỏi thực tại, muốn chạy thật nhanh nhưng đôi chân cứ ríu lại, bên chân bó bột thì đau buốt. Đường trơn làm Ki trượt ngã

- AAAAAA - Anh hét lên, ném chiếc nạng sang một bên, ngồi bệt trên vỉa hè

            Toàn thân anh run rẩy, anh cảm thấy lạnh không chỉ do thời tiết mà vì trái tim anh đang lạnh lẽo. Tuyết rơi ngày một dày, ai đi qua cũng ngoái lại nhìn bóng hình cô đơn đến tội nghiệp, tuyết bám đầy trên tóc và vai áo anh. Anh cứ ngồi đó, đôi mắt cười chứa đầy nét u buồn

            Khi tiếng chuông vừa điểm 12h đêm, Ki mới đứng dậy. Anh không biết mình nên đi đâu, cũng chẳng muốn làm gì. Anh đi trong vô định đến nhà Seob

- Seobie à - Anh gọi khẽ khi thấy cậu ra mở cửa

- Kwangie à, có chuyện gì sao?

            Anh im lặng, thất thểu bước vào nhà

- Seobie, nhà cậu còn Soju không?

- Kwangie à, không được

- Làm ơn đi mà

            Seob thở dài lo lắng. Kwangie của cậu chưa bao giờ như vậy. Cậu lấy rượu cho anh

            Ki cầm cả chai rượu tu ừng ực, rượu cay xé như đốt cháy cổ họng. Đây là lần đầu tiên anh uống rượu nhiều đến thế. Ý thức bắt đầu mơ hồ, Ki lảo đảo đứng dậy

- Kwangie à, đi đâu thế?

- Về nhà, oma đang đợi mình

- Kwangie à, ở lại đây đi. cậu say rồi - Seob đỡ lấy Ki

- Seobie của mình, Seobie yêu quý - Anh xoa đầu cậu - Cậu không hiểu được đâu

- Ở lại đây đi Kwangie, mình sẽ điện thoại cho mẹ

- Không cần đâu Seobie, mình phải về chứ

           Giờ Seob mới nhận ra người Ki ướt sũng

- Nóng quá - Cậu sờ trán anh, thốt lên

            Cậu đặt anh xuống ghế rồi đi lục tủ thuốc. Nhà cậu hết thuốc dự trữ rồi

- Kwangie à, nhà mình không có thuốc. Để mình đưa cậu về

            Đột nhiên Ki túm chặt cánh tay Seob kéo về phía mình. Cậu ngã ngồi trên đùi anh, mặt dí sát lại gần khuôn mặt đang đỏ bừng vì say rượu của anh. Ki từ từ ghé sát lại, Seob sợ hãi nhắm tịt hai mắt. Đôi môi nóng bỏng của anh từ từ chạm vào môi cậu, nhẹ nhàng mơn trớn

- Kwang - Cậu vừa hé miệng thì chiếc lưỡi của anh đã tiến tới, khuấy đảo khoang miệng cậu. Tim Seob như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt đỏ bừng bừng. Seob hoàn toàn bị Ki dẫn dắt, vụng về đáp trả nụ hôn của anh. Bàn tay anh không yên phận, lần mò vào bên trong áo sơ mi của Seob, đôi tay nóng bỏng chạm vào làn da mềm mại khiến cậu giật mình, vội xô anh ra. Seob sợ hãi, lùi ra xa...đó là nụ hôn đầu của cậu

- Kwangie, cậu say rồi - Cậu không dám tiến lại gần

              Anh cười buồn

- Phải, mình say rồi

              Ki lảo đảo đứng dậy bước về phía cửa. Đi được vài bước, anh lăn ra bất tỉnh

- Kwangie, Kwangie à

            Seob vội cõng anh trên lưng, chạy băng băng trên đường. Cậu sợ đến phát khóc, Kwangie của cậu từ trước đến này chưa bao giờ như thế

- Oma, oma...Kwangie sốt cao lắm - Seob đập cửa ầm ầm

- Đưa thằng bé lên phòng đi

            Cậu đứng cạnh Woon, cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc

- Hyung ấy không sao đâu, Seobie hyung - Woon vỗ vai Seob

- Kwangie...chưa bao giờ như thế... Có chuyện gì xảy ra sao?

              Woon thở dài

- Rồi sẽ đến lúc hyung ấy kể cho hyung nghe

            Seob nhìn Ki nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi nứt nẻ. Cậu đỏ bừng mặt khi nghĩ về nụ hôn vừa rồi. Tại sao anh lại làm như thế? Là do say rượu sao? Trong đầu cậu xuất hiện ra hàng loạt câu hỏi. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Kwangie của cậu? Sao anh lại hôn cậu? Sao đôi mắt anh lại buồn bã đến thế? Seob mệt mỏi ngủ thiếp đi

             Lúc này mẹ Ki mới bước vào. Bà thở dài, anh mắt phức tạp. Bà vừa thương lại vừa giận anh. Bà không biết phải cư xử ra sao vì đối với người phụ nữ, việc chồng có con riêng bên ngoài là không thể chấp nhận được. Nhẹ nhàng lấy nước ấm lau gương mặt tái nhợt của anh, bà lầm bầm

- Kwangie à, bây giờ ta nên làm gì? Ta phải đối xử với con thế nào đây?

             Đến gần sáng cơn sốt mới giảm. Ki từ từ mở mắt thì thấy bóng mẹ quay lưng rời đi

- Oma - Anh vội vàng túm chặt tay bà - Oma còn thương Kwangie àm, đúng không?

             Bà rút tay lại, quay người giấu đi giọt nước mắt vừa rơi xuống

- Oma... Đừng bỏ Kwangie mà

             Bà tiếp tục bước đi nhanh hơn, bóng dáng bà khuất sau cánh cửa phòng

             Mắt anh nhòe nước, tim thắt lại. Anh phải làm sao đây? Đầu anh đau nhức, chân tay rã rời, anh nhìn về phía Seob rồi nhớ về chuyện vừa nãy. Chắc Seobie của anh sợ hãi lắm. Mọi chuyện cứ rối tung hết cả lên

             Seob tỉnh dậy, thấy Ki đang nhìn mình, cậu vội vàng né tránh ánh mắt anh, dư vị đôi môi anh vẫn còn nguyên khiến cậu bối rối

- Tỉnh....tỉnh rồi à? - Cậu lắp bắp

- Ừ. Hôm nay chắc mình không đi học

- Vậy mình đi học đây

- Nhớ ăn sáng nhé

- Ừ

      Nhìn theo bóng lưng Seob, Ki thở dài, anh thực sự đã sai rồi, nếu bây giờ cả Seob cũng quay lưng lại với anh thì anh phải làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kiseob