Chap 18: The Phantomes (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cancer vừa đổ mồ hôi lạnh vừa chạy ra khỏi phòng. Mỗi lần gặp mặt Elena là cô lại run lên bần bật, như phản ứng tự nhiên của con mồi nhỏ khi tiếp xúc với kẻ săn mồi to lớn.

Cô bặm chặt môi, một mạch đi lên phòng không ngừng nghỉ. Chỉ khi nào vào phòng, khóa chặt cửa ra vào, trùm chăn kín mít lên người thì cô mới phần nào yên tâm. Không từ nào có thể diễn tả cơn hoảng loạn, sợ hãi của cô lúc này. Nhiệt độ cơ thể cô như giảm tụt xuống mỗi khi tiếp xúc với Elena. Mặc dù người phụ nữ ấy không làm gì đến cô, nhưng ấn tượng quá mạnh với việc kinh khủng đó nên Cancer chẳng còn cách nào khác là tránh xa Elena bằng mọi giá.

Cốc cốc. Tiếng gõ cửa nhẹ vọng từ phía cánh cửa gỗ kéo Cancer về thực tại. Một giọng nói trầm ấm vang lên:

"Cancer, là anh đây!"

Là Scorpio. Cancer nhẹ nhõm thở phào. Cô bật tung chăn, chầm chậm tiến ra cửa mở khoá. Cánh cửa mở ra, một bóng người màu đen từ trên xuống xuất hiện trước mắt. Scorpio nhẹ nhàng nói:

"Anh vào được không?"

"Ưm", Cancer gật nhẹ. Cô đứng nép sang bên cho anh vào và khép cánh cửa.

Cancer lẳng lặng trở về chiếc giường, quấn kín mình trong tấm chăn bông. Scorpio thì chầm chậm bước đến ngồi cạnh cô. Anh vươn tay khẽ chạm người cô. Anh có thể cảm nhận được từng cơn run nhẹ từ cô.

"Sợ sao?"

Cancer không nói gì. Cô khẽ gật nhẹ. Đủ để Scorpio hiểu.

Anh biết tại sao Cancer lại hoảng loạn thế này. Mặc dù Elena mẹ anh không bao giờ gây tổn hại gì đến cô bé, nhưng có lẽ ấn tượng ngày ấy đã khắc sâu trong tâm trí cô.

"Em biết bà ấy không bao giờ làm hại em mà, Cancer", Scorpio nhẹ nhàng xoa đầu.

Đó là khi có mặt anh ở đó, anh Scorpio. Cancer nghĩ vậy, nhưng cô không nói ra, chỉ chăm chăm nhìn một góc giường. Lúc nào trở về căn biệt thự nhà Phantomes, không bao giờ cô không bị chèn ép những cơn áp lực.

Scorpio chỉ biết thở dài. Cancer không hề biết rõ Elena nên cô mới sợ hãi như vậy. Có lẽ, anh là người duy nhất có thể hiểu được sự quan tâm của Elena dành cho Cancer là như thế nào.

"Em nhớ trường Zedes", một hồi sau Cancer nhỏ giọng lên tiếng.

"Zedes?", Scorpio nhìn thấu Cancer.

Anh biết con bé đang nói cái gì.

"Em đều không thích về nhà hay ở ngôi trường đó mà. Sao bây giờ lại nhớ Zedes?"

"Chỉ là nhớ thôi", Cancer thều thào trong chăn.

"Nhớ cô bạn của em chứ gì", Scorpio cười mỉm.

"Anh biết rồi còn hỏi", Cancer phụng phịu.

Scorpio chỉ cười. Anh bảo Cancer nằm xuống giường, đắp chăn cho cô, hôn nhẹ lên trán chúc ngủ ngon và thổi tắt nến. Căn phòng nhanh chóng chìm trong bóng tối. Scorpio kiên nhẫn ngồi chờ Cancer đã ngủ say rồi mới rời khỏi phòng.

Gặp Pisces, anh lấy lại phong thái lãnh đạm ngày nào, hỏi người hầu thân cận của mình:

"Elena thế nào?"

"Bà chủ vẫn ở trong phòng ăn, thưa cậu chủ", Pisces cung kính trả lời.

"Vậy sao?", Scorpio trầm tư hồi lâu, "Ta đi dạo ra khuôn viên một chút. Ngươi không cần phải đi theo."

Nói rồi, Scorpio quay gót đi, bỏ Pisces lại một mình. Pisces lén nhìn bóng lưng anh mà cười thầm. Ngày đó sẽ không xa đâu, cậu chủ kính mến của tôi à.


Scorpio chậm rãi từng bước ra khuôn viên sau căn biệt thự. Từng cơn gió lạnh thổi đến, tiếng xào xạc lớn từ đám cây cao nghiêng ngả. Buối sáng, những thân cây gỗ nhăn nheo nhìn tưởng chừng vô hại. Nhưng vào ban đêm, kẻ nào mắt quáng gà sẽ vô cùng sợ hãi vì trông các thân cây gỗ không ra hình thù gì rõ ràng mà trông thật ghê rợn. Anh rẽ vào khu vườn hồng trắng. Khu vườn được thiết kế như một mê cung. Sắc trắng tràn ngập cả một vùng, hương thơm lan tỏa tạo cho người khác một cảm giác thật dễ chịu. Scorpio chậm rãi tiến vào mê cung. Con đường lát đá điểm những cánh hồng trắng rơi lả tả từ các khóm hoa trên các bụi xanh hai bên. Một làn gió khác lại thổi tới. Sắc trắng lan tỏa một góc trời.

Càng bước sâu vào mê cung hoa, cảnh vật càng mờ ảo không hình thù. Bởi lẽ làn sương khói trắng bao phủ dày đặc, làm ta khó có thể phân định phương hướng. Vậy nên có cảm giác rằng nơi ta đang đứng không còn là trần thế nhân gian. Mà cái cảm giác bức bối này, khó chịu trong lòng anh suốt bấy lâu nay, lại làm anh thêm nặng trĩu khôn tả đối với người em gái cùng cha khác mẹ, đối với người mẹ lãnh đạm nhưng bên trong là niềm yêu thương nồng nàn, hay là trách nhiệm của một người đầu huyết thống đối với gia tộc Phantomes này.

Mệt mỏi thật.

Những lúc này Scorpio lại thầm ghen tị với những học viên khác ở Zedes. Anh ghen tị với Leo Halver, ghen với sự hòa đồng nhí nhảnh không chút u sầu của cậu. Với Sagi Dinger, sự năng động khỏe khoắn không chút phiền muộn. Với sự thanh nhã, chậm rãi của Capricorn Mark không một chút vội vàng. Và cả sự tự tin, dũng cảm của cô gái tóc nâu đỏ kia.

Thật đáng ghen tị làm sao.

Bởi vì anh không được như bọn họ.

Vì anh là người đứng đầu gia tộc cổ xưa danh giá nên không được trẻ con lố lăng mà phải trưởng thành chín chắn. Anh luôn mang trong mình bao nỗi trắc trở phiền muộn vì danh dự của gia tộc. Đứng trước những sự lựa chọn dù là nghiệt ngã nhưng cũng không thể từ tốn mà phải nhanh chóng quyết đoán. Và rồi sau tất cả những chuyện ấy, anh lại đau khổ trốn tránh trong vô vọng..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net