Chap 38 : Quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ơi".

"Ơi..anh đây".

"Cái này em không biết".

"Anh biết được rồi, sau này anh sẽ làm thay cho em".

"Em không ăn được món này".

"Anh sẽ nấu cái khác cho em ăn nhé".

"Em sợ nó".

"Có anh bảo vệ em suốt cuộc đời mà lo gì".

"Như vậy mọi thứ em sẽ ỷ lại ở anh mất".

"Không sao, anh sẽ luôn ở bên cạnh bé con của anh!".

....

Tiếng chuông vang lên, trong căn phòng rộng lớn duy nhất chỉ có 30 người ngồi riêng biệt cách nhau một khoảng theo quy định. NaRi hít lấy một hơi cố lấy lại tinh thần để bước vào cuộc thi giải đáp án thiết bị khoa học, cô nhìn xung quanh những gương mặt nổi bật đứng đầu danh sách học sinh xuất sắc ở trường. Bắt đầu cảm thấy căng thẳng, lòng bàn tay dinh dính chút mồ hôi.

"Không sao, mình sẽ làm được".

Mỗi người đeo chiếc kính được chuẩn bị sẵn để có thể nhìn rõ màn hình 4D hiện lên trước mắt, như vậy sẽ không thể nhìn được cách giải của đối phương. Màn hình xanh hiện lên với chi chít những con số và lổ hỏng thiết bị cần được giải quyết.

"Hôm nay NaRi thi sao?".

"Tớ lo quá hic".

"Cậu ấy sẽ làm được mà YeNa".

"Cùng đợi thôi".

*Tít*. Thời gian còn 5 phút.

Mọi người bắt đầu căng thẳng tiếp tục vẽ ra các đường giải chi chít khắp mặt bản đồ thiết bị, vẫn chưa có ai tìm ra được lời đáp án. NaRi hít một hơi, tay run run chạm lên màn hình, cô ngước nhìn từng giây đồng hồ trước mắt càng thêm lo sợ.

"Làm sao đây..đường vẽ này..khó quá".

NaRi nhìn vào nơi dấu "x" đỏ cuối cùng vẫn không tìm được con số phù hợp để phá giải. Ánh mắt mọi người trong căn phòng bắt đầu lung lay, nhìn khắp phái nhằm dò xét thêm điều gì đó nhưng tất cả đều nhận lại cái lắc đầu và thở dài của đối phương. NaRi mím chặt môi tiếp tục giải, mắt dán chặt vào màn hình cố vắt óc suy nghĩ, tập trung cực độ dẫn đến đau đầu. NaRi nhắm chặt mắt hai tay ôm chặt đầu, cô nhất định sẽ làm được, phải cố lên.

"Bé con! Không được rời khỏi anh nửa bước đâu đấy".

"Bám chặt lấy Kim Tae hihi".

"Anh cũng vậy..".

....

"30 giây cuối cùng!". Thầy giám thị bắt đầu lên tiếng.

NaRi mở to mắt.

"Títttt". Kết thúc.

Hoseok vội đứng dậy đi đến kéo tay NaRi lại phía mọi người, gấp gáp dò hỏi.

"Sao rồi? Ổn chứ?".

"Chắc..ổn mà". NaRi thở dài nhỏ giọng nói.

"Không sao, chúng ta đi ăn mừng trước vậy". Suga cười tít mắt nói vào.

"Thôi đừng nghĩ đến nữa, nhức đầu lắm".

"Đúng rồi, đi ăn thôi".

Bọn họ mau chống rời khỏi phòng thi cùng nhau đi ra ngoài, miệng không ngừng bàn tán đủ thứ chuyện, đùa giỡn hất ngã người đối phương. Chợt Jungkook dừng chân to mắt nhìn về phía trước, ngập ngừng nói.

"Ơ..đó là Kim Taehyung!".

Mọi người dừng mọi hành động bắt đầu nhìn sang hướng tay Jungkook chỉ về phía trước, nét mặt NaRi thay đổi khi nhìn thấy gia đình Taehyung và cả EunBi cùng nhau đi ăn. EunBi thuận tiện khoác tay Taehyung và mẹ anh ấy cười nói với nhau, có vẻ họ đang đợi ai đó.

"Anh..anh Tae".

NaRi nghĩ đến việc Taehyung nói với cô có hẹn cùng đám người Namjoon nên không thể đến gặp cô được, nhưng bây giờ anh đang đi cùng mọi người và có cả EunBi chân gầy kia, nhìn thái độ của anh rất đỗi bình thường khi cô ta làm hành động thân mật như vậy, trên môi cong lên nụ cười.

"Thật không ngờ mà, bây giờ càng dám lộ liễu ra bên ngoài như vậy". YeNa tức giận nói, giọng điệu ẩn chứa nhiều hàm ý.

"Không đâu..chắc là anh ấy có hẹn với nhà EunBi thôi, ba mẹ hai nhà đấy rất thân với nhau..". NaRi lắc đầu cười nói.

"Ting". Tiếng tin nhắn điện thoại vì NaRi vừa mở nguồn cách đây không lâu, tin nhắn mới nhất vừa gửi đến là của Kim Taehyung.

"Tối nay anh bận đi cùng Namjoon nữa rồi, có tí việc đột xuất không gặp em được, em về cùng nhóm người Hoseok nhé".

Tay NaRi siết chặt lấy điện thoại, khoé mi run run không kìm được giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống gò má. Hoseok tức tối khi nhìn thấy dòng chữ hiện trên màn hình và cả hình ảnh trước mắt kia.

"Cái tên này! Không ngờ anh ta là người như vậy".

"Không..chắc là..anh ấy sợ tớ hiểu lầm thôi..Ta..e..".

Chưa nói dứt câu NaRi đã vội im bặt trước cú sốc trước mắt, EunBi nhón chân hôn lên má Taehyung. Mọi người kinh ngạc không kém vội nhìn sang NaRi, cô không kìm được mà khóc nấc lên từng cơn, tay siết chặt vào vạt chân váy, ánh mắt vẫn dán chặt lên hai người họ. Jungkook và Suga vội kéo mọi người nép vào một bên khuất sau tấm bảng quảng cáo vì phát hiện bọn họ có vẻ chuẩn bị di chuyển đi đến hướng này.

"Suỵt..họ đang đi đến".

"Để tôi đấm chết anh ta".

"Còn chưa rõ chuyện gì mà, bình tĩnh lại Hoseok".

NaRi nhìn xuống phía dưới chỗ hỏng lộ ra chân của bọn họ đang dừng lại đối diện với cô, chỉ cách nhau một tấm bảng.

"Ba mẹ con sắp đến rồi ạ".

"Chúng ta đợi thêm một chút, dù sao cũng vừa đến thôi".

"Dạ hihi, anh Tae à một tí anh đưa em về nhé. À mà còn nữa, về việc du học anh Taehyung sẽ ở cùng với con thật sao?".

"Ừ..ta đã đồng ý với đề nghị của ông Park cứ để Taehyung ở cùng gia đình con dù sao hai đứa cũng hỗ trợ nhau trong việc học, sẽ dễ hơn mà".

"Không chừng trong tương lai lại có thêm chuyện tốt gì nữa đấy haha".

Có thể nhận ra là giọng ba mẹ Taehyung và EunBi, riêng Taehyung vẫn chưa hề lên tiếng gì đến cuộc trò chuyện này. Nhưng những điều NaRi vừa nghe thấy khiến cô không khỏi bất ngờ, vội đưa tay che miệng lại. Hoseok ra hiệu đợi họ đi qua có thể rời khỏi đây, anh không muốn nhìn thấy NaRi chịu nhiều cú sốc như vậy.

"Taehyung con đã nói chuyện này với NaRi chưa? Ta thấy con bé mến con nhất đấy".

"Con...".

"Anh Tae chắc đã nói đến rồi, em ấy hẳn rất vui khi nghe được tin Taehyung sẽ được đi du học nhưng mà ba ngày sau phải đi như vậy..em ấy chịu được tin này không đây? Em nghĩ NaRi sẽ rất buồn đấy". YeNa vội nói chen vào.

Lúc này bỗng dưng một nhân viên trong quán đi ra kéo vội tấm biểng quảng cáo di chuyển về lại vị trí quán của họ, cậu ta không để ý đến sự hiện diện của nhóm người Hoseok đang đứng ở phía bên trong.

"Roạt".

NaRi ngước mắt nhìn lên phía đối diện, mọi người kinh ngạc nhìn về phía bên cạnh mình. Taehyung to mắt nhìn NaRi, gương mặt trở nên biến sắc khi nhìn thấy cô ở đây. Đám người Hoseok khá tức giận nhưng vì có người lớn ở đây họ đành gác chuyện này sang một bên, YeNa toang đi đến liền bị Suga nắm chặt balo kéo lại ra hiệu không nên làm vậy.

"Na...".

"Hihi, chào cô chú". NaRi cúi gập người chào hai người họ, trên môi nở nụ cười tươi tiếp tục nói. "Chào chị EunBi..chào..anh Taehyung, trùng hợp..haha trùng hợp thật".

Nước mắt NaRi không ngừng rơi nhưng cô vẫn tiếp tục nở nụ cười trên môi tỏ ra chẳng có chuyện gì xảy ra, EunBi cau mài khó hiểu nhìn bộ dạng này của cô. Taehyung toang đi đến nhưng đã bị EunBi khoác chặt tay kéo anh lại. Ánh mắt NaRi nhìn vào hành động đấy của cô ta, vội nói không rõ chữ vì cơn nghẹn nấc ở cổ họng.

"Con..con xin phép..em..em đi trước..đi thôi".

Hoseok tay hình đấm lấn tới một bước, NaRi vội nắm chặt lấy vạt áo cậu ta gằng giọng nói. "Đi thôi..đừng..làm ơn..".

Jungkook vội đi đến ngán chân Taehyung khi có ý định chạm vào người NaRi, cậu ta liếc ánh mắt hằn học nhìn anh rồi hất mạnh vai bỏ đi cùng mọi người.

"NaRi đừng khóc nữa mà".

"Được rồi..mau nín đi, khóc xấu mất".

Taehyung mím chặt môi dõi mắt theo, anh rất muốn đuổi theo cô nhưng một âm thanh phát lên bên tai đã làm anh dừng lại hành động đấy.

"Con nên nhớ gia đình EunBi sẽ cứu lấy chúng ta, công ty của ba đều dựa vào ông ấy. Suy nghĩ kĩ đi Taehyung à, ta biết tình cảm của con dành cho NaRi nhưng mẹ con...bà ấy sẽ không yên tâm sinh sống được ở nơi khác khi không có con bên cạnh, con hiểu ý ta chứ Taehyung?".

Buổi tối trời bắt đầu đổ trận tuyết đầu mùa, NaRi đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa đang bám chặt màn tuyết trắng lấm thấm, không khí bên ngoài rất lạnh nhưng nó làm sao lạnh bằng trái tim cô. Nhìn tờ giấy được đóng mộc đỏ trên bàn đó là giải thưởng cô giành được, một cơ hội được đặt chân đến Anh Quốc. NaRi đi đến cầm lấy tấm hình gia đình ngồi xuống giường bắt đầu ngắm nhìn nó, ngón tay NaRi lướt lên từng gương mặt của mỗi người trong gia đình. Chiếc điện thoại hiện lên những tin nhắn của nhóm Hoseok đang không ngừng chọc ghẹo để cô quên đi những việc vừa xảy ra hôm qua.

"Anh vào được chứ?".

"Vâng".

Jimin mở cửa đi vào, anh thở dài đi đến ngồi cạnh NaRi đưa tay xoa đầu, mỉm cười dỗ dành cô em gái nhỏ của mình.

"Em vẫn còn buồn sao? Đã hai ngày rồi em không chịu gặp tên Taehyung đấy..ngày mai..cậu ta sẽ lên máy bay".

"Em biết..". NaRi gục mặt nhỏ giọng nói.

"Anh có nói chuyện với ba, ba rất vui khi em nhận được giải thưởng đấy. Không chỉ riêng anh, mọi người đều tin vào năng lực của Park NaRi đây..chà, anh rất tự hào về em đó NaRi".

"Xuỳ..".

"Ba có nói đến việc du học..đó là sự quyết định của em, mọi người luôn tôn trọng vào điều đấy. Em thì biết tính ba rồi, luôn lo lắng cho em làm sao có thể để em một mình sang đấy học được..".

"Ừm..ba đã không ở cạnh rất lâu rồi, em sẽ chẳng chịu được cảnh rời xa anh và mẹ đâu". NaRi ôm bụng Jimin mè nheo nói.

"Anh biết chứ..còn em..em đã quyết định chưa".

NaRi gật đầu liên tục, cô chỉ tay đến phía bàn nơi tờ giấy đã bị xé làm hai. Jimin vỗ nhè nhẹ lên vai NaRi cảm thấy từng cơn nấc cô đang ém chặt vào, dụi mặt vào bụng anh mà khóc. Còn gì tàn nhẫn hơn việc bị chính người mình yêu lừa dối, mọi kế hoạch của bản thân đều vứt bỏ vì cảm thấy dư thừa, mọi cố gắng trở thành con số 0 đi cùng sự thất vọng. NaRi chấp nhận từ bỏ để có thể ở lại cùng với những người cô yêu thương, nhưng..nỗi đau nơi trái tim vẫn đang âm ỉ lên từng cơn. NaRi rất muốn gặp Taehyung nhưng cô lại không có can đảm để đối diện với anh, dường như cô sợ..sợ rằng sự thật trước mắt đang giết chết đi niềm tin và tình yêu của hai người.

Taehyung mãi đứng bên ngoài cổng đưa mắt nhìn vào bên trong nhà, trận tuyết đang không ngừng lớn lên bao phủ khắp người anh, môi Taehyung thâm tím vì lạnh, tay run run xoa xoa vào nhau cố giữ ấm.

"Cố chấp".

Jimin từ bên trong nhìn ra chỉ biết thở dài quay lưng bỏ đi lên lầu, anh đã khuyên cậu ta trở về vì NaRi vẫn không chịu gặp mặt. Nhưng Taehyung vẫn kiên quyết đứng đợi suốt mấy tiếng đồng hồ để có thể nhìn thấy NaRi dù chỉ một lần, anh sắp phải đi, anh không muốn ra đi như vậy. Jimin dường như rất tức giận và không muốn NaRi thêm đau lòng cho nên đã không chào đón Taehyung bước vào nhà mình.

Taehyung đỏ mắt nhìn vào trong nơi cửa sổ sáng đèn, lấy điện thoại gọi đi nhưng đã khoá máy. Anh không còn cách nào khác để gặp được NaRi, chân bắt đầu tê cứng quỳ xuống mặt đường lạnh buốt, Taehyung bất lực gục đầu khóc, anh đã làm người mình yêu đau lòng với chính việc mình gây ra. Tự trách chính bản thân mình nhưng đã quá muộn và nó sẽ không thay đổi được gì. Anh đã làm mất đi niềm tin ở NaRi, mất đi nụ cười vui vẻ hồn nhiên thường thấy và....tình yêu đối với Kim Taehyung này.

"Em ghét anh lắm đúng không NaRi?".

"Anh đã thất hứa với em rồi".

Anh xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net