Vết bớt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Giyuu..."

Một người đàn ông cao lớn với mái tóc trắng hớt hả chạy theo một ai đó. Vẻ mặt hắn ta hoảng loạn và đầy kinh ngạc như vừa nhìn thầy điều gì đó. Hắn thở hồng hộc sau khi chạy quá nhanh và gọi lớn tên của cậu thanh niên trước mặt.

Sanemi là tên của người đàn ông kia hắn như vừa nhìn thấy điều gì đó khó tin, mắt mở lớn, tay chạm vào vai của người thanh niên phía trước vô thức gọi tên. Thanh niên kia vội quay đầu lại nhìn hắn mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, đôi con ngươi xanh biếc như mặt hồ, khuôn mặt thanh tú. Hắn bất ngờ trước hình dáng phía trước đến mức không thốt được lời nào. Sanemi cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

"Anh là ai? Sao lại biết đến tôi?" thanh niên ấy mở miệng ra làm hắn bừng tỉnh.

"À ừ thẻ nhân viên của cậu rơi lúc cậu đi qua tôi." Sanemi vừa nói vừa thấy đau nhói dù rằng vẻ ngoài đã sớm trở về vẻ bình tĩnh ban đầu.

Giyuu chợt thấy khó hiểu rơi thẻ nhân viên, cũng cần phải chạy nhanh như thế  và gọi tên với vẻ mặt bất ngờ đó sao. Nhưng cậu không thất lễ cuối người cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi. Để lại Sanemi dõi theo không dời mắt.

"Này Shinazugawa nhìn gì vậy, cậu đột nhiên chạy đi làm tôi cũng bất ngờ đấy" Rengoku vỗ vai hắn vừa nói xong lại cười lớn. Hắn bỏ qua cái người ồn ào đó, cậu ta cười đến mức hắn cũng thấy tai mình hơi nhức.

Hắn hằn hộc "Im đi về nhanh trước khi tôi cho cậu kí đơn thôi việc"

Đúng là người sếp khó tính Rengoku tự cảm thán trong lòng.

Sanemi trở về nhà sau những việc xảy ra cuối ngày, hắn cũng thật không ngờ sau tan làm lại có một sự việc như thế. Sanemi im lặng cất bước lên phòng ngủ, đối diện với giường của hắn là một bức tranh. Hắn đã yêu cầu vẽ nó cách đây hai tháng trước, Sanemi đứng nhìn bức tranh rất lâu ngẫm lại vài thứ.

Cách đây 2 tháng Sanemi thường mơ về một giấc mơ, hắn không rõ về nó. Trong giấc mơ một thanh niên tóc đen rất xinh đẹp, mặc một chiếc áo trắng, hai tay nắm chặt lấy mũi một con dao đưa về phía Sanemi. Chính hắn cũng thấy mình cằm một con dao đưa về phía thanh niên đó.

"Anh muốn như thế sao Sanemi?" người trước mắt hắn lên tiếng, hắn không thể nói không thể cử động. Chỉ như đang xem một thước phim xưa cũ trên màn hình.

Sanemi trong mơ gật đầu rồi xoa lấy đầu người trước mặt.

"Tôi không muốn nhìn em chết, cũng không muốn nhìn em đau khổ khi tôi chết" Lời nói đó vừa ấm vừa vang nhưng lại rất đau đớn, tựa như toàn bộ nỗi đau đều dồn về đó.

"Giyuu ta đi cùng nhau em nhé" sự vỡ vụn trong từng lời nói của Sanemi trong giấc mơ

Điều cuối cùng Sanemi luôn xem được là nụ cười dịu dàng xinh đẹp của thiếu niên tóc đen. Hai con dao đâm thẳng và giữa ngực hai con người trong mơ. Hắn luôn nhìn thấy điều đó cuối cùng và lồng ngực đau đớn phập phồng làm Sanemi bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Sanemi ở thực tại nhìn vào bức tranh vẽ một thanh niên tóc đen, cười xinh đẹp trong nắng. Tay vô thức đưa lên ngực nơi có vết bớt như một con dao đâm vào.

Trước đây Sanemi chỉ nghĩ nó chỉ là vết bớt bình thường cho đến khi giấc mơ đó diễn ra. Hắn luôn đau đớn tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa. Những kí ức dần trở lại sau vài tuần Sanemi bị nhấm chìm trong giấc mơ đó.

"Tôi đã tìm thấy em rồi Giyuu, tôi muốn đi cùng em"

Đợi chút thôi hãy trở về cùng tôi em nhé, dù em không còn nhớ về tôi.

Sanemi trở lại công ty vào buổi sáng chuông thông báo vang lên. Cho hắn biết rằng thư ký giám đốc mới, thư ký của hắn đã được chuyển vào. Nhìn tệp hồ sơ cái tên đầy quen thuộc và đầy nhớ nhung hắn dành cho. Từ sao khi lấy lại được kí ức Sanemi luôn nhớ về cậu.

"Ngài Shinazugawa tôi sẽ làm việc cho ngài trong thời gian tới" giọng nói rất ngọt ngào vang lên làm tim Sanemi lại rộn ràng. Đến rồi hắn biết đây là cơ hội để tìm lại tình yêu của chính mình.

Giyuu bất ngờ là người hôm trước đuổi theo cậu để trả lại thẻ nhân viên. Kể từ hôm ấy, mỗi tối cậu đều mơ thấy một người con trai tóc trắng nói rằng:

"Ta đi cùng nhau em nhé"

Giyuu luôn bị giấc mơ đó lặp lại mỗi tối, rồi cậu sẽ thức dậy với lồng ngực đau đớn ngay chính vết bớt giữa ngực. Giyuu bắt đầu thấy đầu mình đau nhức sau khi nhìn vào sếp mình. Chính cậu cũng không rõ với bàn tay run rẩy, đôi chân của Giyuu thật sự muốn khụy xuống.

Một vòng tay to lớn đỡ lấy cậu trước khi cậu khụy xuống. Giọng nói ấm áp dành cho Giyuu hỏi han:

"Thư ký Tomioka, cậu khỏe chứ?"

Giyuu gật đầu bảo không sao, vội xin lỗi và trở về vị trí làm việc của mình.

Cậu lặp lại mỗi ngày công việc của mình trong công ty, và hỗ trợ người sếp. Giyuu thích nơi đây đặc biệt là sếp cậu rất dịu dàng và tốt bụng với cậu. Dẫu cho các nhân viên khác đều nói, sếp rất khó tính và dễ mắng người. Giyuu không chắc lắm hắn không mắng cậu bao giờ và có vẻ rất chăm sóc cậu.

Sanemi sẽ yêu cầu mua hai ly cà phê và một phần bánh ngọt vào mỗi sáng. Sau đó sẽ yêu cầu cậu ăn phần bánh là lấy ly cà phê còn lại. Hắn sẽ mời cậu ăn trưa mỗi ngày, dù cậu rất ngại nhưng hắn sẽ vui vẻ chi trả hết. Mỗi lần tăng ca Giyuu sẽ có người sếp cùng tăng ca, sau đó yêu cầu cậu để hắn đưa về. Còn có chuyện hầm hầm nổi cáu khi Giyuu được đồng nghiệp bắt chuyện, hay tiếp xúc một chút. Giyuu luôn cảm kích sếp mình, nhưng thú thật mỗi ngày cậu gặp hắn đầu sẽ lại rất đau và cơ thể rất mệt mỏi. Cứ mỗi lần như thế Sanemi đều sẵn sàng đưa vòng tay mình đỡ lấy cậu và hỏi han cho đến khi cậu chắc là mình ổn.

Ở công ty đều đồn rằng, giám đốc Shinazugawa đang theo đuổi thư ký Tomioka một cách công khai.

Hôm nay cuối tuần, sếp hỏi cậu có thể đến đưa tài liệu cho hắn không. Giyuu không nghĩ nhiều cứ theo định vị hắn gửi mà đi đến. Dạo gần đây Giyuu có hơi mệt mỏi cậu luôn gặp lại giấc mơ đó, nó đau đớn và ám ảnh. Giyuu có nét hơi tiều tụy đến nổi sếp cậu tức giận yêu cầu cậu nghỉ ngơi vài hôm. Cậu không rõ về sếp và những việc gần đây mình trải qua, có cảm giác thứ gì đó đang hồi phục, đang dần quay lại.

Giyuu theo chỉ dẫn của hắn đến gõ cửa phòng, đập vào mắt cậu là Sanemi đang mặc áo mở cả hàng khuy, vết bớt giữa ngực làm cậu kinh ngạc. Giyuu không dám tin vào vết bớt hệt như mình, cậu đứng hình rất lâu đầu cậu đau nhức và cơ thể rã rời. Điều cuối cùng Giyuu nghe được là tiếng hốt hoảng của hắn đỡ cậu khi ngất.

Lại là nó cậu thấy rõ rồi khuôn mặt đó giống hệt như sếp cậu. Cậu nhớ rồi, nhớ lại rồi Sanemi chính là người cậu yêu dù kiếp nào vẫn luôn như vậy. Hắn trở về với cậu, chính cậu cũng trở về với hắn. Giyuu không cảm thấy đau đớn cuối giấc mơ như trước đây, nó rất yên bình và ấm ap, cậu bật dậy trong những dòng ký ức ùa về.

Giyuu thấy mình đang nằm ở nơi rất êm, đối diện là bức tranh về cậu về cậu của kiếp trước đang cười dưới nắng ấm.

"Sanemi đi ngắm hoa nở với em đi"

"Sanemi ăn bánh nếp không anh"

"Sanemi tối nay ăn cá hồi hầm củ cải có được không"

"Ta đi cùng nhau Giyuu nhé..."

Sanemi mở cửa phòng nhìn thấy cậu đã tỉnh, hắn vội chạy lại vẻ lo lắng hiện rỏ trên mặt. Hắn chợt thấy nơi ngực áo mình ướt đẫm. Giyuu đang khóc, khóc trong vòng tay hắn cam giác thật quen thuộc, đã lâu không trải qua. Mai tóc đen mềm mại, đôi mắt xanh tựa như mặt hồ mùa thu, vẻ đẹp thanh tú ấy lần nữa thuộc về hắn.

"Sanemi..."Giyuu thấp giọng kêu khẽ

Hắn không kích động, chỉ cười âu yếm cậu trong vòng tay. Môi chạm môi mọi cảm xúc đến giờ đều đã dâng trào đến hạnh phúc.

"Tôi đây Giyuu..."


Em đi cùng anh, anh đi cùng em, ta đi cùng nhau...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net