🍁Chương 11🍁 Tỏ lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chỉ dụ đột ngột truyền ra khiến tất cả văn võ bá quan đang ngồi phía dưới đều lấy làm kinh ngạc, lời ra tiếng vào, xì xầm bàn tán. Đúng lúc ấy, bất thình lình một tiếng "rầm" khô khốc vang lên, cắt ngang toàn bộ âm thanh ồn ào nhốn nháo. Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Không ai bảo ai, mọi người đều cùng nhau tập trung ánh mắt hướng về phía ngọn nguồn phát ra tiếng động.


Chỉ thấy từ phía sau chiếc bàn trên cùng, nơi gần với vị trí chủ thượng nhất, thân ảnh cao lớn anh tuấn phi phàm của Điền Chính Quốc chẳng biết từ khi nào đã đứng bật dậy, không màng đến chiếc ghế vì lực tác động quá mạnh mà bị xô đẩy, ngã chỏng chơ trên mặt đất.


Mọi người đều ngơ ngác và khó hiểu dõi theo hành động của Điền thái tử, không một ai phát ra bất cứ âm thanh nào, ngay cả việc thở cũng không dám thở mạnh. Dưới ánh trăng sáng rọi đêm rằm cùng quang mang đèn kéo quân giăng đầy hoa viên chiếu tới, bóng dáng Điền Chính Quốc đang lung lay bất chợt di chuyển. Bước chân hắn có chút chuếnh choáng, có lẽ là vì men say. Thế nhưng nếu khi ấy có ai đó có thể đứng cạnh mà quan sát, hẳn sẽ bị ánh mắt tỉnh táo, sắc bén, đỏ hoe, tràn ngập băng lãnh của Điền Chính Quốc làm cho vừa sợ hãi vừa kinh ngạc. Rốt cuộc là Điền thái tử có say hay không, có lẽ chỉ có mình hắn mới biết.


"Chính Quốc? Con muốn làm gì?" – mắt thấy đại nhi tử của mình đang như người mất hồn bước ngang qua khoảng cách giữa hậu hoa viên, tiến về dãy bàn đối diện, mà đích đến có lẽ chính là vị trí mà Điền Chí Mẫn đang ngồi, Điền vương Điền Chính Quân không khỏi lên tiếng hỏi.


Bất quá, lần đầu tiên trong đời, Điền Chính Quốc lại không lên tiếng đáp lại lời của phụ hoàng. Hiện tại, trong mắt hắn dường như chỉ có thân ảnh gầy gò hơi tái nhợt dưới ánh trăng bàng bạc đang ngồi kia. Còn lại, tất cả mọi thứ đều chỉ là phù du tựa như mây khói.


Quan nhân, vương tử đang có mặt ở đây ai cũng không rời mắt khỏi thân ảnh tuấn lãng tràn ngập vương khí bá đạo của Điền Chính Quốc khi hắn dừng lại ngay trước bàn Tứ hoàng tử đang ngồi. Ánh mắt Điền Chí Mẫn cũng không ngoại lệ, thậm chí còn có phần kinh ngạc không hiểu nhìn hắn.


Không đợi ai lên tiếng, Điền Chính Quốc không nói gì, đột ngột vươn tay nắm lấy cổ tay Điền Chí Mẫn, một đường kéo y đứng lên. Không biết vì tức giận hay lý do nào khác mà sức lực hắn dùng quả thực không hề nhỏ. Cổ tay hơi gầy của Chí Mẫn bị Điền thái tử nắm tới đau nhức.


"Chính Quốc ca? Huynh muốn làm gì?" – nhịn xuống cảm giác đau đớn không phải nhẹ từ cổ tay truyền đến, Tam hoàng tử mím chặt môi, muốn dùng sức giữ người kia lại, tỏ rõ thái độ chống đối không nghe theo. Bất quá đổi lại vẫn chỉ có bóng lưng im lặng của người đang đi phía trước. Điền Chí Mẫn muốn giật tay mình ra khỏi bàn tay to lớn quen thuộc của người kia, nhưng so về thể lực, từ xưa đến nay, chưa bao giờ y có thể làm đối thủ của hắn. Vậy nên mọi nỗ lực đều chỉ là vô ích.


"Huynh muốn dẫn đệ đi đâu? Mau buông tay đệ ra" – Điền Chí Mẫn càng giãy giụa thì càng cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt hơn. Tựa như chỉ cần hắn dùng thêm một chút sức nữa thì chuyện làm tay y chật khớp cũng là bình thường.


"Điền Chính Quốc!" – Điền vương ở phía trên thấy một màn kì quặc khó hiểu như vậy không nhịn được quát một tiếng. Đám thị vệ đại nội hai bên lung túng nhìn nhau không biết phải làm thế nào. Bất quá nhìn đến bá khí bao trùm trên người Điền thái tử dày đặc thế kia, không một ai dám tiến lên để ngăn cản.


Trái lại, Điền Chính Quốc lại tựa như không nghe thấy Người nói gì, vẫn một mực lặng im kéo Chí Mẫn đi. Cho đến khi đã tới gần cổng hậu hoa viên, thấy Điền Chí Mẫn phản kháng quá mức mãnh liệt, Điền thái tử mới dừng bước chân, nhưng không hề quay đầu lại. Chỉ có âm thanh vừa trầm thấp vừa khàn đặc của hắn truyền đến, nghe vào tai liền lạnh hết cả sống lưng


"Đừng có chống cự nữa. Ta không muốn làm đệ đau đâu!"


Một câu ngắn gọn nói ra thành công ngăn chặn mọi giãy giụa phản đối của y. Điền Chí Mẫn ngơ ngác buông tay để Điền Chính Quốc kéo mình rời khỏi hoa viên đầy ánh mắt soi mói chỉ muốn đem bọn họ ra để mà bàn tán, để mà bình phẩm. Lúc này, lực đạo trên tay cũng thả lỏng đi rất nhiều.


Quả thực hắn không hề muốn làm y bị đau...cho dù chỉ là một chút thương tổn...


Tới khi đến Minh Thụy đình viện rồi Điền Chính Quốc mới buông Điền Chí Mẫn ra. Ở nơi cổ tay gầy gò trắng nõn nổi lên một vết bầm tím xanh đỏ, đủ minh chứng rõ ràng cho nộ khí ngập tràn trong lòng Điền Chính Quốc hiện tại đã đạt tới mức đỉnh điểm. Bởi vì từ trước tới nay, cho dù là xảy ra bất cứ chuyện gì thì hắn cũng chưa từng dùng sức khiến y bị thương như vậy.


Điền Chí Mẫn không biết hiện tại bản thân mình phải đối mặt với người kia như thế nào, chỉ có thể quay mặt đi nhìn về phía mặt hồ gợn sóng, phản chiếu ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo mông lung. Trong đầu bất chợt lại hiện lên một hình ảnh quen thuộc.


Cũng chính tại nơi đây, mỗi đêm đều đặn lại có một một Điền Chính Quốc lẻ loi cô độc tấu khúc "Hữu sở tư" bi hùng tráng lệ, đem tâm tình nhờ gió mang đi. Đến khi âm điệu ấy hòa cùng tiếng gọi "Mẫn nhi" đầy yêu thương mà bất lực truyền vào tai, lại khiến y sống mũi cay xè. Tâm như bị ai giày vò giẫm đạp.


Bởi vì Điền Chí Mẫn biết. Tình cảm này của bọn họ...dường như đã đi sai hướng mất rồi.


"Vì sao? Vì sao lại không nói cho ta biết trước chuyện này?" – ánh mắt rực lửa, hỏa nộ tràn ngập trong ngữ khí, toàn bộ giận dữ đều không thể kiềm chế mà bộc lộ ra trước mặt y. Điền Chính Quốc không muốn chính mình vì kích động mà gây ra chuyện gì không đáng có. Thế nhưng...cứ nghĩ đến việc người kia đột nhiên sẽ rời đi, rời bỏ vòng tay của hắn, biến mất khỏi ánh mắt hắn, đến nơi Giang Nam xa xôi cách trở, hắn lại cảm thấy bao nhiêu định lực và phòng tuyến do mình dựng lên đều bị giận dữ và lo lắng làm cho sụp đổ.


"...Vừa rồi đệ vốn đã muốn nói..." – Điền Chí Mẫn nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của người kia, trong lòng là sóng cuộn biển gầm, thế nhưng biểu cảm bên ngoài vẫn cứ thờ ơ mà lãnh đạm đến đáng buồn – "...Chính là ca không muốn nghe, bỏ đi trước, không phải sao?"


Điền Chính Quốc hơi giật mình nhớ lại. Trước khi hắn bỏ đi, dường như Điền Chí Mẫn đang muốn nói điều gì đó. Chính là lúc ấy, hắn lại không đủ can đảm để nghe tiếp. Không ngờ lại thành như vậy.


Hắn nhìn người kia, đã mấy tháng rồi mới chân chân chính chính đứng trước mặt mình. Rõ ràng đã cố gắng đến như vậy, tại sao y vẫn muốn rời bỏ hắn mà đi? Điền Chính Quốc tựa như mất khống chế, chế trụ Điền Chí Mẫn, siết chặt hai bả vai khiến y vừa muốn quay người sang hướng khác liền vì đau đớn mà phải quay lại đối mặt với hắn. Âm thanh gần như là tiếng rít phát ra từ kẽ răng nghiến chặt


"Tại sao? Tại sao người đó nhất định phải là đệ? Tại sao nơi đó nhất định phải là Giang Nam? Tại sao hả?"


Điền Chí Mẫn có thể cảm thấy nộ khí từ khí lực mà Hoàng huynh dùng để siết chặt bờ vai mình. Bất quá y không hề hé răng kêu đau, chỉ có thể cắn chặt môi chịu đựng. Ngữ khí đáp lại vẫn lạnh lùng đến đáng giận


"Đó là chỉ dụ của phụ hoàng, đệ có thể không nghe theo sao?"


"Đừng tưởng ta không biết chính là đệ đưa ra chủ ý đó. Không bao giờ phụ hoàng chịu để một mình đệ đi vào nơi hiểm nguy như vậy. Chỉ có thể là do đệ nhất mực yêu cầu phụ hoàng mới chấp thuận thôi..."


"..." – Điền Chí Mẫn bị lời nói của Điền Chính Quốc khiến cho không thể đáp lại. Thực sự trước mặt người kia, chưa bao giờ y có thể nói dối. Người ấy, cái người đã một tay nuôi nấng, săn sóc y gần hai mươi năm nay, có lẽ còn hiểu y hơn cả chính bản thân mình. Tựa như linh hồn mình cũng người đó đã hòa nhập đến chẳng thể tách rời phân rõ.


"Tại sao lại phải như vậy?" – Điền Chính Quốc một lần nữa nhắc lại câu hỏi, hiển nhiên không muốn bỏ qua cho y dễ dàng như thế.


Điền Chí Mẫn biết mình chẳng thể nói dối người kia, chỉ đành một lần nữa dùng cái lý do đã từng khiến hắn và y rơi vào tình cảnh như bây giờ.


"Bởi vì đệ muốn giúp phụ hoàng, muốn giúp Đông Phương quốc, không được sao? Đệ đã trưởng thành, bao nhiêu binh thư yếu lược và võ công học được hai mươi năm qua cũng không phải để đó. Lẽ nào ca muốn đệ cứ ở mãi trong hoàng cung sống như một vương tử quý tộc, đứng dưới đôi cánh bảo hộ của ca sao? Đệ có tương lai của đệ, có cuộc sống của riêng mình. Cuộc đời đệ phải do chính đệ quyết định"


Nhìn biểu cảm quật cường cùng ánh mắt kiên định lạnh lùng mà vẫn tràn ngập thủy quang trước mặt, tâm Điền Chính Quốc như bị xé thành từng mảnh. Người này...thực sự là Điền Chí Mẫn, là Mẫn nhi mà hai mươi năm qua hắn vẫn luôn yêu thương, chăm sóc sao? Y thực sự là Tiểu Mẫn lúc nào cũng bám lấy hắn, để hắn nâng trong tay, sủng trong lòng? Là tứ đệ đã từng muốn hắn thề nguyện sẽ suốt đời ở bên cạnh bồi y sống hạnh phúc sao? Vậy thì tại sao, hiện tại y lại có thể đối với hắn nói ra những lời tuyệt tình và nhẫn tâm đến vậy? Là hắn hai mươi năm qua đã ngộ nhận hay vì nhân sinh ảo mộng, lòng người cũng đổi thay theo?


Chỉ là Điền Chính Quốc không biết. Đứng trước mặt hắn vẫn chính là Điền Chí Mẫn mà hắn thương yêu. Chính vì là Điền Chí Mẫn nên y mới phải tuyệt tình nhẫn tâm đến thế. Để nói ra được những câu này, có lẽ chính y cũng đau khổ và dằn vặt chẳng kém gì hắn. Bởi vì, y mới là người phải lãnh nhiệm vụ nói ra những lời mà cả hai bọn họ chẳng ai muốn nghe.


Trong khoảnh khắc, Điền Chính Quốc cảm thấy trái tim mình như lỗi nhịp. Đau đớn truyền từ tâm trí tới từng tế bào trong cơ thể. Hắn tựa như mất khống chế mà càng thêm dùng sức chế ngự bả vai gầy yếu của y. Từng lời nói khó khăn giống như điên cuồng mà thốt ra khỏi miệng, phát tiết tất cả những gì mà hắn đã phải kìm nén suốt mấy tháng qua


"Ta biết đệ muốn bay xa, ta biết giờ ta không thể giữ nổi chân đệ nữa. Nhưng tại sao? Tại sao ta đã cố gắng đến vậy mà đệ vẫn muốn rời đi?


Đệ nói ta không được đến tìm đệ, mấy tháng qua ta chưa từng một lần bước chân vào lãnh địa Mộng Thường cung. Đệ nói ta phải cùng Nạp Lang Minh Tuệ thân thiết hòa hảo, ta mỗi ngày đều tới tìm cô ta bồi chuyện lấy thân tình. Đệ nói muốn có chất tử, ta mỗi đêm đều cùng người con gái mà mình không yêu làm chuyện phu thê. Hiện tại Trịnh phi cũng đã hoài thai như điều mà đệ mong ước.


Tất cả những gì đệ muốn, ta dù có phải thống khổ thế nào, không muốn ra sao cũng đều cố gắng làm cho đệ vừa lòng. Vậy mà tại sao đệ vẫn không thỏa mãn? Tại sao đệ vẫn muốn rời bỏ hoàng cung, rời bỏ ta? TẠI SAO HẢ?"


Đến câu cuối cùng, Điền Chính Quốc gần như đã hét lên. Hắn không thể kiềm chế cảm xúc hỗn độn cuộn trào trong lồng ngực mình. Đau đớn. Đau đến tê tái tâm can.


"Chính Quốc..." – Điền Chí Mẫn gần như tan vỡ khi nghe những lời sâu thẳm trong lòng mà mấy tháng qua Điền Chính Quốc đã phải đè nén, chỉ vì hắn muốn y vừa lòng và không phải bận tâm. Khi giọt nước mắt lần đầu tiên rơi xuống trên gương mặt của hắn, cũng là lúc y không thể giấu diếm được cảm xúc nữa mà để lệ tràn mi.


Người nam nhân này, từ khi gặp y đã không ngần ngại vì y mà bỏ ra cả một đời để mà chăm sóc, để mà yêu thương. Cũng chính nam nhân này, từ khi y nhận thức đã chiếu cố y, không chần chừ mà hứa hẹn sẽ mãi ở bên, bồi y trải qua mỗi ngày khoái hoạt cho tới cuối đời.


Người ấy đã vì y mà lập thê. Người ấy đã vì y mà hòa hảo với Thái tử phi. Người ấy cũng vì y mà thân thiết cùng nữ nhân khác. Cũng chính người ấy đã vì y mà phải chịu biết bao ủy khuất cùng thiệt thòi.


Tất cả đều là do một câu: y muốn!


Đối diện với thứ tình cảm như vậy, Chí Mẫn làm sao có thể không rung động. Trái tim y có thể không mở lòng sao? Tình cảm ấy...còn là tình huynh đệ được à? Cho dù có ngốc nghếch hay giả vờ thế nào cũng chẳng thể lừa dối nhau được nữa. Nói đó là tình thân, vậy tại sao với Hạo Thạc ca ca y lại không hề có thứ "tình thân" lạ kì ấy?


Chẳng bằng nói đó chính là...luyến ái đi...


"Chính Quốc ca..." – y đau lòng muốn vươn tay lau đi giọt nước mắt trên gương mặt Điền Chính Quốc. Nhưng khi bàn tay vừa mới chạm vào da người kia đã bị nắm chặt lấy không buông. Một ánh mắt bi thương mà sâu thẳm nhìn y chằm chằm.


"Ta không cần đệ mỗi ngày ở bên ta giống như trước đây. Ta cũng sẽ chấp nhận tất cả mọi yêu cầu của đệ, sống cùng Trịnh phi hay Nạp Lang Minh Tuệ, thậm chí phải sinh cho đệ thêm chất tử cũng được. Ta đều đồng ý hết. Chỉ cần...Chỉ cần đệ đừng rời xa nơi này. Đừng rời khỏi tầm mắt của ta.


Nếu đệ không muốn, ta sẽ không đến quấy rầy đệ đâu. Chỉ cần đệ để ta mỗi ngày ở trên đại điện nhìn thấy đệ trong giây lát, biết đệ vẫn khỏe mạnh khoái hoạt, biết đệ vẫn sống tốt. Ta chỉ cần có thể nhìn thấy đệ như vậy là đủ rồi. Được không, Mẫn nhi? Được không?"


Chưa bao giờ Điền Chí Mẫn chứng kiến một Điền Chính Quốc như thế này. Không phải một tướng quân lãnh khốc hiên ngang lẫm liệt trên sa trường nắng gió. Không phải một Thái tử điện hạ tinh thông tài giỏi quyết đoán nơi đại điện uy nghiêm. Không phải một Chính Quốc ca mạnh mẽ, kiên cường của hai mươi năm qua cùng y chung sống. Mà đối diện với y bây giờ là một Điền Chính Quốc tràn ngập lo lắng và sợ hãi sẽ đánh mất y hơn bao giờ hết.


Yếu ớt đến thương tâm. Bất lực tới đau lòng.


Bờ môi Điền Chí Mẫn khẽ run lên, bàn tay nằm trong tay Điền Chính Quốc cũng hơi run rẩy. Y dùng hết lý trí và khí lực mới có thể không ôm lấy người kia mà đồng ý. Cuối cùng chỉ có thể quay mặt rời khỏi ánh mắt bi thương của Điền Chính Quốc đang nhìn mình đầy mong mỏi và chờ đợi. Bất quá nước mắt đã rơi cũng chẳng thể vãn hồi lại nữa. Làm như vậy, lý trí thì hài lòng thỏa mãn, chính là trái tim ngược lại lại có bao nhiêu đau đớn và khổ sở, cũng chỉ có thể nuốt vào bên trong.


"Như vậy là không đúng. Chính Quốc ca. Chúng ta như vậy...chính là không đúng. Tình cảm này...không đúng đâu ca..."


Một câu ngắn ngủi lại vì nghẹn ngào và tiếng nấc mà ngắt ra thành từng đoạn vụn vặt. Điền Chính Quốc nhìn tứ đệ của mình rơi nước mắt, cảm thấy tâm mình cũng như giọt lệ kia mà tan vỡ theo. Hắn buông lỏng cánh tay đang nắm chặt bờ vai y, ôn nhu hết mực vươn tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt xinh đẹp phiếm hồng, rồi mới nhẹ nhàng đem người ta ủng vào một cái ôm ấp áp mà đau đớn.


"Chí Mẫn ah. Đệ thông minh như thế, ta biết đệ cũng hiểu tình cảm của ta dành cho đệ là gì. Vậy nên ta không muốn đệ rời xa ta, thực sự không bao giờ muốn"


"Nhưng chúng ta là huynh đệ...là huynh đệ mà ..."


Điền Chính Quốc buông y ra để y đối diện với mình, lắc đầu nhìn y đầy sủng ái


"Đừng tự huyễn hoặc lừa dối mình như vậy nữa. Ta đối với đệ không phải huynh đệ tình thân giống Hạo Thạc và Tại Hưởng. Đệ hiểu điều ấy rõ ràng hơn bất cứ ai hết. Đối với đệ, ta đã có ý nghĩ độc chiếm mạnh mẽ vô cùng. Bởi vì...tình cảm mà ta dành cho đệ, không phải là tình huynh đệ mà chính là yêu thương...là luyến ái"


Điền Chí Mẫn bị lời bày tỏ thâm tình đột ngột của Điền Chính Quốc làm cho kinh ngạc và choáng váng đến không nói lên lời. Mặc dù đã lờ mờ đoán ra, cũng từng có suy nghĩ như thế. Nhưng đến khi chính tai nghe người kia chứng thực, y không biết bản thân mình đang hạnh phúc hay khổ đau. Chỉ cảm thấy toàn thân vừa run rẩy lại vừa đau đớn. Bởi vì...


"Không phải! Không phải vậy! Chúng ta là huynh đệ mà. Lại còn cùng là nam nhân. Làm sao có thể...Làm sao có thể có thứ tình cảm loạn luân như vậy được chứ? Không thể nào..."


Điền Chính Quốc nhìn người kia lắc đầu mà nước mắt vẫn rơi, cảm thấy thập phần khổ sở. Hắn biết mình đột ngột nói ra những lời thế này sẽ dọa y không nhỏ. Thế nhưng chẳng hiểu sao bản thân lúc ấy lại không thể kiềm chế mà thổ lộ hết nỗi lòng bấy lâu. Ngay cả chính hắn cũng còn bị một câu "luyến ái" làm cho hoảng hốt nữa là.


"Chí Mẫn. Ta xin lỗi. Ta thực sự không muốn khiến đệ hoảng sợ như vậy. Ta chưa từng nghĩ mình sẽ nói ra những lời như thế. Nhưng đó là điều thật lòng hơn bất cứ lời nào ta đã từng nói ra. Ta biết tình cảm này phạm vào luân thường đạo lý, nhưng mà ta...yêu đệ. Thực sự là ta yêu đệ. Ta..."


Điền Chí Mẫn đối với những lời chân tình của Điền Chính Quốc thực sự vô cùng hoảng hốt, không biết phải phản ứng ra sao, chỉ có thể theo bản năng muốn thoát ra khỏi cái ôm ấm áp của người kia, lắc đầu lia lịa, chỉ biết lặp đi lặp lại những lý lẽ rập khuôn


"Đừng nói nữa. Ca ca đừng nói nữa. Chúng ta...không thể. Không thể như vậy. Chúng ta là nam nhân, là huynh đệ. Như vậy là không thể nào..."


Điền Chính Quốc nhìn người kia khóc đến thương tâm và hoang mang như vậy, thật không đành lòng. Hắn bất chấp tất cả dùng sức ôm người kia vào lòng, mặc kệ y muốn giãy giụa ra sao cũng không hề suy chuyển hay buông tay. Giữa những tiếng khóc đứt quãng của Điền Chí Mẫn, giọng nói trầm ấm ôn nhu của Điền Chính Quốc vang lên xoa dịu sự hoảng sợ trong lòng y


"Chí Mẫn à, ta cũng từng giống như đệ bây giờ, đã từng trốn tránh, đã từng sợ hãi, đã từng không muốn chấp nhận tình cảm này. Nhưng mỗi ngày sống bên cạnh đệ, chứng kiến đệ lớn lên, chứng kiến đệ trưởng thành, ta lại không thể khắc chế tình cảm của mình được nữa.


Ta không bắt đệ phải đáp trả tình yêu của ta. Bởi vì ta biết đệ không có thứ tình cảm giống như ta. Thế nên ta chưa từng muốn nói ra, ta chỉ cần có thể tiếp tục ở bên cạnh đệ, làm một huynh trưởng chăm sóc yêu thương đệ như trước đây. Thế nên không cần rời xa ta, được không? Không cần trốn tránh ta nữa, được không?"


Điền Chí Mẫn vẫn như cũ lắc đầu, lông mi cong dài đen nhánh lấp lánh nước đọng lại, đẹp mà thê lương. Bất quá cánh tay gầy gò lại bất giác nắm lấy lưng áo người kia, níu chặt.


"Chính Quốc ca ca. Đừng như thế nữa được không? Chúng ta quay lại làm huynh đệ giống như trước kia, là những người thân thiết nhất. Giống như với Hạo Thạc ca ca và Tại Hưởng nữa. Không cần như vậy, được không? Đệ không thể nhìn huynh đi vào ngõ cụt chông gai này. Đệ không muốn"


Hai mắt Điền Chính Quốc cay xè, sống mũi cũng nóng lên, nước mắt đọng lại ở khóe mi, thế nhưng lại quật cường không rơi xuống. Hắn siết chặt canh tay ôm y càng chặt


"Đệ nói ta không nên yêu đệ như vậy nữa? Ta không làm được. Điều duy nhất ta không thể thuận theo đệ, chính là ngừng yêu thương đệ"


"Nhưng đó là sai lầm, là điều cấm kị. Đệ không muốn ca bị thiên hạ chê cười trách móc. Không thể để người đời dè bỉu khinh thường ca. Ca ca là Thái tử điện hạ kế thừa vương vị, rồi sẽ làm hoàng đế đứng đầu Đông Phương quốc, làm sao có thể yêu đệ, yêu một người nam nhân, lại còn là đệ đệ của mình? Người đời sẽ nói ca ca thế nào đây?"


Điền Chính Quốc đột nhiên cứng người, hai mắt mở to kinh ngạc tựa như vừa hiểu ra chuyện gì. Hắn buông người kia để y đối mặt chất vấn


"Đây chính là lý do khiến đệ nói những lời tuyệt tình như vậy với ta sao? Chính vì không muốn ta bị kẻ đời trách móc khinh thường mà đệ mới rời bỏ ta, muốn ta lập thê lập thiếp, đúng không Mẫn nhi?"


Điền Chí Mẫn mím môi, không cách nào trả lời. Đến tận khi bị hắn nhìn tới cả người cứng nhắc mới thốt lên một câu bất lực


"Đệ còn có thể làm gì khác được sao?"


Điền Chính Quốc trong lòng như buông được gánh nặng mà mình đã chịu đựng suốt mấy tháng qua, không khỏi yêu thương muốn chạm lên má người kia. Nhưng khi chỉ còn cách một khoảng rất gần, y lại quay mặt đi, lùi lại một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net