Chap 2: Lỡ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"JEON JUNGKOOK!"

Vực dậy khỏi sự đắm chìm trong từng nét chữ nắn nót kia, tay vội đem cuốn nhật ký giấu sau lưng mình, ánh mắt Jungkook đan xen bất an lẫn bàng hoàng hốt hoảng. Jimin đang đứng trước mặt cậu! Vì say sưa đọc vài câu chữ kia mà một chút đề phòng Jungkook cũng không có, hại cậu đến khi có người mở cửa bước vào cũng không thể nhận ra.

"Em đang làm cái gì vậy hả!"

Khỏi phải nói cũng biết Jimin tức giận đến nỗi nào. Bao nhiêu tâm tư thầm kín của anh với Jungkook lại bị chính Jungkook nhìn thấu. Một giây phút thiếu cân nhắc đó, Jimin đã lỡ qua những yêu chiều, những quan tâm lúc trước. Và giờ chỉ còn lại một Park Jimin với hai mắt đỏ ngầu, cánh mũi phập phồng, lồng ngực cố đè nén từng cơn giận dữ đang bộc phát.

"Jimin...em...chỉ là vô tình.."- Khỏi phải nói, Jungkook hẳn là biết câu cuối cùng của trang nhật ký đó viết gì. Chưa kịp bất ngờ đã bị ngọn lửa trong người Jimin thiêu cháy.

"Em có biết rằng em đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi không HẢ!?"- Jimin như gào lên, không còn là Jungkookie, không còn là Kookie đáng yêu mà Jimin hay cưng chiều gọi tên nữa. Jungkook nhìn thấy ánh mắt ấy nhìn cậu như một kẻ tội đồ.

"Anh làm cái quái gì mà nháo lên như vậy! Chỉ là một trang nhật ký nhảm nhí thôi mà! Cũng chả có mất mát gì đến anh cả! Tôi cái gì cũng chưa đọc hết, chỉ là vô tình lật ra xem thôi! Anh tức giận cái gì chứ!"- Jungkook theo phản ứng của Jimin mà cũng nổi lên giận dữ.

Biết được Jimin là đồng tính luyến ái, Jungkook lần đầu hiểu mình đang tiếp xúc với người như vậy cũng rất đỗi bất ngờ đi. Lại có chút không chấp nhận được mà nổi nóng. Người theo đuổi cậu thì nhiều, nhưng mà là con trai thì có phần hiếm hoi a. Với một cậu nhóc chưa biết yêu là gì, xảy ra cái loại chuyện này khó để mà thích ứng  kịp, Jimin lại ở cùng một phòng với cậu, hai người còn đang trong cái hoàn cảnh quái gở này...

"EM! Em nhìn nhận tình cảm của tôi là loại chuyện nhảm nhí sao?... Tôi..."- Jimin giọng khàn đặc nhỏ dần, rồi lặng thinh đứng nhìn cậu. Jungkook lại trơ mặt ra đợi chờ câu tiếp theo. Cậu chỉ mong anh mắng chửi cậu cũng được, biết mình đã lỡ lời, Jungkook á khẩu.

Jimin xoay người rời đi.

Chỉ trong một khắc đó, Jungkook thoạt như đã thấy long lanh trong mắt anh... rồi giàn giụa những giọt lệ trong suốt.

Thoạt như, cậu đã nhìn lầm.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Jungkook thấy Jimin nổi giận trước mặt cậu. Và hình như cũng là lần đầu tiên, Jungkook nhìn Jimin rơi nước mắt.

Jungkook không nghĩ được bất cứ thứ gì thêm nữa. Trong khoảng không vô định, cậu như thấy được chính linh hồn của mình đang dùng hết sức bình sinh mà níu kéo những tháng ngày bình yên ấy.

Những tháng ngày bên anh.
~•~
Jungkook quên béng đến việc mình có hẹn với Yugeom ở thư viện. Cậu lang thang xung quanh vườn cây với nội tâm trống rỗng. Tức giận xen lẫn đau khổ, mùi vị khó mà diễn tả bằng lời cứ thế bủa vây tâm trạng của cậu.

Jungkook không biết thứ tình cảm mà người ta gọi là "yêu" có hình dạng như thế nào, có ý nghĩa ra sao. Cậu không tin vào tình yêu. Với một đứa trẻ từng mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân gian dở giữa chính hai đấng sinh thành của mình, từ nhỏ Jungkook đã đặt chân đến toà án trước bao đứa nhóc hạnh phúc ngoài kia. Là một loại chuyện mà có lẽ trẻ em trên đời này khó lòng chấp nhận mà trải nghiệm.

Jungkook nhìn thấy bố mẹ mình ly hôn. Họ bỏ rơi cậu. Tống cậu vào một căn biệt thự thật đồ sộ rồi vung tiền thuê người chăm sóc cậu. Cái tình thương mà họ gọi nó là trách nhiệm và nghĩa vụ.

Đã quen rồi. Cọ xát với những tệ nạn ác nghiệt từ nhỏ đã dần hình thành nên một Jungkook như bây giờ.

Lạnh lùng và cầu toàn.

Đó có lẽ là hai từ diễn đạt rõ nhất con người của Jungkook. Jungkook mang vẻ ngoài điển trai, vóc dáng cao ráo với bắp chân dài và cặp đùi chắc khoẻ. Cậu hẳn là cao hơn Jimin một cái đầu, khiến anh trong mắt cậu lúc nào cũng thật nhỏ bé. Ẩn sâu trong gương mặt mang nhiều phần lạnh lẽo ấy, lại là nụ cười ngọt ngào đến mê người. Mà có lẽ nụ cười ấy, chỉ có mình Jimin đã từng thấy qua.

Jungkook dù kiệm lời đến đâu, cậu vẫn đối xử với người khác rất ưu nhã và lịch sự. Điều này khiến nhiều bạn học nữ rất hay để ý đến cậu và luôn cố tìm cách bắt chuyện. Dù chỉ là sinh viên năm nhất, Jungkook đã nhận được rất nhiều sự kính trọng, không chỉ là bạn bè đồng trang lứa, các đàn anh khối trên dù không muốn cũng phải nể phục đến thành tích đáng kinh ngạc của Jungkook. Nhờ vậy mà cậu được các giáo sư , học trưởng khối trên đặc biệt trọng dụng và ưu tiên.

Và rồi cuộc sống của cậu dần thay đổi, cho đến khi Jimin xuất hiện.

Jimin không giống như những người bạn trước kia. Anh mở lòng với cậu. Anh kể cho cậu nghe những câu chuyện về cuộc đời anh, không ngại cậu là trẻ "mồ côi", không ngại đến việc cậu có quan tâm những câu chuyện anh mãi luyên thuyên hay không.

Và không ngại những khi, cậu chê anh phiền...

Trên khuôn miệng ấy, luôn có một nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net