Chạm Lấy Em! Pt.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy em. Tôi nhẹ nhàng đưa em lên giường nằm.

Ánh trăng của tôi, em vừa làm tôi sợ đấy.

Tôi đặt nhẹ một nụ hôn lên trán em.

Tôi xuống nhà, đập nát sạch hết những thứ có thể làm em thương.

Chết tiệt em muốn rời xa tôi? Chết tiệt em muốn chết đi? Chết tiệt em có biết tôi sợ như thế nào? Chết tiệt em có biết tôi lo như thế nào? Chết tiệt, tôi còn tưởng em đã chết...

Tôi sẽ chết nếu không có em, em biết không? Tôi cười chua chát.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng bước chân lại gần, tôi luống cuống đứng dậy. Đầu đột nhiên đập vào thành tủ.

Đau...

Mạnh thật đấy, trán âm ấm, tôi đưa tay lên sờ, chảy máu rồi!

Tiếng giày ngày càng rõ mồn một, cửa vang lên tiếng gõ đều đều
- Xin hỏi có ai ở nhà không?

Tôi im lặng...

Tiếng gõ lần này vang to hơn nữa mà còn dài hơn. Đầu tôi bắt đầu có dấu hiệu đau rồi đấy
- Xin cho hỏi lần nữa có ai ở nhà không ạ?

Tôi lảo đảo đứng dậy, nhấc từng bước chân mệt nhọc ra cửa, trán lúc này xót quá
- Chào a...

Lại là tên nhóc đi cùng em.

Cậu ta có vẻ bất ngờ về vết máu trên trán tôi. Cậu ta ngó vào trong nhà, ngập ngừng hỏi tôi
- Xin lỗi nhưng tôi vào nhà anh chút được chứ?

Đã một tuần rồi, một tuần không tìm lấy em. Chắc hẳn lòng cậu ta như hơ trên đống lửa nóng ấy nhỉ? Tôi nhíu mày rồi lắc đầu
- Xin lỗi anh nhưng tôi không thích người lạ vào nhà.

Ngoại trừ em, em không phải người lạ.

Tôi đẩy cậu ta ra, đóng sầm cửa lại. Tôi khóa chặt cửa bước lên trên tầng.

Gì chứ, cậu ta nghi ngờ tôi à?

Em nằm trên giường, nước mắt không ngừng tuôn trào ra hai bên khóe mắt.

Thật tội cho em tôi, tôi lại gần, hai tay áp sát vào má em. Nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt cho em.
- Đừng khóc, tôi cũng không mắng em, tại sao em lại khóc vậy em?

- Xin anh hãy thả tôi đi đi, tôi sẽ không nói cho ai đâu, anh cần tiền đúng không? Nhà tôi có tiền anh muốn lấy bao nhiêu thì lấy nhưng xin anh hãy thả tôi đi.

- Em thật ngốc, tôi không cần tiền mà tôi cần em. Thả em ư? Không tôi không đủ dũng khí làm điều đó. Tôi sợ khi tôi buông tay em ra, em sẽ biến mất như tro bụi. Vì vậy hãy ở lại bên tôi em nhé?

Tôi áp cằm lên trán em, mùi hương hoa hồng của em vẫn còn đây. Thật thơm...

- Xin anh hãy...

Em cắn môi, run rẩy vì khóc.
- Đừng khóc, mắt sẽ sưng đấy ánh trăng của tôi.

Tôi hôn nhẹ lên mí mắt em.

Em có vẻ mệt mỏi rồi, mắt nhắm ghiền. Tôi hôn nhẹ lên chóp mũi rồi ra ngoài.

Đêm rồi ngủ thôi em
...
Trăng đêm nay đơn điệu quá, chẳng được đẹp bằng bằng em. Nhớ em...

Tôi đứng cắt cà chua trong bếp, màu đỏ rất đẹp, dù không có đèn chỉ có ánh trăng bạc hắt vào.

Tiếng khóa cửa vang lên rất nhỏ.

Tai tôi hơi giật, tay vẫn thái cà chua đều đều.

Bước chân thật nhẹ nhàng. Nhưng xin lỗi tôi bị bệnh về tai.

Nên tôi nghe rất rõ, tôi cười mỉm.

Tôi nghe thấy tiếng cậu ta mày mò trong đêm tối.

Tiếng dịch tủ.

Ồ thông minh quá!

Tôi lại cười, tay thái nhanh hơn một tí. Em ăn cà chua rất tốt cho da.

Tiếng bước chân đều đều. Tôi vẫn cầm dao, chân như lướt ra phía sau cậu ta.

Xin lỗi cậu nhé, liên quan đến âm thanh, cậu không phải là đối thủ của tôi.

Tôi dịch tủ lại, tiếng "cạch" vang lên trong đêm rõ mồn một
- Đêm tối như vậy lại đến nhà tôi thăm hả cậu bé?

Tôi suýt bật cười...

Đế giày của cậu ta lót hai lớp bông, cẩn thận quá.

Cậu ta có vẻ ngạc nhiên
- Quả nhiên anh không phải người bình thường.

Lần này thì tôi cười lớn
- Không phải người bình thường thì là gì? Là ma à? Hay là thần?

- Park Jimin ở đâu? Giao cô ấy ra đi, tôi sẽ không khai anh ra đâu.

Cậu ta quát lớn, não tôi ong lên, sao cứ phải quát lên mới được, mấy người không thể từ từ nói chuyện à?

Suy ra cho cùng thì chỉ có em là dịu dàng với tôi.

Tôi ngồi thụp xuống, tay xoay vòng con dao xuống nền gạch.

Cậu ta nháy mắt nổi điên, lại gần túm cổ áo tôi, nâng lên cao
- Nói, mày đã để cô ấy ở đâu? Nói, mày đã làm gì cô ấy rồi?

- Đừng quát tao không thể khống chế được.

Đầu tôi đau quá, nó như sắp nứt toạc ra nếu cậu ta vẫn nói to như vậy.

- Taehyung, Taehyung, phải cậu không Taehyung?

Giọng em vang lên giữa khoảng không im lặng, nhẹ nhàng, yếu ớt. Giọng em dịu quá, não tôi đã được trấn an lại.

Nhưng cho đến khi nhìn thấy, tay cậu ta cầm tay em, kéo em dậy.

Tôi đã không còn bình tĩnh được nữa.

EM LÀ CỦA TÔI!

Tôi giơ cao con dao, đâm một phát vào tay cậu ta. Máu chảy lênh láng, em hét khiến đầu tôi lại ong lên.

Cậu ta đẩy ngã tôi xuống, sức cậu ta lớn hơn tôi rất nhiều, tôi bị hất ra xa. Cả người bị đập vào tường, nằm sấp xuống.

Nếu cậu ta bỏ đi thì đã giữ được một mạng đấy. Sao không chạy đi rồi báo công an nhỉ?

Thật ngu ngốc, vì thích thể hiện trước mặt em tôi, nên mới định cứu em?

Tôi vẫn đang bị choáng, nếu cậu ta im lặng thì đã không phải chết.

Nhưng cậu ta quát lên, một cách rất lớn
- Chết tiệt, mày dám khóa chân cô ấy, chết tiệt.

Tiếng khóa cửa của cậu ta, tiếng dây xích sắt mài ken két vào thành giường, tiếng chân đá cửa ầm ầm.

Tai tôi giật điên cuồng, máu từ trong tai cứ chảy ồng ộc.

Cậu tay túm lấy hai vai tôi, lục từ trên xuống tìm chìa khóa.

Nó ở túi quần bên trái, cậu ta lấy được khóa ra. Lúc này mắt tôi mở...có lẽ cậu ta thích chết hơn là sống nhỉ?

Cậu ta đẩy ngã tôi
- Chuẩn bị vào tù đi, thằng điên!

Tôi cười, máu từ hai bên tai vẫn chảy.

Tôi dùng cả hai chân, nhảy bật lên, nhẹ như một chiếc lông vũ.

Em chỉ kịp hét lên một tiếng.

Con dao tôi cắm sâu vào lồng ngực bên trái, nơi tim.
...
Lỗi sai của cậu ta là dám cướp em đi.

Dám quát trước mặt tôi, tôi đã nói rằng mình sẽ không kiềm chế được chưa ấy nhỉ?

Cảnh báo rồi nhưng không nghe, tôi rút con dao đâm tiếp phát nữa vào bụng cậu ta.

Thân thể to lớn của cậu ta đổ rạp xuống, con dao đầy máu bị văng ra xa.

Đúng như lời tôi nói nhỉ? Đây chính là lần tôi giết người vì em đấy ánh trăng của tôi! Haha...

Buồn quá nhỉ, một lỗ ở tay, một lỗ ở tim, một lỗ ở bụng.

Tạm biệt người anh hùng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net