☘️19☘ 🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 19: NỖI ĐAU KHÔNG TÊN 🔞
_._._._._._._._._._.
Justin rít dài vì phấn khích. Các cơ hậu môn của cậu ma sát thật tuyệt làm thần trí anh gần như điên đảo. Anh cứ muốn tiến sâu, tiến sâu hơn nữa, tiến sâu đến mức xô dạt cả khoang ruột của Jimin dời chỗ. Hai tinh hoàn tròn lủng lẳng đập vào bờ mông Jimin liên tục, dục vọng sung mãn không kể xiết.

“Aa…Thật chặt…Anh sắp chết mất…”– Justin khó kiềm nén thất thanh kêu lên.

Jimin thì khác, cậu thều thèo những âm thanh rất nhỏ trong miệng, có thể là tiếng rên rỉ, mà cũng có thể là tiếng cầu xin.

Mái tóc của Justin thấm đẫm mồ hôi, rối loạn xếp chồng lên nhau. Đôi mắt anh chết đi trong cơn say của mị tình. Mười dấu ngón tay mạnh mẽ đã in đủ lên da thịt Jimin. Tinh dịch nhỏ giọt lên ga giường. Máu rỉ theo kẽ háng của cậu. Mùi tanh hôi nồng nặc khắp không gian.

Jimin chưa đợi Justin kịp xuất tinh đã gục ngã giữa cuộc vui. Nếu có thể thì cũng chỉ mỗi mình anh vui, cậu từ đầu đến cuối đều đau đớn thập phần. Justin bất mãn nhìn Jimin lại hôn mê, thầm nghĩ có lẽ anh đã quá tay. Thế nhưng, nếu không hà khắc tra tấn như vậy, làm sao cậu biết chừa cái tật ngoại tình? Anh rút phân thân ra khỏi người cậu. Toàn thân đứa bé của anh ướt đẫm dịch cùng máu tươi của Jimin, chỉ thoáng nhìn đã thấy xót xa cõi lòng.

“Cơ thể em đúng là yếu nhược…Huh… Coi thử lần sau em còn dám phản bội anh hay không?”

Justin choàng chiếc chăn phủ kín thân người của Jimin và tự vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề cấp bách. Anh chỉ còn thiếu chút nữa mà Jimin đã không kiên nhẫn được.

Giải quyết xong, Justin mặc lại quần áo và ngồi xuống bên cạnh Jimin. Anh nhìn cậu thật lâu, như thể chưa từng nhìn qua trước đây. Khuôn mặt xinh đẹp nhưng hốc hác đang khiến trái tim anh tan nát. Cậu thực sự không yêu anh sao? Cậu đã chọn một người đàn ông khác và rời bỏ anh. Chẳng lẽ anh đã quá tự tin vào chính mình? Hay đã quá tự tin vào tình cảm giữa anh và cậu, một thứ tình cảm dù trải qua trăm năm vẫn bền chặt như ngày đầu tiên?

Không! Cảm giác của anh sao có thể sai lầm? Lúc còn ở trong kết giới, cậu rõ ràng đã nghiêng hết trái tim cho anh, chỉ khi trở về cuộc đời thực, cậu mới thay lòng đổi dạ. Lão già Raven đã nhúng tay vào chăng? Hay cậu đối với tên kia chỉ là mê muội nhất thời?

Justin rít lên bực tức, anh không sao hiểu được trái tim của cậu. Dù sao đi chăng nữa, anh không tin quyền lực của mình lại đi thua kém một thằng nhãi con. Anh nhất định sẽ cắt đứt tình cảm của Jimin dành cho nó.

——

Seokjin chạy loạn trên dãy hành lang dài tìm Namjoon từ sáng cho đến trưa. Để rồi khi cậu phát hiện anh đang nhởn nhơ thả chim bồ câu ở tầng thượng, cơn điên của cậu bùng nổ:

“Namjoon Fang, anh có biết em tìm anh vất vả lắm không? Anh lại ở đây thả bồ câu. Anh muốn em giết anh sao?”

Namjoon quay đầu lại tươi cười:

“Anh biết em vì việc gì mà đến. Anh không giúp được em đâu.”

“Em còn chưa mở lời!”– Seokjin cảm thấy hụt hẫng.

“Chung quy là vì anh trai em mất tích, và cậu bạn thân của cậu ta cũng mất tích. Anh nói không sai chứ?”

“Đã biết liên quan đến anh trai em, tại sao còn không chịu giúp?”– Seokjin nổi cáu.

“ Seokjin, em chắc không muốn mất cùng lúc ba người, một là anh trai, một là anh kết nghĩa, và một là người em yêu chứ?”

Seokjin tái mặt, lập tức chạy đến níu tay áo của Namjoon:

“Tại sao lại nghiêm trọng như vậy?”

“Còn nghiêm trọng hơn cả mức em tưởng đấy. Nếu anh giúp Taehyung và Jimin, anh cũng khó bảo toàn tính mạng. Taehyung đã yêu một người không nên yêu, còn Jimin đã phản bội một người không nên phản bội.”

“Em không hiểu. Anh nói cho rõ đầu đuôi đi chứ.”– Seokjin sốt ruột cằn nhằn.

Namjoon choàng tay ôm Seokjin để giúp cậu bình tĩnh lại:

“Trước đây anh từng kể em nghe anh có một người bạn rất thân. Hắn vì muốn cứu người hắn yêu sống lại đã bất chấp cả tính mạng mình, để rồi ngủ vùi suốt nhiều năm liền. Hắn chính là chúa tể của tộc vampire Justin Jeon, còn người hắn cứu không ai xa lạ, chính là anh kết nghĩa của em Jimin Park. Justin yêu Jimin một cách điên cuồng, nhưng Jimin lại có mối tình chưa dứt với anh trai của em. Kết quả là hai người họ đến với nhau và bị Justin biết được. Jimin đang nằm trong tay của Justin. Anh nghĩ thập tử nhất sinh là cái chắc. Còn anh trai em thì biệt tích. Đó là những gì anh biết.”

“Vậy chẳng phải anh trai em và anh Jimin đều rất nguy hiểm sao?”– Seokjin rối bời nắm chặt đôi tay Namjoon.

“Tuy anh nói là thập tử nhất sinh, nhưng Justin sẽ không giết Jimin, có điều nỗi đau xác thịt là không tránh khỏi. Anh rất hiểu con người hắn. Hắn căm thù nhất là những kẻ phản bội mình. Nếu bây giờ em đi cứu Jimin, anh cam đoan không cứu được, mà còn mang họa vào thân, thậm chí khiến Justin nổi điên hành hạ Jimin nhiều hơn. Em thấy đó, chẳng có lợi đường nào.”

Seokjin nghe Namjoon phân giải thiệt hơn, lòng cũng đã thấu hiểu ngọn nguồn.

“Nhưng…anh trai em…”– Cậu rời tay Namjoon và quay mặt đối diện anh. –“Anh phải cứu anh trai em. Đó là người thân duy nhất còn sót lại của em.”

Nhìn đôi mắt hoang mang của Seokjin, Namjoon có chút động tâm. Đáng tiếc rằng Seokjin vẫn chưa biết Namjoon là kẻ thù giết cha của Taehyung. Nếu anh cứu Taehyung chẳng khác nào là tự đào mồ chôn mình. Với lại, anh đang có một lo lắng khác. Hiện tượng mặt trăng máu, sự tái sinh của Devan…Xem ra người kế thừa rất có khả năng là Taehyung.

“Hiện giờ Taehyung vẫn chưa lọt vào tay của Justin. Em đừng tự mình làm rối mình. Em hãy đi tìm Taehyung, chỉ cần trước Justin một bước, cậu ta sẽ được an toàn. Dù gì cậu ta cũng có một hậu thuẫn rất mạnh.”

“Là ai???” – Seokjin ngạc nhiên hỏi.

“Raven Jeon, người thầy của em. Ông ta chính là cậu ruột của Justin. Mặc dù anh không nghĩ ông ta khuyên được Justin, nhưng ông ta là một vampire đáng sợ, chưa từng để lộ sức mạnh ra bao giờ.”

“Thầy là vampire??? Không lý nào đâu?”– Cậu sững sờ cả người.

“Anh gạt em làm gì? Em đi tìm ông ta giúp đi. Đừng khai anh ra là được.”

“Nhưng…nhưng mà…vài hôm trước thầy nhận được một phong thư lạ, đã tức tốc rời khỏi Anh quốc ngay trong đêm. Bây giờ chỉ còn anh giúp được em thôi.”– Seokjin níu tay Namjoon nài nỉ.

“Anh không thể chống đối Justin. Hắn là người bạn duy nhất anh có.”

“Vậy anh nỡ đứng nhìn em mất anh trai hay sao? Taehyung Kim cũng là người anh trai duy nhất em có.”– Seokjin cúi mặt buồn bã. –“Em chỉ có một người anh trai này thôi.”– Giọng của cậu như sắp khóc đến nơi. Seokjin biết điểm chí mạng của Namjoon chính là nước mắt của cậu.

Seokjin rụt hai tay lại đưa lên mắt, chuẩn bị sụt sùi.

“Thôi được, thôi được. Anh biết là em giả vờ đấy.”– Namjoon nhăn nhó mặt mày. –“Nhưng anh sợ em nhất mà.”

“Vậy là anh chịu giúp em?”– Seokjin thôi giả đò, lo lắng hỏi.

“Anh sẽ giúp em tìm Taehyung, nhưng anh nói trước, nếu Justin nhanh hơn anh một bước, anh đành chịu. Lúc đó ngay cả khi em khóc lóc ba ngày ba đêm, anh cũng bỏ mặc.”

Seokjin nghĩ thầm trong bụng Namjoon có giúp còn hơn không giúp. Lỡ như Taehyung gặp trường hợp xấu nhất, cậu sẽ tính cách khác. Đi đến đâu thì toan liệu đến đó.

“Được! Vậy chúng ta sẽ đi đâu để tìm?”

“Anh nghĩ là lân cận lâu đài Kingstuff, bởi vì sau khi rời bỏ nơi đó, Jimin biến mất một thời gian thì bị Justin bắt về. Có thể trong khoảng thời gian này, Jimin đã tiếp xúc với Taehyung. Chúng ta bắt đầu tìm từ đây.”

“Em nghe anh.”

Namjoon vỗ vỗ nhẹ vào tay Seokjin trấn an:

“Đừng lo. Sẽ có anh luôn ở bên em.”

Seokjin không trả lời, vòng tay của cậu đã nói lên tất cả. Định mệnh khiến xui họ gặp gỡ nhau, và chính định mệnh dạy cho cậu biết thế nào là rung động trước một người. Cậu từ lâu đã luôn tin tưởng rằng cho dẫu có bất kỳ rào cản chướng ngại nào, anh vẫn sẽ sánh bước bên cạnh cậu.

——

Trong cơn ác mộng hãi hùng, Jimin lại thấy hình ảnh bàn tay mình đẫm máu dưới con dao của Justin. Cậu thảng thốt hét lên và giật mình tỉnh giấc. Không ngờ rằng tiếng thét đó lại làm bà Rhoda lo lắng. Bà đang trút trầm hương vào trong khay và thay mới các cành hoa hồng. Khi thấy cậu tỉnh giấc, bà lật đật chạy lại hỏi han:

“Cậu Jimin, cậu có sao không? Đã nằm thấy ác mộng chăng?”

Ác mộng? Trung thực mà nói thì dù không bao giờ nhắm mắt lại, cuộc sống này cũng đang là ác mộng đối với cậu. Mỗi ngày qua đều canh cánh trong lòng nỗi sợ. Nỗi sợ nhiều đến mức không còn phân biệt được chúng đến từ đâu và vì lý do gì.

Cậu giơ bàn tay phải lên xem. Nó hình như đã được một ai đó giúp cậu băng bó kỹ càng. Từng vết quấn quanh vô cùng tỉ mỉ.

“Cháu không sao. Có phải bà đã băng bó cho cháu?”

“Lão không tỉ mỉ như thế đâu. Là chủ nhân đã băng cho cậu. Ngài cũng giúp cậu thay quần áo và…”– Bà Rhoda tỏ vẻ ngập ngừng.

“Và??? Và còn gì nữa?”

“Ngài còn cho cậu hút máu của mình. Cậu Jimin, đây là ngoại lệ chưa từng có của tộc vampire từ trước đến nay.”– Bà Rhoda nhấn mạnh.

“Nghĩa là cháu…cháu đã cắn vào cổ anh ấy?”– Jimin khó tin hỏi lại.

“Phải, mùi máu của chủ nhân lan tỏa vào không gian khiến cho chúng tôi có một phen xây xẩm mặt mày. Cậu cũng biết, máu của ngài được xem là thần thánh trong thế giới vampire.”

Cảm kích ư? Justin bắt giữ người nhà của cậu để giữ chân cậu lại đây. Thử hỏi cậu còn lòng dạ nào cảm kích thứ vinh hạnh mà anh ta cho cậu?

“Chẳng qua anh ấy không muốn mất đi một kẻ để hành hạ mà thôi.”– Jimin vô cảm nói. Bà Rhoda đã từng quỳ xuống cầu xin Justin tha cho cậu, thiết nghĩ bà sẽ không đem chuyện này nói lại cùng anh.

Bà Rhoda thở dài, rồi giơ cao một cành hoa hồng về phía cậu:

“Cậu nhìn cành hoa hồng này xem. Bề ngoài nó trông như rực rỡ, thực chất bên trong đã bị sâu đục khoét. Lão cũng bị lầm lẫn bởi vẻ bề ngoài nên mới cắt nó đem vào đây. Lúc chịu bỏ thời gian ra nhìn kỹ, mới phát hiện có một con sâu to nằm ở giữa nhụy. Chủ nhân cũng như vậy, bề ngoài ngài cứng rắn lắm, uy quyền lắm, thực chất nội tâm tổn thương đến độ chẳng còn nguyên vẹn thứ gì.”

“Anh ấy bị tổn thương???”– Jimin cười hời hợt. Nghĩ đến những việc anh đã làm đối với cậu, cậu không khỏi rùng mình. Bây giờ đối với anh, cậu không chỉ có ám ảnh, mà còn có kinh sợ.

“Vì cậu Jimin chỉ nhớ được những gì xảy ra trong khoảng thời gian gần, còn những chuyện thật xưa, nhưng cũng thật quan trọng thì cậu đã quên hết. Lão trông chủ nhân, cậu Allen và cậu từ nhỏ. Lão sẽ không bênh vực chỉ riêng một mình chủ nhân. Người ta thường nói cảnh sẽ gợi lại chuyện. Tòa lâu đài này vốn chẳng có thay đổi mấy so với ngày xưa. Nếu cậu Jimin chịu bỏ thời gian để hồi tưởng, cậu chắc chắn sẽ nhớ ra nhiều điều quan trọng. Nó biết đâu lại quyết định tình cảm chân thật của cậu.”

Tình cảm chân thật??? Cậu đối với Taehyung chưa đủ chân thật hay sao? Hà cớ gì còn phải tìm một tình cảm chân thật khác? Jimin bị hoang mang bởi những lời nói mang đầy hàm ý của bà. Đầu óc cậu bắt đầu quay vòng vòng.

Rồi bà mỉm cười hiền từ:

“Giờ lão còn có chuyện phải làm. Lão xin đi trước.”

“Khoan!” – Jimin lên tiếng ngăn bà lại. –“Có thể cho cháu biết chú và em gái cháu hiện giờ ra sao không?”

Cậu nghĩ về họ. Cậu lo lắng cho họ. Đối với cậu, Justin còn tàn nhẫn như thế. Liệu đối với họ, phải chăng là…? Jimin thậm chí không dám nghĩ tới.

“Họ vẫn an toàn, cùng lắm chỉ bị nhốt trong nhà giam, nhưng chủ nhân không ngược đãi họ. Nếu cậu Jimin muốn chủ nhân nhanh chóng thả họ ra, cũng không phải là không có cách. Chủ nhân chịu mềm chứ không chịu cứng. Cậu chỉ cần tỏ ra quan tâm ngài một chút, chiều chuộng ngài một chút, ngài sẽ giảm đi tính khí thô bạo và dịu dàng lại với cậu.”– Bà chợt ngưng một lúc rồi nói thêm. –“Cậu Jimin, lão thực lòng mong cậu đừng chống đối chủ nhân. Lão không muốn thấy xác thịt của cậu chịu thêm thương tổn. Yêu càng sâu thì hận cũng càng sâu.”

Bà Rhoda gom vài cành hoa hồng và khay trầm cũ bỏ ra ngoài. Thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng khép lại, cõi lòng cậu thấy trống vắng mênh mang. Cái gì là yêu càng sâu thì hận cũng càng sâu? Cậu đã làm nên lỗi lầm chi? Bất quá là cậu chỉ chọn con đường cậu phải đi và theo đuổi niềm hạnh phúc cho riêng mình. Cậu sai ở chỗ nào? Cuối cùng cậu vẫn không hiểu cậu sai ở chỗ nào?

Jimin co rút trong tấm chăn, bởi thực tế cậu không thể đứng dậy nổi. Toàn thân cậu bủn rủn như cọng bún, hễ chạm vào là đứt đoạn thành từng phần. Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hy vọng nó sẽ không mở ra nữa. Cậu rất sợ người đàn ông đó. Cậu không muốn nhớ lại gì cả. Quên được anh ta chẳng phải là một điều càng may mắn hơn sao? Nhưng mà…anh ta định giam cầm người nhà cậu đến chừng nào? Cậu đã trót thề sẽ làm nô lệ cho anh ta cả đời, sinh mạng của cậu coi như bỏ cũng không thương tiếc. Chú Paxton và Natalie khác cậu, họ vô tội hoàn toàn.

Từng canh, từng canh chậm chạp trôi qua. Hết bình minh rồi hoàng hôn, Justin vẫn không đặt chân vào phòng anh. Người đời nói không sai, cái chết nhiều khi không đáng sợ, khoảng thời gian chờ đợi vô vọng trước cái chết mới là đáng sợ. Jimin khó lòng chợp mắt. Cậu thôi nhìn về phía cánh cửa, đưa tay sờ mặt dây chuyền trên cổ. Cậu nhớ Taehyung, không biết cậu ta giờ thế nào? Chắc cậu ta đang rất giận cậu. Nếu cậu không khiến cho cậu ta bị đả kích mạnh, cậu ta sẽ không bị Devan thao túng. Không một ai biết Devan là người ra sao? Hắn có làm hại tới Taehyung chăng?

Đoạn dây gai trên tay của Jimin đã thu ngắn lại như lúc ban đầu, nhưng lời thề cậu thốt ra suốt đời cũng không thu hồi được. Người cậu phản bội thực sự chính là Taehyung. Nếu một mai định mệnh cho hai người gặp lại, cậu phải giải thích làm sao? Mọi lời giải thích dù hoàn hảo tới mức nào cũng không bù đắp được lầm lỗi cậu gây ra.

Cánh cửa phòng chợt hé mở làm Jimin toát mồ hôi lạnh. Justin cầm chai rượu chát trên tay, từ từ tiến cạnh giường ngủ. Jimin cố nhổm người ngồi dậy, dù nửa phần dưới nhức nhối khó tả.

Thấy Jimin còn thức, Justin cười mai mỉa:

“Chờ anh sao?”

“Cậu chỉ cần tỏ ra quan tâm ngài một chút, chiều chuộng ngài một chút…”

Jimin nhớ lại lời dặn của bà Rhoda, khó khăn cử động hai bờ môi:

“Em chờ anh.”

Vì chú Paxton, vì Natalie, hai người thân còn sót lại của mình, cậu sẽ nhẫn nhịn anh. Cậu sẽ nhẫn nhịn anh tất cả, dù cho có bán rẻ tự tôn cũng chẳng sao, chỉ cần anh chịu buông tha cho họ.

Câu trả lời nằm ngoài dự tính của Justin đã khiến đáy mắt anh giảm bớt những phần nộ khí. Justin đặt chai rượu xuống bàn, cởi giày leo lên giường nằm cạnh cậu. Jimin thả chiếc chăn vò trong tay, đem nửa phần còn lại phủ qua người anh. Hành động này khiến Justin chưng hửng, anh nắm chặt bàn tay bị thương của cậu bóp mạnh vào. Jimin run người cắn răng chịu đựng. Khi biết máu sắp rỉ ra bên ngoài, Justin chợt dừng tay. Anh chỉ muốn thử xem Jimin còn ngang ngạnh phản kháng nữa hay không? Nếu cậu chịu ngoan ngoãn, anh sẽ đối xử với cậu bằng một thái độ khác.

“Ngủ đi!”– Justin nói nhỏ.

Jimin gật đầu một cái rồi kéo chăn nằm xuống. Cậu nằm nghiêng nửa người, quay mặt ra phía ngoài giường. Justin có thể nhìn thấy rõ đau đớn vẫn còn làm cơ thể cậu run lên đáng thương.

Anh bỗng nhiên xê dịch về phía cậu, dùng hai tay choàng qua người cậu kéo thật sát vào lòng mình. Đầu lưỡi của anh xoáy trong vành tai cậu. Những ngón tay đẩy phần áo lên tận ngực và nhào nặn cặp nhũ hồng xinh xắn. Jimin càng run dữ dội. Bờ môi cậu khép chặt để tránh phát ra âm thanh ngoài ý muốn.

“Em muốn rên rỉ trong êm ái, hoặc là thét dài trong đau đớn?”

Anh không thích sự im lặng của cậu. Nó đang ám chỉ điều gì? Rằng kỹ thuật của anh không đủ thõa mãn cậu và làm cậu bấn loạn đến cực độ sao?

Trước sự uy hiếp bất khả kháng, Jimin mở nhẹ bờ môi ra, kèm theo đó là những tiếng rên rỉ theo phản ứng thông thường:

“Aaaa…ha…aaa….”

“Ngoan lắm!”– Justin hôn vào gáy cậu. –“Lớn hơn nữa. Anh muốn nghe, càng nhiều càng tốt.”

“Aaa….aa…” – Jimin xiết chặt gối nằm. Đôi bàn tay của anh vuốt ve khắp nơi, tựa hồ cơ thể này không còn nằm trong chủ quyền cậu sở hữu. Nó đang thuộc về anh. Mỗi một tế bào da thịt đều thuộc về anh.

Hơi thở nóng ấm của anh vờn quanh gáy cậu, liếm mút một cách say mê những đường gân lồi ra trên bề mặt. Dần dần, những ngón tay anh tiến xuống thấp, say sưa nắm lấy thanh kẹo nhô dài. Ngón phá phách nhất đâm sâu vào đầu đỉnh, còn những ngón tham lam khác cứ chà sát không ngừng phần thân và chân bìu.

“Đừng anh….aaaa….em xin anh….”

Jimin chịu không nổi co hai chân lên, cong người đón nhận những luồng xung điện dạt dào đến từ hai phía: trước và sau. Cậu càng khó chịu bao nhiêu, anh càng thấy hả hê bấy nhiêu. Khiến cậu phải khổ sở quỵ lụy trong vòng tay anh chính là một thú vui trong cuộc đời.

“Aaa…xin anh Justin….dừng lại…”

Anh dịch lưỡi đến cột sống của cậu, cười gian xảo:

“Em thực sự muốn anh dừng sao?”– Anh liên tay kích thích đứa nhóc của Jimin cuồng loạn hơn.

“Aaa…dừng…dừng….”–Đôi mắt Jimin ứa lệ long lanh. Khi đoán chừng cơ thể cậu sắp co giật chuẩn bị cho đợt tinh xuất ra, Justin bấu móng tay vào tinh hoàn căng đầy của Jimin. Jimin đau đến thất thanh la lên.

“Đây là sự trừng phạt dành cho em.”

Đôi tay anh vẫn không rời đứa trẻ của cậu. Anh muốn cậu nếm trải cảm giác vừa lên đến cao trào, đã vội đi ngược vào trong. Không chỉ riêng lần này, mà còn vô số lần sau nữa.

Đầu lưỡi của anh tách bạch hai bờ mông Jimin ra để luồn vào giữa chiếc lỗ đỏ bầm chưa kịp giảm sưng. Anh biến cho nó dài ra, thọc vào cả đường ruột của cậu, chứ không đơn thuần là lùng sục vùng đất thần tiên màu mỡ.

“Aaaa….á…á……aaa” – Lục phủ ngũ tạng của Jimin bị đào xới cả lên. Dòng dịch thể chực chờ ở đầu mút muốn tuôn lại không thể tuôn, còn chất dịch chung quanh thành hậu môn cứ xối xả ùa ra chẳng có mức kiểm soát.

“Khó chịu lắm phải không?”– Justin đột ngột rút lưỡi ra làm Jimin chết nghẹn trong ham muốn.

Jimin vùi mặt vào gối, sắc mặt tím tái.

“Anh đang hỏi em đấy.”– Anh lại bấu vuốt vào tinh hoàn của Jimin để nhắc nhở.

“Phải….phải…rất khó chịu.”– Jimin sợ hãi trả lời.

“Có muốn anh lấp đầy chỗ này.”– Anh dùng lưỡi lướt nhẹ quanh hậu môn của cậu trêu chọc. –“Và…giải phóng chỗ này.”– Những ngón tay điêu luyện vẫn đang làm nhiệm vụ thám hiểm thầm lặng.

“Có muốn không?”– Justin gằn giọng khi thấy Jimin bắt anh phải chờ đợi quá lâu cho một câu trả lời đơn giản.

“Muốn!”– Jimin nhắm chặt mắt sau câu trả lời. Cậu cảm thấy muôn phần nhục nhã.

Justin cười lớn, đồng loạt rút tay và lưỡi rời khỏi cơ thể Jimin:

“Nhưng anh không muốn em. Biết làm sao đây? Phần còn lại em tự vào nhà tắm giải quyết đi. Ngủ ngon em trai.”

Anh kéo chăn nằm xuống, thản nhiên chìm vào giấc ngủ. Lòng anh cảm thấy vui sướng tột cùng, như vừa thắng được một keo lớn. Jimin thì khác, cậu đưa răng cắn vào tay mình, hy vọng đau đớn sẽ đốt cháy mọi dục vọng mà anh bỏ sót lại. Cùng lúc đó, nước mắt cậu rơi ra. Một phút khi nãy, cậu còn thèm khát người đàn ông này. Rốt cuộc đầu óc cậu đang nghĩ gì?

Không! Không phải! Đó chỉ là phản xạ rất đỗi tự nhiên của mỗi một cơ thể. Jimin tự nhủ thầm với mình như vậy. Bất cứ ai nếu bị kích thích cũng sẽ có cùng tâm trạng và cảm giác như cậu, khao khát người đang hiện hữu trước mặt. Cậu chưa bao giờ chủ động sa vào vòng tay anh, tất cả đều do anh ép buộc cậu, cưỡng chế cậu. Dẫu vậy, hơi thở ở nửa bên kia giường đang làm dục vọng của cậu khó lòng hạ thấp. Bất đắc dĩ, cậu đành tung mềnh cố nhấc từng bước đau đớn vào nhà tắm.

Justin vốn dĩ không có ngủ, anh chỉ giả vờ để Jimin tưởng rằng anh đã ngủ. Nghe được tiếng nước chảy hối hả ở bên trong nhà tắm, anh cũng thấy có chút nôn nao cho đứa trẻ bên dưới mình.

“Khốn kiếp thật.”– Anh gắt lên rồi lấy chăn che lấp hai lỗ tai.

Đêm hôm sau, Jimin đang ôm gối nằm trên giường, chợt nghe thấy có tiếng cười nói vui vẻ tiến gần cánh cửa phòng. Justin đẩy cửa bước vào, bên cạnh có một cô gái xinh đẹp với màu tóc nhuộm đỏ. Cô gái vừa trông thấy Jimin, đã vội lên giọng nghi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net