Chương 26: Châu Chấu Đá Xe.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

L.U.V - SNOWFLAKE

By LaniDreams

Chương 26: Châu chấu đá xe

Trương Hàm Vận kết thúc buổi phỏng vấn và chụp ảnh với tạp chí Marie Claire, ngồi trên xe trở về phim trường. Hai ngày qua Kim Sa giả bệnh không đến quay, các cảnh quay cùng với cô ta đều phải dời lại hết. Không hiểu Hoắc Liêu Huy đang tính toán điều gì, rốt cuộc là có mâu thuẫn như thế nào với tổ chế tác sản xuất đến mức đòi rút diễn viên về như vậy.

Bộ phim này đài Hồ Nam hợp tác với Thịnh Thế đồng sản xuất, phim đã quay được một nửa. Lúc nhận kịch bản mấy tập tiếp theo Kim Sa đã cầm đến văn phòng Hoắc Liêu Huy, kêu ca phàn nàn đất diễn vai nữ chính của cô ta quá ít so với Trương Hàm Vận.

Hoắc Liêu Huy xem qua kịch bản rồi đến gặp biên kịch và muốn sửa lại nhưng biên kịch không đồng ý, anh ta tức giận nói sẽ không để Kim Sa tiếp tục quay tiếp nữa. Còn mạnh miệng nói sẽ ngưng vốn đầu tư. Hai phía xảy ra mâu thuẫn tranh cãi qua lại, cả người trong cuộc và ngoài cuộc đều cảm thấy rất bức xúc.

"Chị Hiểu Thanh, hôm trước có nghe đạo diễn nói Kim Sa ở bệnh viện nào không?" 

Trương Hàm Vận thừa biết đây chiêu trò của Hoắc Liêu Huy, bảo diễn viên giả bệnh trốn tránh công việc không vừa ý, hoặc là lấy đó làm cớ từ chối gặp mặt ký giả.

"Phòng VIP bệnh viện trung tâm."

"Thắng ca, khoan hẳn về phim trường, đưa em đến đó trước đi."

"Được, để anh quay lại." Lâm Thắng gật đầu, đổi hướng đi đến bệnh viện.

"Em đến đó làm gì?" Lương Hiểu Thanh nhíu mày thắc mắc nhìn cô.

"Đương nhiên là đến thăm bệnh rồi." Trương Hàm Vận cười, lấy điện thoại gọi cho Kim Sa, bảo nửa tiếng sau cô sẽ đến, cho cô ta có chút thời gian chuẩn bị.

"Tôi không đến một mình đâu, liệu mà cất hết mấy thứ linh tinh như bia rượu tạp chí và đồ ăn vặt của cô đi. Đừng quên phải giả vờ không được khỏe."

"Cái gì chứ? Cô nghĩ mình là ai hả?" Kim Sa bất ngờ nhìn lại trên tay còn đang cầm lon bia, quái thật làm sao chị ta biết điều này?

"Lại không lễ phép rồi? Nghĩ tôi không đứng trước mặt thì không dạy dỗ cô được à?"

"Xin lỗi tiền bối em, alo alo..."

Trương Hàm Vận đã cúp máy.

"Gì đây, rốt cuộc chị ta đến cùng với ai chứ?" Kim Sa quăng điện thoại qua một bên, lật đật bước xuống giường thu dọn căn phòng.

Việc ồn ào tranh cãi giữa tổ chế tác sản xuất phim và Thịnh Thế mấy ngày qua, vừa ảnh hưởng tiến độ sản xuất vừa ảnh hưởng đến danh tiếng đài truyền hình. Lưu Thiên - giám đốc đài Hồ Nam, nghe Trịnh Vân thuật lại hết mọi chuyện, sau đó gật đầu nói cô cứ trở về làm việc ông sẽ đích thân giải quyết.

Lưu Thiên bảo thư ký gọi Hoắc Liêu Huy đến gặp ông tại văn phòng.

Qua đầu giờ chiều, chiếc ô tô màu đen bên ngoài tiến vào bãi đỗ xe của đài truyền hình. Hoắc Liêu Huy bước xuống xe, nét mặt ngạo nghễ chẳng xem ai ra gì.

Đến cửa gõ mấy tiếng, sau đó bước vào phòng làm việc của Lưu Thiên. Anh ta cười nhẹ gật đầu chào, nghĩ thầm không biết ông ta cần gặp mặt để nói chuyện gì. Lưu Thiên bề ngoài tuy là ôn hòa nhưng bụng dạ cũng lắm mưu nhiều kế không kém gì. Có thể ngồi vững vàng ở vị trí giám đốc đài truyền hình qua nhiều năm, còn rất được lòng nhân viên và chưa để xảy ra tai tiếng gì, thật không hề đơn giản.

"Ngồi đi, cậu đến đúng lúc tôi vừa pha trà xong." 

Lưu Thiên cười thân thiện chỉ tay mời, rót tách trà rồi đưa đến trước mặt Hoắc Liêu Huy. 

"Chúng ta từ từ uống trà rồi nói chuyện."

"Giám đốc, anh khách sáo rồi."

"Uống trà đi." Lưu Thiên khoát tay, "Sáng ra, ở đài đã đủ chuyện rồi, giờ tôi mới có chút thời gian được rảnh."

"Vâng. Cảm ơn anh." Hoắc Liêu Huy gật đầu, nâng tách trà lên uống. "Anh gọi em đến đây có chuyện gì?"

Cốc cốc!

Đạo diễn Lãm ở bên ngoài gõ cửa sau đó mở cửa bước vào. Bất ngờ khi thấy sếp mình đang ngồi cùng Hoắc Liêu Huy trong phòng.

"Cậu Lãm, tìm tôi có chuyện gì thế?" Lưu Thiên hỏi.

"Sếp, em có việc cần bàn với anh. Nếu anh đang có khách vậy lúc khác em quay lại."

"Không sao, tới ngồi đi. Đúng lúc tôi cũng định gọi cậu đến." Lưu Thiên chỉ tay vào ghế bên cạnh.

Lãm Văn hơi chần chừ rồi cũng kéo ghế ngồi xuống, đối diện là khuôn mặt vênh váo của Hoắc Liêu Huy. Hai người trừng mắt nhìn nhau.

"Tôi nghe nói là ở phim trường có vài chuyện xảy ra, đúng không?" Ông đặt tách trà xuống, nhìn Hoắc Liêu Huy hỏi.

"Vâng, đúng là có một vài chuyện." Hoắc Liêu Huy nghĩ là giám đốc đang muốn hỏi thăm tình hình, anh ta cười nhìn đạo diễn Lãm và mỉa mai nói. "Cả biên kịch và đạo diễn đều chung một phe, thật là lạ lùng."

"Phải, sự thật đúng là vậy. Tôi cũng không có gì để nói." Lưu Thiên gật đầu, ông quay sang Lãm Văn, "Tình hình quay thế nào rồi?"

"Tổ B vẫn đang quay ạ."

"Tốt lắm."

"Tôi nói này, hai cậu cùng nghe cho rõ nhé. Sau khi biết được sự việc tôi đã suy nghĩ cả buổi sáng nay, tôi đã quyết định."

"Vâng." Hoắc Liêu Huy cười. "Anh nói đi ạ."

Giám đốc Lưu ngừng lại thong thả uống hết tách trà, cầm cái tách trên tay vừa xoay vừa nhìn về phía Hoắc Liêu Huy.

"Tất cả nhân viên của Thịnh Thế về phục trang, stylist, makeup, quản lý nghệ sĩ, diễn viên ca sĩ bao gồm cả Hoắc tổng cậu trong đó. Sau này, sẽ không được phép bước chân vào đài Hồ Nam."

Đạo diễn Lãm vừa nghe ông nói xong liền ngạc nhiên, Hoắc Liêu Huy đang cười lập tức sượng mặt nhìn Lưu Thiên chằm chằm không nói nên lời.

"Phim truyền hình, chương trình giải trí hay bất cứ cái gì chỉ cần là người của Thịnh Thế. Chúng tôi đều sẽ đuổi đi hết. Không cần biết là tiết mục gì, các người cũng không được tham gia." Lưu Thiên chỉ tay nói thẳng vào mặt Hoắc Liêu Huy. "Tất cả hãy biến ra khỏi Hồ Nam."

"Giám đốc, anh...." không thể làm như vậy được. Hoắc Liêu Huy không hề lường được sự việc này, anh ta vốn định đòi ít quyền lợi cho bản thân và công ty, muốn biên kịch cùng đạo diễn phải nhượng bộ. Nào ngờ lúc này lại bị giám đốc đài chỉ tay nói đuổi thẳng mặt như thế này.

"Tôi biết công ty của cậu có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, và đương nhiên quyết định này cũng sẽ đem lại ảnh hưởng xấu cho chúng tôi. Nhưng mà nếu như Hồ Nam còn tiếp tục hợp tác với Thịnh Thế thì cũng chẳng được ích lợi gì. Cho nên là chúng ta cứ như vậy, cạch mặt đi." 

Để xem ai chịu thua thiệt hơn.

Hoắc Liêu Huy tái mặt, ánh mắt hằn học nhìn sang Lãm Văn không nói gì mà như đang cười thầm mình.

Mà lúc này, tại phòng bệnh VIP, Kim Sa cũng chẳng khác gì Hoắc Liêu Huy. Cô ta bất ngờ nét mặt cười có chút gượng gạo nhìn vào các máy ảnh trước mặt mình, không lường được là Trương Hàm Vận đến bệnh viện còn đưa phóng viên đi cùng. Phóng viên chụp hình sau đó liên tục hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Kim Sa.

"Xem ra hai người khá thân thiết." Một phóng viên nam lên tiếng.

"Vâng." Trương Hàm Vận cười gật đầu, một tay đang ôm vai Kim Sa, tay còn lại đưa lên vén tóc ra sau, trả lời phóng viên.

"Tuy tôi và Kim Sa mới hợp tác lần đầu, nhưng em ấy rất biết nghe lời."

Kim Sa ở bên cạnh ngoài mỉm cười ra thì không biết nói gì, tình huống bất ngờ như thế này ai mà lường được.

"Mới có mấy ngày không gặp, sao em lại bệnh như thế này? Mọi người trong đoàn phim nhớ em lắm đấy. Em phải nhanh chóng bình phục và quay lại, có biết không?" Trương Hàm Vận vỗ vai Kim Sa.

"Vâng." Ngoài mặt tươi cười nhưng trong bụng đang gào thét tên Trương Hàm Vận, sao chị lại biến tôi thành trò cười như vậy hả?

Diễn xong một màn chị em tình cảm, tiễn phóng viên đi rồi, Kim Sa quay lại, ánh mắt tức giận nhìn Trương Hàm Vận.

"Chị có ý gì hả? Rốt cuộc là có ý gì?"

"Nói ít lời thôi." Trương Hàm Vận khoanh tay ngồi ở mép giường, hất cằm về phía trước, nét mặt lạnh lùng. "Ngồi xuống đó đi."

Khuôn mặt cô ta cau có nhìn Trương Hàm Vận, nghĩ chị là ai lấy quyền gì ra lệnh cho người khác chứ, nhưng cũng không dám lên tiếng phản kháng lại, khép nép ngồi trên ghế.

"Kim Sa, vì sao cô muốn làm diễn viên? Để kiếm tiền? Được nổi tiếng? Hay là để tìm được một người thích hợp trong giới giải trí?"

"Liên quan gì đến chị?" Kim Sa liếc mắt nhìn đi chỗ khác.

"Ba điều trên không có điều nào ư?"

"Không."

"Vậy thì là gì?" 

Trương Hàm Vận nhìn Kim Sa im lặng mãi vẫn không nói gì, cô lại lên tiếng. "Kim Sa, cô thực sự hiểu công việc của một diễn viên không? Cô có thực sự yêu thích diễn xuất không?"

"..." Kim Sa mím môi im lặng.

"Trước đây, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành diễn viên. Có điều khi đã làm và biết được rồi thì lại cảm thấy hóa ra diễn viên có rất nhiều cái để học, có rất nhiều trải nghiệm đặc biệt đáng để thử thách bản thân. Tôi không ngờ được đến một lúc tôi lại yêu thích diễn xuất, thích hóa thân vào các nhân vật khác nhau. Và còn học được là phải có trách nhiệm với những việc mình đã làm. Đã bắt đầu thì phải hoàn thành đến cùng."

"Thật ra em... em thích diễn xuất, chỉ là khi nhìn thấy chị được mọi người ưu ái, em lại thấy tự ti và ganh tị, em rất muốn được giống như chị."

Dù không nói ra nhưng Kim Sa trước giờ vẫn rất ngưỡng mộ Trương Hàm Vận. Chỉ là vì Trương Hàm Vận rời bỏ Thịnh Thế làm cho Hoắc Liêu Huy tức tối và ghét ra mặt. Nên Kim Sa luôn không dám thừa nhận, trước mặt tiền bối hay tỏ ra thái độ vô lễ phách lối, nhưng thật sự tính cách không phải như thế. Kim Sa luôn có ý nghĩ, mong một ngày nào đó cô sẽ đạt được những điều giống như Trương Hàm Vận, được mọi người săn đón, được công chúng đánh giá cao về diễn xuất.

"Muốn được giống như tôi à? Điều đó không có gì khó, cái khó là cô có thể trở thành người được công chúng nhớ đến hay không thôi."

"..." 

Kim Sa nghe hiểu, nhưng không biết đáp lại thế nào. Lời của người đi trước, lại là đàn chị nói thì luôn đúng, thiết nghĩ bản thân cô phải xem xét lại những việc đã làm và cách cư xử của chính mình.

Trương Hàm Vận nhìn nét mặt của Kim Sa lúc này không còn vẻ ngang bướng cố chấp, cô mỉm cười hài lòng, còn biết nghe xem ra cũng không đến nỗi. Cô cầm túi xách đứng lên, đi đến gần cửa phòng.

"Nếu muốn được giống như tôi thì điều đầu tiên cô cần làm là quay lại phim trường. Phải có trách nhiệm với vai diễn của mình chứ. Tôi đợi cô đấy."

Kim Sa khẽ gật đầu, im lặng nhìn Trương Hàm Vận mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài.

Những ngày sau đó, tin tức công ty giải trí Thịnh Thế bị đài Hồ Nam cấm vận đã lan truyền đi khắp nơi. Hoắc Liêu Huy xem tin trên báo, tức giận đứng lên quăng ném đồ đạc trên bàn rơi xuống khắp văn phòng, trước là cay đắng vì tin tức sau là bị cổ đông và các nhà đầu tư mắng mỏ, bọn họ nói muốn rút vốn về. Phóng viên báo chí liên tục gọi đến các văn phòng trong công ty xin phỏng vấn.

"Hoắc tổng, anh đã xem tin tức sáng nay chưa? Bây giờ tình hình đang loạn cả lên." 

Lý Thành hốt hoảng đi vào nói. Điện thoại cậu ta đang cầm trên tay reo lên, lại là phóng viên gọi đến. Cậu ta len lén nhìn sắc mặt của Hoắc Liêu Huy rồi nghe máy.

"Vâng, không phải, chuyện với Hồ Nam là do bọn họ công kích chúng tôi trước..."

Hoắc Liêu Huy đang tức điên lên, nghe trợ thủ nhắc tới tên Hồ Nam liền giật lấy điện thoại trên tay Lý Thành ném qua một bên. "Cậu đang làm cái quái gì vậy? Chẳng phải tôi đã nói tất cả nhân viên giữ im lặng hết rồi sao?"

"Xin lỗi Hoắc tổng, bọn họ cứ gọi đến suốt từ sáng đến giờ...."

"Đi ra. Đi ra ngoài." Hoắc Liêu Huy giận dữ hét lớn. Lý Thành kinh sợ lập tức quay người đi ra ngoài.

Lưu Thiên không hề nói suông. Thực sự đã gửi đi thông cáo cấm vận Thịnh Thế.

Kim Sa cũng lặng người khi nhìn thấy tin tức. Cô là nghệ sĩ của Thịnh Thế, đang có dự án phim hợp tác với đài Hồ Nam. Chỉ vì chút so bì ganh đua đất diễn cộng thêm việc ỷ lại rằng Thịnh Thế đã đầu tư hơn một nửa số vốn trong dự án lần này mà chạy đến kích động Hoắc Liêu Huy. Sự việc lần này có một phần do cô mà ra.

"Chị Ngô, thu dọn đồ xong gọi anh Đông Bắc đưa em về phim trường đi." 

Hi vọng trở lại tiếp tục quay, có thể cứu vãn tình thế.

Trương Hàm Vận ở phim trường, đã trang điểm xong đang ngồi trong phòng chờ đến cảnh quay, đạo diễn Lãm đi vào nói chuyện với cô.

"Anh có việc muốn nói với em." Lãm Văn kéo ghế bên cạnh lại ngồi xuống.

"Là việc liên quan đến Kim Sa phải không?"

Lãm Văn gật đầu, "Em xem tin tức cũng biết sự việc rồi, cả giám đốc đài cũng đồng ý nên anh và biên kịch đã quyết định sẽ cắt bỏ vai diễn của Kim Sa để còn quay tiếp. Chúng ta không thể nào tiếp tục chờ đợi được."

"Làm thế có quá đáng không? Em biết là lập trường của diễn viên và tổ chế tác không giống nhau, nhưng mà chúng ta đã quay được một nửa rồi. Lãm ca, có thể vì là diễn viên nên em hiểu cảm giác của Kim Sa, anh bàn lại với biên kịch cắt bớt đất diễn của em nhường cho Kim Sa đi được không, biết đâu nhờ vậy mà cô ấy sẽ suy nghĩ lại."

Lãm Văn có chút bất ngờ khi nghe Trương Hàm Vận nói, nhưng anh cũng không có ý phản bác mà trả lời. "Có làm thế cũng chẳng được gì đâu. Hơn nữa nếu làm vậy sẽ để cho một vài người đạt được mục đích và đắc thắng."

Lãm Văn và Trương Hàm Vận còn đang nói chuyện thì cậu trợ lý của anh gõ cửa bước vào nói có việc cần anh và cô ra khu vực quay phim. Ba người đi ra đến nơi đang dựng cảnh quay, nhìn thấy Kim Sa đã đứng ở đó. Trương Hàm Vận thấy thế liền cười hài lòng, đạo diễn bất ngờ còn trợ lý bên cạnh thì thở phào nhẹ nhõm. Kim Sa chậm rãi đi đến, cúi đầu chào tất cả mọi người trong đoàn phim. Sau cùng là đến xin lỗi đạo diễn.

"Đạo diễn, em xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh. Sau này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa, em cam đoan."

"Cô đến một mình à? Công ty có biết cô quay lại đây không?" Lãm Văn hỏi.

"Không ạ, là tự em muốn đến. Em không muốn bỏ vai, em muốn tiếp tục diễn. Hơn nữa, sự việc đến nước này rồi em nghĩ là Hoắc tổng sẽ biết không nên cố chấp nữa."

Kim Sa dù có chút ngờ nghệch cũng biết là không nên chống đối lại đài truyền hình. Hơn nữa Hoắc Liêu Huy cũng không phải kẻ ngốc. Nếu còn tiếp cố chấp, phần thiệt thòi của Thịnh Thế chỉ có ngày càng nặng hơn thôi.

"Được rồi. Cô biết thế là tốt." Lãm Văn gật đầu, nghĩ thầm cô ta vẫn còn biết phân nặng nhẹ, việc đến lúc này có thể xem là tạm ổn. Anh nhìn xung quanh rồi bảo mọi người nhanh chóng tiếp tục công việc, tập trung quay bổ sung những cảnh đã bị hoãn lại trước đó của Kim Sa.

Hoắc Nhã Tịnh ngồi trong phòng làm việc, cô đang nói chuyện điện thoại cùng đối tác đầu tư. Tiếng gõ cửa phòng, trợ lý Tiêu bước vào.

"Sếp, có ký giả Vương của Tân Văn Vãn đến tìm chị."

Cô gật đầu bảo trợ lý mời khách vào, trao đổi thêm vài câu với người đối tác rồi tắt máy.

"Ký giả Vương, mời ngồi." Hoắc Nhã Tịnh đứng lên, nhìn Vương Âu đưa tay mời cô ta ngồi xuống, sau đó đi đến máy pha cafe.

"Hoắc tổng, đã lâu không gặp." Vương Âu khẽ mỉm cười.

Hoắc Nhã Tịnh đặt hai tách cafe lên bàn thủy tinh rồi ngồi xuống sofa, "Không biết là cô đến tìm tôi có việc gì?"

"Tôi có việc muốn trao đổi cùng chị."

"Ký giả Vương, có việc gì cứ nói."

"Tôi muốn được độc quyền cấp tin tức về Trương Hàm Vận."

"Tôi vẫn thích tính cách và tác phong làm việc của cô, không đi đường vòng." Hoắc Nhã Tịnh bất ngờ với lời vừa rồi của Vương Âu, "Nhưng mà, tôi chưa hiểu ý cô. Cô cần điều đó để làm gì?"

Quái lạ, chẳng phải hai ngày trước cô ta vừa mới có buổi phỏng vấn Hàm Vận sao? Hoắc Nhã Tịnh nghĩ thầm, thật sự không hiểu ý định của Vương Âu.

"Đổi lại tôi sẽ giúp giữ bí mật một việc." Vương Âu uống chút cafe, khẽ cười rồi từ tốn nói tiếp. "Việc đó rất có ích cho tôi, chị, Trương Hàm Vận và một vài người."

"Vài người?"

"Tin là chị cũng biết, bây giờ Trương Hàm Vận đang qua lại với Hàn Tuyết."

"Thế thì sao?" Hoắc Nhã Tịnh nhíu mày, "Việc đó liên quan gì? Đó là chuyện cá nhân của hai người họ."

"Chị không sợ tôi công khai tin tức về họ à? Tôi có đầy đủ hình ảnh chứng minh."

"Sợ? Việc gì tôi phải sợ?" Hoắc Nhã Tịnh đan tay lại, nét mặt cô bình thản nói, "Thời buổi bây giờ hình ảnh đều có thể qua cắt ghép, chỉnh sửa theo ý muốn cá nhân. Hơn nữa không phải thỉnh thoảng cô vẫn viết và đưa tin về họ trên weibo ẩn danh của mình sao?"

Vương Âu cười, không hề phủ nhận, "Hình ảnh có thể cắt ghép chỉnh sửa, không sai. Nhưng video clip quay cận mặt thì chắc là không thể dùng thế thân được nhỉ? Trương Hàm Vận có một cái video ấy, chắc là chị không biết. Nội dung trong đó không thể để nhiều người xem được đâu. Nhất là với công chúng."

"Cô đang nói cái gì vậy?" Cái gì mà đoạn phim không thể để người ngoài xem được?

"Thật may, đoạn phim đó rất ít người biết. Chỉ có tôi, Hoắc Liêu Huy, người bị quay - Trương Hàm Vận, và bây giờ là chị." 

Vương Âu vẫn điềm tĩnh, phong thái thoải mái như thể hiện giờ cô ta là người nắm chắc phần hơn trong tay, nhìn nét mặt ngỡ ngàng của Hoắc Nhã Tịnh, nhếch môi cười mỉa mai.

"Nhìn nét mặt của chị, dù cho chị không tin nhưng đó là sự thật. Chính mắt tôi đã xem qua. Trương Hàm Vận lúc ấy còn mặc đồng phục trường trung học trên người. Khuôn mặt đáng yêu, rất ngây thơ và trong sáng. Trước nay, cô ấy là thanh y diễn viên trong mắt công chúng. Nếu một ngày không phải như vậy thì sao? Hẳn là một cú sốc rất lớn."

Sắc mặt Hoắc Nhã Tịnh thoạt đầu còn bất ngờ, nhưng chốc lát chuyển sang nghiêm nghị, "Ký giả Vương, trên đời này có những lời có thể tùy tiện bừa ra, cũng có những lời không thể tùy tiện nói. Tôi không hiểu cô đang có ý định gì và câu trả lời của tôi về đề nghị của cô là không."

"Nào nào, đừng trả lời vội vàng như thế. Tôi sẽ cho chị thời gian để tìm hiểu nó có thật hay không, đến lúc đó chúng ta lại nói tiếp. Tôi chờ điện thoại của chị. Không cần tiễn."  Vương Âu nở nụ cười đắc ý đứng lên đi ra ngoài.

Hoắc Nhã Tịnh không nói gì, ánh mắt tối sầm lại, khuôn mặt lúc này không lộ ra một tia biểu cảm nào, trong đầu cẩn thận suy nghĩ từng lời mà Vương Âu vừa nói. 

Rốt cuộc là cô ta và Hoắc Liêu Huy sắp bày trò gì nữa?!

______

Hoắc Nhã Tịnh: Hoắc Liêu Huy cái tên phiền phức này, tại sao cứ thích quậy đục nước?

=]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net