#Sunflower

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
gom những mảnh giấy vụn lại mà cơn giận vừa mới nén xuống một lần nữa bùng lên.


"Cậu thôi đi Kim Jiwoo."


JungEun nắm lấy những mẩu giấy vụn vứt chúng một lần nữa. Nhưng Jiwoo vẫn lặp lại hành động khi nãy, thẫn thờ gom lấy để rồi bị JungEun ném đi. Cứ thế một người thu lại, một người vứt đi giống như một chuỗi những hành động ngớ ngẩn thường thấy trên các bộ phim hoạt hình, thảng cho đến khi JungEun không thể nào chịu được nữa, cậu đẩy Jiwoo nằm xuống hai tay chống lấy hai bên, đôi mắt đỏ ngầu cùng những giọt nước mắt chỉ chực chờ tuôn rơi.


"Jiwooming! Cậu nói xem tôi phải làm gì, làm gì để Jiwooming của tôi quay lại đây? Jiwooming của ngày xưa có buồn có giận cũng sẽ khóc, sẽ đánh tôi. Cậu giận Ha Sooyoung, cậu có thể khóc, tôi cho cậu mượn bờ vai của mình, cậu muốn đánh, tôi sẽ trở thành bao cát để cậu trút giận. Chỉ là cậu đừng vô cảm mãi như vậy được không?"


Đến lúc này đôi mắt Jiwoo bỗng bừng lên chút tia sáng lẻ loi vì ngạc nhiên, nhưng rồi chúng cũng tắt ngấm khi em đưa cánh tay lên che khuất đi đôi mắt mình. Bỗng chốc thế giới xung quanh em chìm dần vào bóng tối, mang những đường nét mờ ảo trên khuôn mặt JungEun nhòe mờ đi. Mái tóc nâu rối thay bằng mái tóc đen dài, gò má rồi đôi mắt ẩn sau cặp kính tròn cùng nụ cười đầy tiếu ý kia. Tất cả vẫn luôn là chị ấy. Trong nỗi nhớ nhạt nhòa giữa màn đêm, giọng em tựa như vang lại từ hang động vọng tưởng, ngỡ gần kề mà hóa ra lại xa xôi vô tận.


"Cậu biết không JungEunie, tranh đã xé, cậu có thể vẽ lại, một bức hay thậm chí cả trăm bức vẫn được. Nhưng một khi trái tim bị xé đi, khâu lại một ngàn lần, nó vẫn là một trái tim không hoàn hảo. Cậu nói xem, mình phải làm gì để xóa bỏ đi hình ảnh của Sooyoung khỏi trái tim mình, nói đi JungEun... Khi ấy mình sẽ đem hết tất cả các bức tranh mà mình vẽ Sooyoung cho cậu xé, xé rồi, mình có thể trở về như xưa được không, JungEun?"


"Jiwoo..."


"Không, đúng chứ?"


Jiwoo mỉm cười, vậy mà nước mắt vẫn rỉ xuống từ cánh tay em tự lúc nào. Em đã biết là như thế, từ ánh mắt đầu tiên mà Sooyoung trao cho em. Tựa như tattoo, vĩnh viễn không bị xóa nhòa. Vĩnh viễn.


###

Như vậy chắc là xong rồi đúng không? Sooyoung gói lại những món đồ cuối cùng của mình vào trong chiếc thùng giấy đã được xếp sẵn. Kế bên chiếc móc khóa hình thiên nga vẫn im lìm nằm đõ, hình như chủ nhân của nó vẫn còn do dự không biết nên để nó lại hay đóng gói vào trong thùng. Dù gì đêm mai cũng... Thôi kệ. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là mở thùng đồ ra và để nó vào lại bên trong.


'Cốc cốc'


Tiếng gõ cửa vang lên, rành mạch và dứt khoát nhưng một đường chỉ xuyên thấm vào Sooyoung. Nàng dừng tay, ngước mắt nhìn ra. Ngoài trời mây đen vần vũ, báo hiệu một cơn bão lớn sắp kéo đến. Là ai đến đây vào giờ này?


Sooyoung đứng lên bước ra cửa. Cánh cửa hé mở để lộ một bóng hình. Tay người ấy cầm chiếc ô đỏ được xếp gọn gàng. Nàng mỉm cười. Vừa kịp lúc nhỉ.


"Chào em."


###

Hôm nay là một ngày thật tệ.


Tối qua khi những cơn gió mạnh liên tục rít gào trên gác mái thì Jiwoo đã biết hôm nay trời sẽ không thể nào có nổi một vầng sáng. Những cơn mưa rả rích lúc nặng lúc nhẹ liên tục trút xuống thành phố nhỏ tựa như nàng tiên cá khóc than vì chàng hoàng tử sẽ không bao giờ nhớ đến mình. Sau khi tan học, như thường lệ Jiwoo lại một mình lững thững mất hồn trên con đường trở về nhà. Hôm nay mẹ Kim ba Kim không có ở nhà. Ông bà sang thành phố A thăm một người bà con nhưng vì cơn bão lớn nên cả hai buộc lòng vẫn phải ở lại đấy ít nhất là cho đến khi bão tan.


"Jiwoo, mẹ có nấu sẵn canh kim chi để trong tủ lạnh, con mang ra hâm lại rồi làm một ít đồ ăn ăn chung nhé."


Tin nhắn ting ting đến, đọc rồi nhưng Jiwoo cũng chẳng buồn trả lời lại. Về nhà em sẽ gọi lại cho mẹ sau. Vì mải chú tâm đến tin nhắn trong chiếc điện thoại, Jiwoo không để ý va phải một trong những người đi ngược chiều với mình.


"A xin lỗi."


"Không sao, không có gì."


Cô gái bị Jiwoo đụng phải mỉm cười tỏ ý không sao rồi rất nhanh chóng quay lại cuộc trò chuyện đang tiếp diễn của mình.


"Tới đâu rồi nhỉ, cậu nghe rồi đúng không tiệm tattoo ngay góc phố Y đóng cửa rồi. Hình như là chuyển đi trong hôm nay."


"Quái thật, chỗ ấy kinh doanh cũng tốt mà sao lại đóng cửa, tiếc thật."


'Cạch'


Chiếc ô màu đào trong tay Jiwoo rơi xuống.


Rời... đi?


Chị ấy, rời đi sao?


Không, không phải như vậy.


Jiwoo hối hả quay về hướng góc phố Y. Không được, chị ấy không được rời đi. Mình vẫn còn chuyện chưa nói, nhất định, nhất định phải nói cho chị ấy biết. Nếu không Jiwoo sẽ hối hận suốt cả cuộc đời này.


Nhưng em còn chưa kịp làm gì, những ngón tay mạnh mẽ đã nắm chặt lấy cổ tay em ngăn không cho em rời đi dù chỉ một bước. Dưới màn mưa xám u buồn, chiếc dù đỏ nổi bật đã che khuất ánh mắt kiên định phía sau của chủ nhân chiếc dù.


"Ít nhất là cho đến khi tôi rời đi, em hãy ngăn Jiwoo đến gặp tôi, em làm được chứ JungEun?"


Chiếc dù đỏ được xếp gọn gàng một nơi bên góc nhà. Làn khói mờ bốc lên từ tách trà atiso mới pha cũng không thể khiến cho bầu không khí ảm đạm trở nên ấm cúng hơn, nhất là khi người đến thăm vừa thấy tình trạng cửa tiệm và Ha Sooyoung. Kim JungEun đưa tay xoa lấy thái dương của mình, hết Jiwoo rồi đến Sooyoung, thế giới này làm sao thế nhỉ?


"Sao em không trả lời tôi? Chẳng phải đó là điều em mong muốn hay sao? Lần trước em là người bảo tôi nên rời xa Jiwoo mà."


Sooyoung bật cười khi thấy cặp lông mày của JungEun nhíu lại thành hình chữ V.


"Điều tôi mong muốn, chỉ là Jiwoo được hạnh phúc và có một tương lai sáng lạn ở phía trước. Thế thôi. Nhưng mà giờ đây Jiwoo nó không muốn quên chị thì tôi biết phải làm sao? Lẽ ra ngay từ đầu, tôi không nên dẫn nó qua đây để cho hai người gặp nhau."


"Nếu đó đã là định mệnh, thì muốn tránh cũng không được."


"Chị nói như thể Jiwoo là định mệnh của chị ấy."


Sooyoung ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống, trầm lặng. Ngay từ đầu vốn dĩ đã là như vậy rồi.


"Dù gì đi nữa tôi cũng quyết định rồi. Đêm mai tôi sẽ rời khỏi thành phố này, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt Jiwoo. Nếu điều đó như em nói là sẽ tốt cho Jiwoo. Hứa với tôi, thay tôi chăm sóc em ấy."


"Đó là chuyện tôi cần và sẽ làm, chị yên tâm."


"Cảm ơn em, JungEun."


###

Song: Spring Again – KiHyun (Monsta X)


"JungEun cậu bỏ tay mình ra, bỏ ra!"


Mặc kệ thái độ từ giận dữ chuyển sang năn nỉ, JungEun vẫn không hề buông tay Jiwoo kể từ khi em tình cờ chạm mặt cậu ấy trên đường. Mở cửa nhà Jiwoo bằng chìa khóa dự phòng ba mẹ Kim gửi cho phòng chuyện xảy ra, JungEun đẩy Jiwoo lên thẳng phòng mình vào sau đó khóa cửa lại trước sự ngỡ ngàng của em. Cái quái gì vậy? Jiwoo bàng hoàng trước thái độ lạ lùng của cô bạn thân. Hay là...


"JungEun chết tiệt mở cửa ra cho mình. Mình cần phải ra ngoài ngay lập tức! JungEun, mở cửa!!"


Jiwoo liên tục đập cửa nhưng đáp lạnh chỉ là thanh âm lạnh lùng của cô bạn thân.


"Tha lỗi cho mình, Jiwooming."


"Tha lỗi, tha lỗi điều gì hả JungEun? Mình không hiểu, cậu mau mở cửa ra đi."


Jiwoo cố gắng dùng vai mình vận lực đập mạnh vào cánh cửa. Nhưng vô ích, cánh cửa không hề suy suyển một chút nào. Nó chỉ có thể được mở bằng chiếc chìa khóa duy nhất mà người ở ngoài đang giữ lấy.


"JungEun! Mình cần gặp chị Sooyoung ngay lập tức. Cậu thả mình ra, chúng ta nói chuyện sau."


"Chính vì cậu sẽ chạy đi gặp chị Sooyoung, nên mình tuyệt đối sẽ không để cậu rời khỏi đây ít nhất là đến ngày mai."


"JungEun... Vậy là cậu đã biết hết tất cả rồi đúng không..." – Những ngón tay đang nắm chặt lấy đấm cửa run rẩy thõng xuống rồi siết lại thành nắm đấm – "Nếu cậu đã biết thì tại sao lại ngăn cản mình? TẠI SAO LẠI NGĂN CẢN MÌNH JUNGEUN CẬU NÓI ĐI?"


Jiwoo dùng toàn bộ sức lực còn lại gào lên rồi ngồi thụp hẳn xuống. Thanh âm cao vút bịt kín trong không gian đóng bỗng chốc phản lại, ngân vang khắp căn phòng, sắc nhọn và đau đớn. Vì sao vậy? Ai đó hãy cho Jiwoo câu trả lời đi, em chỉ muốn được là chính bản thân em, em chỉ muốn được một lần hạnh phúc với quyết định của bản thân mình. Sooyoung không yêu em, em sẽ chấp nhận sự thật cay đắng ấy, nhưng ít nhất dù chỉ một lần thôi, em vẫn muốn nói với chị rằng em yêu chị. Định mệnh cho chúng ta gặp nhau, chia xa và từ biệt, tùy duyên mà tái ngộ; có thể suốt cả cuộc đời này em sẽ không gặp lại Sooyoung thêm lần nào nữa, nhưng mà một khi đã yêu, nhất định Jiwoo sẽ không để bản thân mình hối hận. Hối hận vì đã không thổ lộ với Sooyoung.


Năn nỉ JungEun ắt hẳn là không còn tác dụng nữa, vì cậu ấy chắc chắn sẽ không mở cửa cho Jiwoo. Em nhìn xung quanh phòng mình, cố gắng tìm xem có vật dụng nào khả dĩ để giúp em thoát ra ngoài hay không. Đúng lúc ấy, chiếc ghế xoay lọt vào tầm mắt Jiwoo như vị cứu tinh giáng trần. Em liếc nhìn chiếc ghế rồi nhìn ra ô cửa sổ ngoài kia. Sấm chớp vẫn thay nhau nhấp nhoáng xé toạc bầu trời ngoài kia, báo hiệu một cơn mưa lớn nữa sắp đến.


"Là cậu, ép mình đến đường cùng, JungEun."


Jiwoo siết chặt lấy nắm tay mình. Nắm lấy chân chiếc ghế xoay, em không do dự nâng nó lên đập thẳng vào cửa kính. Cửa sổ vỡ toang, hơi ẩm từ đất bốc lên cùng cơn gió mịt mù mang theo cát bụi xoáy thẳng vào trong.


'Cạch'


Tiếng chốt cửa mở vang lên.


Jiwoo ôm lấy chiếc gối. Can đảm và không chút do dự, em lao ra ngoài cửa sổ từ tầng một trước khi cô bạn thân xông vào dưới ánh mắt hoảng hốt và đầy cam chịu.


###

Jiwoo guồng chân chạy, bằng tất cả những gì còn sót lại trong em. Bộ đồng phục thấm đẫm nước mưa, mái tóc bết lại dính đầy bùn đất, đôi chân thậm chí còn có vài dòng máu nhỏ đang chảy xuống, hậu quả của việc va chạm vào khoảng đất văng đầy miểng thủy tinh dù cho chiếc gối đã che chắn cho chủ nhân nó phần nào.


"Chị ấy chắc là vẫn chưa rời đi đâu. Ngày mai cơ mà, đúng không?"


Em cố gắng tự an ủi bản thân bằng nụ cười thường trực nơi khóe môi mỗi khi có chuyện không lành xảy ra. Nhưng giờ đây nụ cười ấy lại chẳng khác gì một cái kéo môi đầy miễn cưỡng của một chú hề đã căng cơ mặt vì suốt khoảng thời gian phải giả vờ mua vui cho khán giả của mình.


Jiwoo rẽ vội qua góc phố. Một chiếc xe tải cỡ trung chạy ngược hướng lại suýt chút nữa là đâm vào em. Mặc kệ tất cả, Jiwoo vẫn chạy về phía trước. Chắc chắn vẫn sẽ kịp thôi.


Vẫn sẽ ổn thôi không sao hết.


Vẫn sẽ kịp thôi.


Sooyoung à.


Chị vẫn chờ em, đúng không?


Sooyoung...


Sooyoung?


###

"JIWOO! JIWOO! KIM JIWOO!"


Cầm theo chiếc dù đỏ, giọng nói khỏe khoắn thường ngày giờ khản đặc đi nếu không phải nói là tắc nghẽn, JungEun bỏ qua tất cả ánh nhìn bối rối xen lẫn khó chịu của người đi đường mà gọi to tên Jiwoo. Chắc chắn cậu ấy đã đến chỗ chị Sooyoung, nhưng trên đường đến JungEun không lúc nào là ngừng gọi tên người bạn thân thương của mình. Cô vẫn nuôi hi vọng, một chút hi vọng rằng mình sẽ đến trước Jiwoo, hoặc không, chính xác hơn là Jiwoo sẽ nghe thấy tiếng cô mà quay lại tìm lấy bóng hình mình.


"Jiwoo..."


Thế mà cuối cùng vẫn là ở đây. Chắc có lẽ Jiwoo đã gặp được chị Sooyoung rồi. Màn mưa trắng xóa ngăn cản JungEun nhìn xa hơn, buộc lòng cô phải tiến lại gần.


Một bước.


Hai bước.


Ba bước.


Là hai bóng hình đúng không?


...


Chiếc ô hồng đào vô lực lăn lóc cạnh bóng hình bé nhỏ. JungEun vội chạy đến che lấy cho Jiwoo bằng chiếc ô đỏ của mình.


"Jiwoo, cậu..., chị Sooyoung. Khoan đã, chân cậu bị làm sao thế này? Là do hồi nãy đúng không? Jiwoo à."


"Mình về thôi, JungEun."


"Sao vậy, Jiwoo, cậu còn chưa..."


JungEun định hỏi thêm Jiwoo về Sooyoung, nhưng tất cả mọi ý nghĩ ấy đều tan biến đi khi Jiwoo nhìn sâu vào đôi mắt cô và nở một nụ cười mà đến tận sau này, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy JungEun sẽ không thể cảm nhận gì được ngoài hai chữ 'tuyệt vọng' mà thôi.


Cậu ấy cười. Nhưng nước mắt lại hòa vào cơn mưa kia mà trôi mất.


Khi bạn khóc dưới mưa, thì sẽ không ai biết là bạn đang khóc.


JungEun nhìn về phía cửa tiệm tattoo.


Chiếc bảng hiệu Yves tattoo được gỡ xuống, vứt một góc nơi lề đường.


Nét mực nhòe nhoẹt, đen trắng lẫn lộn vào nhau.


Mọi thứ đều trôi tuột đi, trừ hình vẽ minh họa chú chim cánh cụt và thiên nga, vẫn đang ở bên nhau mỉm cười hạnh phúc.


###

5 năm sau.


"Jiwoo, con lại đi nữa sao?"


"Vâng mẹ, mùa hè này con sẽ xuống dưới chỗ bạn con một chuyến. Mẹ yên tâm, sẽ nhanh thôi ạ."


Người mẹ với mái tóc nay đã ngả sang màu trắng ngà, lo lắng nhìn con gái của mình loay hoay soạn đồ cất vào vali. Bà định tính nói mấy câu dặn dò với cô con gái nhỏ nhưng nhìn những bộ quần áo được gấp tươm tất, các vật dụng cần thiết gọn gàng xếp vào, bà lại thôi. Suốt năm năm nay, cứ đến mùa hè vào khoảng nghỉ giữa các học kỳ là Jiwoo sẽ lại lên đường đi du lịch khắp Hàn Quốc. Con bé bảo nó có bạn ở khắp mọi nơi nên bà cứ yên tâm, nó sẽ chỉ trọ ở nhà bạn thôi, trong khi bà Kim vẫn thừa biết rằng nó chẳng có một người bạn nào khác ngoài kia ngoại trừ JungEun. Tuy vậy, bà Kim không có lý do nào để ngăn cản con bé thực hiện điều mà nó mong muốn được, bởi lẽ.


"Con đã đậu vào Đại học Thanh nhạc Quốc Gia Seoul và Đại học Mỹ thuật rồi ạ."


Ngày ấy, cầm trên tay kết quả đậu đại học của Jiwoo, ba mẹ Kim hết nhìn nhau đến ngỡ ngàng nhìn cô con gái soạn đồ chuẩn bị cho việc ở trọ bên ngoài.


"Và con sẽ theo học cả hai trường đại học sao Jiwoo? Con có chắc là mình đủ khả năng để học cả hai bộ môn hoàn toàn trái ngược này hay không? Mẹ không nhớ là con giỏi vẽ, Jiwoo!"


"Mẹ có nhớ ngày ấy con đã từng nói với ba mẹ rằng con học vẽ ở nhà một người bạn không?" – Jiwoo ngừng tay, mỉm cười nhìn về phía ba mẹ mình – "Con đã học vẽ từ chị ấy, và giờ là lúc con thực hiện mong muốn của ba mẹ" – Em nắm chặt lấy chiếc móc khóa kỷ vật kia, khẽ thầm thì – "và... của chúng ta nữa, Sooyoungie..."


...


"Jiwoo à, đi cẩn thận con nhé! Nếu có gì cứ gọi điện về cho mẹ."


"Dạ!"


Jiwoo quay lại vẫy tay với ba mẹ mình lần cuối trước khi bước vào ga tàu đông đúc chật kín người. Vì là mùa hè nên bên trong ga từng nhóm bạn trẻ, gia đình gom lại thành từng cụm nhỏ vui vẻ cười đùa trong trang phục mùa hè mát mẻ hợp thời trang. Jiwoo tay một chiếc vali màu đỏ rượu cồng kềnh, chen qua đám đông, khó khăn lắm mới lên được tàu, chọn vị trí thoải mái gần cửa sổ mà an vị. Vài phút sau, lời thông báo mặc định từ trung tâm hướng dẫn ga tàu đều đều vang lên trước khi con tàu khổng lồ rùng mình, rầm rập hướng về phương Nam.


Ánh mặt trời tựa như lọc qua một thấu kính cầu lồi, mang theo chất oi bức nóng rực tỏa khắp xung quanh, xuyên qua từng nhành cây, tán lá để rồi thấm qua lớp thủy tinh ngăn cách chiếu vào đôi mắt trong vắt của Jiwoo. Cảnh vật vùn vụt ngược lối, Jiwoo xoay cổ tay xem giờ trên chiếc đồng hồ với mặt trong mô phỏng hình một chú thiên nga đang vẫy cánh. Còn khoảng ba mươi phút nữa là tàu sẽ đến thành phố của biển, Busan; chắc là em sẽ còn chút thời gian để chợp mắt đây. Thiu thiu nhắm mắt, Jiwoo tự cho phép bản thân mình trôi theo cơn buồn ngủ mang theo chút vị mằn mặn của thành phố biển cả, cùng hơi ẩm từ nơi rừng xa cuốn theo trong ngọn gió luồn qua cửa sổ hé mở. Lẽ ra em đã có một giấc mơ thật đẹp nếu như tiếng chuông điện thoại không đột ngột vang lên, ngắt ngang cơn mơ màng ập tới.


"A lô, Jiwoo nghe ạ."


"Cậu đang ngủ đấy à."


Đầu bên kia, giọng nói hơi kéo của cô bạn thân vang lên, rõ ràng rành mạch.


"Ừ."


Jiwoo ngái ngủ đáp.


"Đang ở trên tàu?"


"Ừ."


"..."


"Xin lỗi cậu, Jiwoo..."


JungEun thấp giọng xuống, không còn chút vui vẻ nào nữa, thay vào đó là cảm giác đượm buồn xen lẫn hối hận. Nhưng trái với JungEun, Jiwoo chỉ khẽ cười, thanh âm vui vẻ tựa gió xuân:


"JungEun, mình chỉ đi du lịch để tìm cảm hứng cho bài vẽ tốt nghiệp thôi, không như cậu nghĩ đâu. Vả lại..." – Em hạ giọng xuống, tựa như thầm thì – "Mình đã quên chuyện đó, từ lâu lắm rồi..."


Là quên đi câu chuyện cũ ngày xưa tựa như mới hôm qua, hay là Sooyoung? JungEun muốn hỏi nhưng rồi lại thôi. Có lẽ cô đã không còn tư cách để hỏi, từ hôm mà cô đứng ra ngăn Jiwoo đến gặp chị Sooyoung lần cuối rồi. Nhìn lại năm năm qua, câu tự vấn kia quả thật rất dư thừa. Nếu quên Sooyoung, Jiwoo đã không phải lao đầu vào học như điên song song ở cả hai trường đại học, vì tương lai của em mà cũng là cho cả chị ấy. Nếu quên Sooyoung, cậu ấy đã ngưng việc tìm kiếm này từ lúc nó còn mới là một mầm non ấp ủ vào mỗi kỳ nghỉ hè. Nếu quên Sooyoung, thì ắt hẳn giờ đây, JungEun cũng đã có cơ hội rồi, đúng không? Nhưng kết quả cuối cùng cô cũng chỉ là một người bạn thân, không hơn không kém mà thôi.


JungEun lắc đầu, dặn dò Jiwoo vài câu rồi ngắt máy. Cơn gió mùa hè nóng rực cuốn qua, mái tóc màu bạch kim bồng bềnh phất phơ dưới ánh mặt trời; bóng hình bé nhỏ vẫn ngẩn ngơ ngước lên ngắm nhìn từng tán cây xanh thẫm xào xạc mà không để ý phía trước mình, một cô gái đang vội vã chạy đến. Va vào nhau, là điều chắc chắn. JungEun té hẳn ra sau, cũng may chống tay lại nên không đến mức nằm bẹp xuống đất. Nhưng mà tay cô đang chạm phải cái gì thế nhỉ? JungEun nhíu mày cầm lên vật cồm cộm đang nằm trong tay mình. Một chiếc kính khung tròn với tròng kính được bao quanh bởi một vài chú cá màu xanh biển bắt mắt lượn quanh.


"Tôi xin lỗi, tôi vô ý quá. Cậu có sao không?"


Mái đầu vàng cuống quít đứng dậy chìa tay ngỏ ý muốn kéo JungEun đứng dậy. JungEun chần chừ, cô không có thói quen tiếp xúc với người lạ, nhưng đôi mắt to tròn lấp đầy sự đợi mong cùng đôi lông mày hình chữ bát hạ xuống, như emo sắp bật khóc khiến JungEun bỗng chốc thoải mái hơn hẳn, vui vẻ mà nắm lấy tay cô ấy. Lòng bàn tay mát mẻ, đối nghịch với mùa hè nóng nực.


"Kính của cô đây. Thiết kế độc đáo này, hợp với cô lắm."


Không hiểu sao, khi trao lại chiếc kính cho mái đầu vàng, JungEun lại buột miệng khen chiếc kính của cô ấy. Có lẽ vì nó độc đáo, hoặc chăng chủ nhân của nó thật đáng yêu khi đeo nó lên, cô cũng không biết nữa. Nhưng cô biết chắc rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, khi mái đầu vàng nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn háo hức như một đứa trẻ vừa nhận được lời khen từ người lạ.


"Tôi đã thiết kế nó dựa trên cảm hứng trong một lần đi đến thủy cung. Jung JinSoul, năm 4 khoa thiết kế mỹ thuật rất vui được gặp... ừm,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net