#Sunflower

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cậu."


Mái đầu vàng bối rối đưa tay ra, trong phút chốc không biết xưng hô như thế nào với cô gái tóc bạch kim xinh đẹp trước mặt, ngốc quá. Đôi tay ngớ ra vì hành động nhanh hơn não định thu về; nhưng trước khi cô kịp làm vậy mái đầu bạch kim đã đưa tay nắm lấy tay cô rồi. Nụ cười xinh đẹp, tựa như nữ thần rạng rỡ liến thoắng.


Có lẽ đã đến lúc quên đi rồi.


"Kim JungEun, năm 4 khoa thể dục thể thao, rất vui được gặp cậu Jung Jinsoul!"


###

Men theo con dốc trải dài với những ngôi nhà truyền thống nằm sin sít cạnh nhau, Jiwoo một tay cầm khăn giấy lau mồ hôi, một tay kéo chiếc vali lên dốc nghiêng ước chừng phải gần ba mươi độ. Địa chỉ ngôi nhà mà em sẽ trọ lại nằm quanh đây, cách chừng một con dốc nhưng nãy giờ tìm mãi mà vẫn chưa tìm ra. Em định tính dừng lại gõ cửa một căn nhà gần đấy để hỏi thăm thì đột nhiên, từ phía sau lưng một cậu nhóc tầm sáu bảy tuổi băng lên hớn hở bắt chuyện với em:


"Chị xinh đẹp ơi chị đang tìm gì đó?"


"Em nhỏ, em có biết địa chỉ XXX-XXXX này ở đâu không?"


Jiwoo mỉm cười với đứa nhỏ rồi đưa ra tờ giấy note vàng ghi địa chỉ nơi em sẽ đến. Thằng bé vừa nhìn sơ qua thì nhảy cẫng lên tựa như bắt được vàng, nắm lấy tay Jiwoo mà lắc:


"A, chị ơi đây là địa chỉ nhà em nè. Ba mẹ em có nhắc sắp tới sẽ có một chị xinh đẹp nữa ở trọ ở nhà chúng ta, là chị đúng không?"


"Haha nhóc gọi chị là chị Jiwoo được rồi, chị xinh đẹp nào có dễ thương bằng nhóc. Mà em tên gì nhỉ nhóc?"


"Dạ là HyunBin ạ."


"Ngoan quá trời."


Nói rồi Jiwoo xoa đầu thằng bé và để nó dẫn đường đến địa chỉ nơi em sẽ lưu lại. Chủ nhà là một đôi vợ chồng già cùng cậu con trai mới lên lớp hai. Nhìn thấy cô gái trẻ cồng kềnh hành lý một mình tìm đến tận đây, hai ông bà không khỏi lo lắng; Jiwoo vừa đến là cả hai liền vội vã hỏi em có cần gì không khiến Jiwoo ngại không biết phải làm sao. May sao có cậu bé năn nỉ được dẫn chị Jiwoo đi một vòng khu phố của mình, tiện thể ghé qua nhà sinh hoạt chung, cứu em khỏi một màn lúng túng.


"Mà hồi nãy em mới nhắc đến một chị gái xinh đẹp nữa, vậy tức là..."


"Dạ còn một chị nữa sống chung với ba mẹ em ở đây ạ."


Từ nãy đến giờ, bên cạnh việc giới thiệu sơ lược cho em khu phố nơi HyunBin đang sống thì chốc chốc, cậu bé lại nhìn vào tờ giấy trắng mình mang theo rồi lại thở dài.


"HyunBin có gì khiến em lo lắng hả? Nãy giờ chị thấy em cứ nhìn vào tờ giấy trắng mãi."


"Dạ là do... là do..."


Nhìn đứa nhỏ gãi gãi đầu có vẻ ngần ngại không muốn nói, Jiwoo quyết định giở ngón đòn thường ngày dùng để dỗ con nít của mình. Kwiyomi nè, mặt cười nè, bài hát làm sao đây nè. Đúng như dự đoán, đứa nhỏ nhìn thấy gương mặt đủ mọi sắc thái của Jiwoo liền ôm bụng ngồi cười.


"Chị này đáng yêu quá trời, chẳng bù với cô giáo dạy vẽ mặt lạnh của em. Dạ thiệt ra tụi em có một bài tập vẽ, mà hôm nay là hạn chót nộp. Em vẫn chưa vẽ xong nữa..."


"Em nói là bài tập vẽ sao?"


"Dạ bài tập vẽ, là hoa hướng dương ạ."


Một tia sáng lóe lên trước mắt Jiwoo. Trùng hợp thế này, không phải là?


"Em nói xem người giáo... giáo viên ấy của em tên là gì?"


"Chị gái ấy chính là chị gái ở chung nhà mà em vừa nhắc đến ạ. Chị ấy tên là Ha Sooyoung."


"..."


"..."


"Chị ơi" – HyunBin khẽ nắm lấy tà váy caro đỏ rượu của Jiwoo, lí nhí hỏi – "Sao chị lại khóc vậy, em đã làm gì sai sao?"


"Không, HyunBin em không làm gì sai hết. Là bụi bay vào mắt chị thôi... Hyun, HyunBin à, em giúp chị chuyện này được không?"


"Dạ..."


###

Song: As Time Goes - Jinsoul (LOONA)


Ánh chiều tà dịu nhẹ chiếu xuống khuôn viên rộng lớn nơi những đứa trẻ đang nô đùa chạy nhảy cùng nhau. Xa xa nơi bậc thềm bằng gỗ của ngôi nhà truyền thống, một cô gái trẻ với mái tóc ngắn ngang vai, áo sơ mi xanh biển tay áo được xắn ngang khuỷu tay, chốc chốc đẩy gọng kính tròn trễ xuống lên ngang sống mũi đang nheo mắt nhìn vào các bài vẽ ở trong tay. Mỗi một bài vẽ cô gái đều tỉ mẩn kiểm tra, nếu cần thiết hơn, cô sẽ hô tên đứa trẻ tác giả của bài vẽ đến, nhận xét, rồi xoa đầu khích lệ chúng. Hơn chục bài vẽ đã được trả về, nhưng đếm đi đếm lại hình như vẫn thiếu một vài bài thì phải.


"Jinnie? HyunBin hôm nay không đến sân chơi sao?"


"Dạ nãy em nghe bạn ấy nói sẽ tới, mà cậu ấy tới rồi kìa cô."


Phía đằng xa, HyunBin chập chững chạy tới, trên tay là bài tập vẽ mà cô đã giao. HyunBin là đứa bé vẽ không được giỏi cho lắm, nên mỗi lần tới ngày thu bài, cậu nhóc lại lủi đi mất cho đến khi cô về nhà đốc thúc thì mới thôi. Nhưng biết sao được, bản thân chỉ là một cô gái trẻ yêu thích hội họa nên mới mở lớp dạy vẽ vào mùa hè cho mấy đứa trẻ vùng quê thôi, cũng chẳng phải là giáo viên chính thức gì để ép buộc tụi nhỏ. May mắn thay mấy đứa trẻ ở đây lại rất ngoan và yêu thích vẽ nữa, nên cứ mỗi khi chúng hoàn thành một bài tập nàng giao, nàng sẽ tặng chúng một cây kẹo mút thật ngon lành.


"Hôm nay HyunBin có được kẹo mút không đây nhỉ?"


Sooyoung mỉm cười nhéo lấy chiếc má bánh bao của HyunBin.


"Hehe hôm nay chắc chắn em sẽ được kẹo mút luôn cô Sooyoung."


HyunBin hớn hở đưa tờ giấy vẽ cho Sooyoung.


"Đây là...?"


Sooyoung chớp chớp mắt nhìn vào tờ giấy A4. Choáng ngập cả khung giấy là một bông hóa hướng dương thật lớn đang hướng những cánh hoa của mình về phía mặt trời. Nét vẽ thanh thoát, màu vẽ điều chỉnh cân bằng, thị giác nhìn vào tưởng gần mà xa, tưởng xa mà gần. Đây không phải là điều mà một cậu bé tiểu học có thể làm được, nhất là HyunBin. Và đặc biệt hơn, nét vẽ này cực kỳ quen thuộc, nếu không phải nói là...


Cảm giác quen thuộc xâm chiếm lấy trái tim Sooyoung. Nhắm mắt lại, ký ức năm ấy lại tràn về tựa như làn gió, đôi mắt cong lên thành vầng trăng khuyết, nụ cười trong trẻo tựa như tiếng chuông ngân vang, bóng hình bé nhỏ hướng về phía mặt trời an nhiên.


"Giữa cánh đồng hướng dương này, em nhìn thấy gì?"


"Thấy... hoa hướng dương..."


"Thật không?"


Ngược nắng mặt trời bóng hình đổ xuống che lấy hoa hướng dương:


"Em chờ đợi, cây kẹo mút của chị đã lâu lắm rồi đó, Sooyoungie..."


"Ji... Jiwoo..."


"Cuối cùng em đã tìm thấy chị rồi, hoa mặt trời của em."


Một cơn gió khẽ thổi qua mang theo những bức họa rơi khỏi tay Sooyoung khi nàng đứng bật dậy. Ngỡ chừng đây chỉ là một giấc mơ nên Sooyoung không cho phép mình mở mắt, cho đến khi những ngón tay ấm áp kia chạm lên gò má nàng, quệt nhẹ giọt nước mắt đang lăn kia, nghẹn ngào nói:


"Lần này, đừng chạy trốn em nữa nhé Sooyoungie. Chị biết mà đúng không, hoa mặt trời vĩnh viễn cũng sẽ nhìn về mặt trời của nó. Không rời...Em..."


Không đợi Jiwoo nói hết câu, Sooyoung đã kéo em vào trong chiếc ôm mà không giây phút nào nàng không nhớ đến nó, chiếc ôm ấm áp khi có Jiwoo nằm trong lòng mình. Năm năm qua nếu hỏi Sooyoung có khi nào nàng hối hận về quyết định năm xưa không, nàng sẽ không ngại ngần mà trả lời có. Hèn nhát trong tình yêu, kẻ trả giá chỉ có thể sống cô độc suốt quãng đời còn lại này. Sooyoung đã để mất Jiwoo bởi chính sự yếu hèn của mình, nhưng Jiwoo lại tìm được Sooyoung, bằng tất cả sự can đảm và chân thành của bản thân. Năm năm đã trôi qua, con người ắt cũng sẽ thay đổi, Sooyoung vẫn luôn tự hỏi liệu mình còn xứng đáng với tình yêu mà em dành cho nàng hay không? Em có còn nhớ nàng, như hằng ngày nàng ngóng trông em nhưng lại không có dũng khí để tìm đến em hay không? Em có còn thích nàng, vẹn nguyên dù cho nàng thẳng tay giẫm đạp lên trái tim em bằng lời nói dối năm đó hay không? Nàng vẫn vậy, vẫn lạc bước trong chính sự hoài nghi về bản thân mình, cho đến hôm nay khi Jiwoo đột ngột như chính cái cách em bước vào trong trái tim nàng ngày ấy, xuất hiện. Một lần nữa nàng lại thấy mình trở về là Ha Sooyoung của năm mười bảy tuổi, can trường theo đuổi ước mơ họa vẽ, chứ không phải là Ha Sooyoung năm hai mươi hai tuổi trốn chạy tình yêu của Kim Jiwoo nữa.


"Chị vẫn còn xứng đáng để ngần ấy năm em tìm kiếm chị hay sao, Jiwoo? Chị đã tổn thương em, rời xa em mà không nói một lời. Sau tất cả, tại sao vẫn tìm kiếm chị, Jiwoo? Chị không muốn em phải thất vọng đâu."


Tách khỏi chiếc ôm ấm áp, Sooyoung siết chặt nắm tay, đôi mắt nhòa đi vì nước mắt không cho phép nàng nhìn rõ biểu cảm của Jiwoo lúc này. Em hai bàn tay ôm trọn lấy gương mặt thương yêu, trán kề trán, đôi môi cong lên thanh âm trong trẻo bộc bạch:


"Không phải em đã từng nói rồi sao? Trên mỗi bước đường chúng ta đi qua, sẽ có những cung đường trắc trở, cũng sẽ có những nơi trải đầy hoa hồng, có quá khứ thì cũng sẽ có tương lai, nhưng với em, khi ngoảnh về phía sau hay hướng về phía trước, thì tất cả vẫn luôn là chị, là chị mà thôi Sooyoungie. Chị cho em hiểu thế nào là sống vì một cuộc đời của bản thân, chị cho em biết thế nào là bình yên là hạnh phúc giữa dòng đời đây xô bồ nghiệt ngã, và quan trọng hơn chị cho em biết yêu là như thế nào, và vì một ai, bản thân mình sẵn sàng học cách hỉ nộ ái ố hi sinh chỉ để được ở cạnh người mà mình yêu thương. Như vậy, đã đủ lý do để em có thể yêu thương chị suốt cả quãng đời còn lại này chưa, Sooyoungie? Em yêu chị, yêu chị Ha Sooyoung."


Tựa như ngày ấy khi chị hỏi em và chị trả lời:


"Giữa cánh đồng hướng dương này, em nhìn thấy gì?"


"Tôi nhìn thấy em."


"Chị cũng yêu em, Jiwoo, yêu em, yêu em bằng cả con tim đã từng hèn nhát này. Dù cho chị không phải là một Ha Sooyoung giỏi giang hay tài năng gì, nhưng chắc chắn chị sẽ không là Ha Sooyoung năm hai mươi hai tuổi chạy trốn em Kim Jiwoo. Yêu em, chị yêu em Kim Jiwoo."


Đôi tay vòng lấy siết chặt không lơi. Giọt nước mắt lăn trên gò má, không phải vì ưu thương mà là hạnh phúc.


"Em cũng vậy, Sooyoung. Em yêu chị, Ha Sooyoung, bằng cả con tim này."


Xung quanh hai cô gái nhỏ, những đứa trẻ vỗ tay hân hoan rộ cười trước cái gật đầu đầy bẽn lẽn của cô giáo dạy vẽ nghiêm khắc với chị gái xinh đẹp đáng yêu dù đang khóc cũng phải mím môi cười. Hoa mặt trời lượn lờ nơi không trung, như vì sao băng mang ước nguyện ngày ấy của cả hai trở thành hiện thực. Chiếc móc khóa treo bên hông cả hai, lúc lắc hồ như vui mừng khi về bên nhau. Bên góc phải của bức tranh hoa hướng dương tương ngộ, chú chim cánh cụt và thiên nga, vẫn đang ở bên nhau mỉm cười hạnh phúc.


HOÀN


###

Funfact: 

1. Ý tưởng fic được khởi nguồn từ một fanart của Sooyoung với chiếc tattoo siêu ngầu, lúc đầu nó chỉ nằm xếp xó trong kho idea của tác giả, nhưng sau đó lỡ trót dại hứa bậy với chủ fic @janejanedablue nên bắt buộc nó phải xuất xưởng thôi :(. Mà chủ fic cũng đáp lại lời hứa nha, xong oneshot này sẽ có end cho Chuuves bên kia =)))).

2. Lúc đầu fic nằm trong ước lượng tầm dưới 10k từ, nhưng không hiểu sao càng viết càng dài, hậu quả là gần 19k từ khiến tác giả beta mất hai ngày mới xong.

3. Mặc dù chủ đề là về đam mê vẽ nhưng sự thật tác giả siêu siêu ghét môn vẽ :) Thậm chí hồi trung học cơ sở bỏ gần 2 tiếng để vẽ bài nhưng cuối cùng bị giáo viên trả về bắt vẽ lại lý do vì quá xấu :), từ đó thù môn vẽ đến giờ. 

4. Bộ môn Lý mình ổn cho đến phần bước sóng ánh sáng, ghét đưa vào :). 

5. Playlist nhạc của fic này còn thiếu nhạc trực tuyến chill lofi và tuyển tập nhạc Aimer. Luyện cả chục tiếng để lấy cảm hứng viết.

6. Là bộ oneshot đầu tiên trong sự nghiệp kết thúc trong HE (theo trí nhớ là vậy).   

7. Tên nguyên gốc là tattoo, nhưng do dài phải tách thành hai part, Sunflower mới xuất hiện.

8. Jinsoul lúc đầu không có trong kịch bản gặp JungEun, đột nhiên sáng ra nghe nhạc chill hứng lên thêm vào.

9. HyunBin dự định họ là Ha HyunBin cơ, tính hù mọi người chơi tưởng Sooyoung lấy chồng có con rồi để Kim Jiwoo chèo queo F.A hết đời luôn, nhưng thôi nghĩ lại tội quá nên bỏ.

10. Có một nhân vật đặc biệt được thành cameo trong fic này, thấy tên nhớ trả nợ nhé =)))))


Và cuối cùng cảm ơn các bạn đã có kiên nhẫn đọc đến tận đây những lời xàm xí của tác giả nha. Sau oneshot này mình sẽ qua tập trung lại bộ Silver Bullet bên kia, bỏ rơi cả tuần chưa up chap rồi :">.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net