#Sunflower

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em về trước đây chị ơi! Chị buổi sáng vui vẻ nhé!"


Sáng hôm sau, cả hai đều ngầm hiểu nên không ai nhắc ai về sự cố ngày hôm qua nữa. Tháng ngày còn dài, vẫn còn thời gian, đặc biệt Sooyoung cần phải xác định lại tình cảm của mình dành cho Jiwoo, rằng nàng có đủ dũng cảm để cùng bước đi với em hay không. Thế nên tốt nhất vẫn chậm rãi thì hơn.


Về phần Jiwoo, em dậy sớm chào tạm biệt chị rồi tranh thủ chút thời gian nhân lúc ba Kim mẹ Kim bận bịu đi làm, ghé vội qua nhà thay đồng phục, soạn sách rồi đến trường như thường lệ. Khi em vừa bước vào lớp, tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn em bằng ánh mắt kỳ lạ. Tuy nhiên vì giáo viên đã vào tiết, nên họ không nói gì, mà bản thân Jiwoo cũng không nghĩ thêm. Suốt cả tiết học, em chỉ mơ mơ màng màng nhớ đến nụ hôn ngày hôm qua với Sooyoung mà không để ý rằng hai ba ánh mắt hình viên đạn khinh khỉnh hướng thẳng vào mình. Đến giờ nghỉ, khi em định tính vào nhà vệ sinh sửa lại phần son trên môi một chút thì một vài cô bạn cùng lớp đột ngột đứng dậy bao lấy em dồn vào một góc. Trong khi em còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì JungEun vốn dĩ đang định tính xông vào giải vây thì đã bị hai cô bạn khác giữ lại, không thể xen vào. Lúc này đứng giữa trung tâm là Jiwoo và YeonHee, cô bạn đầu gấu nổi tiếng trong trường đang nhìn em bằng nửa con mắt.


"Con gái con lứa nhà ai dạy mà đi qua đêm với trai."


"Ai bảo tôi đi qua đêm với trai? Cậu có bằng chứng nào không mà nói như vậy."


Jiwoo siết chặt nắm tay, máu nóng bắt đầu dồn lên não. Ngay từ khi mới bắt đầu học kỳ, cô bạn đầy tai tiếng này đã tỏ sẵn thái độ không ưa bất kỳ đứa con gái nào trong lớp, kể cả với Jiwoo người không bao giờ dây vào những vấn đề tế nhị của con gái. Hôm nay đột nhiên YeonHee làm như vậy, Jiwoo không biết là mình có đắc tội gì với cô nàng này hay không.


"À ha, tôi quên" – Ả khinh khỉnh cười – "Không phải trai, mà là gái. Hôm qua tôi đã nhìn thấy cậu nửa đêm nửa hôm lén lén lút lút chạy đến cửa tiệm xăm mới mở kia. Nói cho cậu biết, dân như tôi nhìn sơ qua chủ tiệm kia là biết. Thứ ấy cũng giống như tôi, đàn đúm chơi bời, còn có tiền án tiền sự đi cải tạo nữa kìa, giỏi chưa giỏi chưa Kim Jiwoo mà nhà nhà người người đều khen là con ngoan trò giỏi đi chơi bời với gái hư đây này."


"Cậu cẩn thận lại cái miệng của cậu YeonHee! Thứ nhất chuyện của tôi như thế nào, không cần cậu quan tâm. Thứ hai, bớt phán xét người khác khi bản thân mình còn chưa ra gì như cậu."


"CẬU?!"


YeonHee nghiến răng giật phắt cổ áo Kim Jiwoo kéo cô ta về phía mình. Mấy đứa con gái xung quanh thấy trò hay thì bắt đầu bu lại đông hơn, xì xào bàn tán nhưng tuyệt nhiên không ai dám nhảy vào can. Là YeonHee đầu gấu của trường, táy máy tay chân là bị một đấm vỡ mồm như chơi.


"À thì ra là vẫn không biết sợ hả. Con khốn!"


Rít lên, ả đưa tay giật tóc Jiwoo khiến em thét lên đau đớn. Đúng lúc ấy, một cánh tay chen vào đủ để một người lách qua. Mặc xác tất cả ánh nhìn của mọi người xung quanh, Kim JungEun lao vào túm lấy cánh tay YeonHee trước khi bẻ ngoặt nó lại và đè ả ta xuống sàn. Nắm đấm tung lên, nhưng không nhằm vào đầu ả mà sượt ngang qua lỗ tai đập thẳng xuống sàn.


"Mày mà đụng đến một sợi tóc của Kim Jiwoo, tao đào cả mồ mả nhà mày lên."


Tiếng ồn ào hú hét nhanh chóng thu hút được sự chú ý của vị giám thị đi ngang. Ông lập tức tách đám nữ sinh nhốn nháo đẩy sang một bên trước khi đôi mày khẽ cau lại, quát lớn khi thấy cảnh tượng trước mặt.


"Kim Jiwoo, Choi YeonHee, Kim JungEun. Cả ba lên phòng giám thị. Ngay lập tức!"


###

Nắng chiều chiếu xuống khoảng sân gạch đầy bụi trên sân thượng của ngôi trường đã có lịch sử gần trăm năm. Năm giờ chiều, học sinh từ các khối các lớp ồn ã rời khỏi lớp học, người dắt xe đạp, kẻ đi bộ ríu rít trở về nhà. Từ trên độ cao này, thật dễ dàng để JungEun quan sát hành động của tất cả học sinh nơi đây, nhưng cô lại chẳng thiết làm thế. Trải chiếc áo khoác ngoài ra nền sân, JungEun không ngại ngần nằm sải ra, đôi mắt dõi theo từng vầng mây cam hồng trôi dần về phía mặt trời. Từng ngọn gió cận hè thổi qua mang theo chút hơi nóng nhưng vẫn đủ mát mẻ để ru JungEun vào trong giấc ngủ. Đôi mi khẽ mở rồi lại dim dim, bừng tỉnh rồi nhấp nháy; JungEun cứ như vậy mơ mơ màng màng cho đến khi tiếng mở cửa kéo cô khỏi giấc ngủ đang chực ập đến.


'Cạch'


Tiếng bước chân của ai đó, lúc đầu còn chậm rãi nhưng sau đó nhanh dần lên. Khóe môi cô khẽ cong, nhắm mắt lại cũng biết đó là ai.


"JungEunie..."


"Jiwooming đấy à, còn chỗ nè, nằm đi."


Dù JungEun vui vẻ ngồi dậy vỗ vào chỗ trống kế bên mình nhưng Jiwoo vẫn yên lặng đứng đấy không nhúc nhích, cắn môi khổ sở.


"Jiwoo à..."


JungEun đứng dậy, dịu dàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt mà cô thừa biết giờ đã ướt đẫm trong nước mắt rồi. Jiwoo là vậy, chẳng bao giờ đổi thay.


"Mình xin lỗi, xin lỗi... Tất cả là lỗi của mình. Là tại mình mà..."


"Không sao, dù gì mình cũng không thích mấy người trong đội tuyển bơi ấy, vừa hay nói nhiều lại..."


"Nhưng đây là năm cuối rồi JungEun, là năm cuối để cậu thực hiện ước mơ được một lần tham gia vào kỳ thi bơi lội trung học quốc gia. Cậu đã dành ba năm miệt mài chăm chỉ luyện tập để rồi chỉ vì một phút nông nổi của mình mà cậu đánh mất cơ hội ấy. Là tại mình JungEun à, là lỗi của mình, lẽ ra lúc đó... lúc đó..."


Đến lúc này Jiwoo không thể nào kìm chế nữa mà bật khóc nức nở trên đôi vai của JungEun. Đánh nhau trong lớp, cả ba đều bị mời phụ huynh. YeonHee bị đình chỉ học một tuần, hạ hai bậc hạnh kiểm, Jiwoo chỉ cần viết bản tường trình sự việc, nhưng với trường hợp của JungEun, bắt quả tang tại trận đang có hành vi bạo lực với bạn bè, dù đã thanh minh nhưng cậu ấy vẫn bị hạ hai bậc hạnh kiểm như YeonHee và tệ hơn là chính thức bị loại khỏi đội tuyển bơi của trường. Bơi lội là mạng sống của JungEun, Jiwoo hiểu điều đó hơn bất kỳ ai hết. Là bạn thân, cậu không giúp được gì cho cậu ấy, giờ lại còn hại cậu mất đi cả cơ hội quý giá không dễ gì có được kia.


"Jiwoo, Jiwoo à... không sao đâu."


JungEun khẽ vỗ về lấy tấm lưng cô, an ủi, nhưng Jiwoo vẫn cứ khóc mãi, một lúc sau khi JungEun dọa sẽ nghỉ chơi luôn thì Jiwoo mới chịu nín. Jiwoo là vậy dễ cười nhưng cũng dễ khóc, nếu có thể dánh đổi mọi thứ để giữ lại nụ cười ấy, JungEun cũng sẽ nguyện làm.


"Lên đại học, vẫn còn nhiều cơ hội để mình tham gia vào đội tuyển bơi mà, không sao hết. Nhưng mà" – JungEun đột nhiên siết chặt vòng tay mình với Jiwoo – "Mình muốn cậu hứa với mình một điều, có được không?"


Jiwoo gật đầu không hề do dự. Em sẽ làm tất cả, nếu điều đó khiến JungEun vui vẻ trở lại.


"Tất cả mọi điều, miễn là cậu vui."


"Cậu đừng gặp chị Sooyoung nữa, Jiwooming, xin cậu."


Nụ cười trên môi Jiwoo vụt tắt.


Em sẽ làm tất cả, nếu điều đó khiến JungEun vui vẻ trở lại.


Thật ư?


###

Dạo gần đây, Sooyoung dường như cố ý tránh mặt Jiwoo. Những ngày có khách, chị ấy sẽ bảo mệt không thể dạy vẽ cho Jiwoo, những ngày không khách, chị ấy sẽ lái mô tô đi đâu đấy đến tận khuya mới về. Hôm nào hiếm hoi, Jiwoo có thể ở cùng Sooyoung thì chị ấy lại tạo khoảng cách với em, tựa như người dưng xa lạ. Không còn những buổi trò chuyện vui đùa bên bàn trà nhỏ, không còn những buổi dạy vẽ gần gũi như xưa cộng thêm ba mẹ Kim sau sự cố ở trường học lại càng quản lý chặt chẽ hơn, Jiwoo dường như sắp không còn là chính mình nữa rồi. Từ một cô bé vui tươi hay cười đùa, là mặt trời nhỏ, Jiwoo trở nên dễ cáu gắt và mệt mỏi hơn. Bài tập, áp lực tốt nghiệp lớp mười hai rút ngắn giấc ngủ của Jiwoo xuống để rồi hằng đêm, trong cơn chập chờn mộng mị, nụ cười của chị Sooyoung sáng lên tựa như sức mạnh niềm hi vọng cho em, để rồi khi em gần tiến đến thì chị ấy lại quay bước bỏ đi. Em chạy mãi, chạy mãi, theo gót chân chị, kiếm tìm lấy chị để rồi cuối cùng chị vẫn biến mất ngay trước khi tay em kịp chạm đến chị.


Sooyoung liệu có biết chăng kể từ nụ hôn đêm ấy, Jiwoo đã xác định rõ rằng em thích chị ấy hơn một người chị hay không? Trái tim loạn nhịp mỗi khi gần bên, mong muốn được trải qua thanh xuân tuyệt đẹp nhất cùng với chị, em thích chị, em yêu chị. Nhưng vì sao ngay khi em vừa mới bắt đầu, chị ấy lại muốn đẩy em đi. Jiwoo không hiểu và điều đó ám ảnh em suốt cả tuần nay. Nên em quyết định rồi, cuối tuần này, khi chắc rằng Sooyoung sẽ có mặt ở nhà, Jiwoo sẽ thổ lộ hết tình cảm này với chị ấy. Ắt hẳn chị ấy cũng nghĩ như mình mà, đúng không? Mà dù có không phải, thì Jiwoo cũng không muốn bản thân mình phải hối hận.


Jiwoo lơ đễnh đưa mắt về phía khung cửa sổ, mà không để ý rằng tất cả mọi hành động của mình đều thu vào tầm mắt JungEun. Một nụ cười cay đắng khẽ hằn lên khóe môi cô.


Jiwoo à, mình xin lỗi...


"Ha Sooyoung rốt cuộc chị xem Jiwoo là gì hả? Là món đồ chơi để chị giải trí, là tình cảm để chị trêu đùa à? Chị có biết tối hôm qua khi mẹ Jiwoo gọi điện thoại cho tôi hỏi tôi Jiwoo đang ở đâu, tôi đã phải cắn răng bảo rằng nó đang ở chỗ tôi trong khi tôi thừa biết nó chạy đến chỗ chị. Chị có biết lúc ấy tôi sốt ruột như thế nào không? Chuyện ngày xưa của chị, tôi biết hết rồi. Đừng cố gắng che giấu nữa, thật ghê sợ."


JungEun gần như hét lên cố gắng lắm mới không lao vào cô gái với hình xăm thiên nga trước mặt. Sáng hôm đó khi Jiwoo vừa rời khỏi nhà Sooyoung, thì cùng lúc ấy JungEun cũng chạy đến để tìm Jiwoo ở chỗ chị. Quá khứ của Sooyoung, về những chuyện mà chị ta đã làm, nếu như không may mắn được một đàn anh đã ra trường nghe ngóng tiết lộ thì chắc đến giờ này JungEun vẫn nghĩ Sooyoung là một chị chủ tiệm đáng mến yêu thích xăm vẽ. Thật quá kinh khủng, nếu như những gì JungEun đoán là thật thì chị ta chỉ là đang dụ dỗ Jiwoo để thực hiện những chuyện đồi bại, thậm chí là đưa Jiwoo vào con đường ngày xưa chị ta đã từng đi nữa. Vì Jiwoo, nhất định JungEun sẽ ngăn cản Sooyoung tiếp cận với cậu ấy, không một lần nào nữa.


"Em đến đây chỉ để nói những lời này thôi sao?" – Trái ngược với JungEun, Sooyoung vẫn cực kỳ bình tĩnh bày dụng cụ vẽ của mình, chuẩn bị cho ngày làm việc mới – "Tôi làm gì với Jiwoo không phải chuyện của em. Em không thích Jiwoo gần tôi, không thích Jiwoo làm thế này, không thích em ấy làm cái nọ, em là Jiwoo, là mẹ của cô bé sao? Cuộc đời của mỗi con người là do bản thân họ lựa chọn và quyết định, như chuyện em chạy đến đây và tra khảo tôi như thế này là điều em muốn; còn Jiwoo lựa chọn thích tôi và gần tôi đó là chuyện của Jiwoo, em quyết định được à, Kim JungEun?"


"Chị quả thật không biết xấu hổ, đúng, chị nói vậy tôi thừa nhận chị không sai. Nhưng Jiwoo thì khác, cậu ấy còn cả một tương lai ở phía trước, tôi không muốn tương lai của cậu ấy hủy hoại chỉ vì chị. Chị có biết những hôm Jiwoo nó đến đây và bảo rằng nó có thời gian để học vẽ cùng chị, là những hôm đáng lẽ ra nó phải có mặt ở buổi tự học ở trường, là buổi học thanh nhạc ở nhà cô giáo, chứ không phải là ở đây! Jiwoo đã nói dối với chính cả ba mẹ thầy cô của mình chỉ để đến đây học vẽ cùng chị. Là con cả duy nhất trong nhà, niềm hy vọng của cả gia đình, chị nhẫn tâm kéo nó xuống chung vũng bùn với chị, đi đến một kết cục không có tương lai này sao? Nếu chị thương Jiwoo, thì xin chị đừng khiến nó hy vọng vào những ảo tưởng không có thật này, xin chị SOOYOUNG!"


JungEun hét lên trước khi ngã khuỵu xuống. Những lời nói vừa rồi của cô dường như ít nhiều có ảnh hưởng đến Sooyoung, khi chị không còn chú tâm vào những bình mực lộn xộn trên bàn nữa. Cánh tay lập lững trên không trung rồi hạ xuống. JungEun hi vọng chị ấy sẽ nói với cô rằng chị ấy sẽ suy nghĩ lại về vấn đề ấy hoặc tốt hơn là sẽ không gặp Jiwoo nữa. Nhưng đổi lại với kỳ vọng của JungEun, Sooyoung chỉ nói ngắn gọn một câu.


"Em về đi, trễ học rồi JungEun."


Sắp đến giờ đi học, JungEun không còn thời gian đôi co với chị ấy nữa, chỉ đành rời khỏi cửa tiệm tattoo trong nỗi thất vọng tràn trề. Tuy nhiên trước khi rời đi, JungEun dường như nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía trong, nhưng lại không đoán ra được đó là âm thanh gì. Mãi cho đến tận về sau khi nhớ lại, cô mới vỡ lẽ ra thanh âm năm xưa mình nghe được là tiếng những tờ giấy bị xé đi. Hay nói chính xác hơn là những bức tranh, tất cả, toàn bộ đều là họa vẽ của Jiwoo.


###

Song: Kizuitara Kataomoi – Nogizaka 46


Jiwoo đang đứng trước cửa tiệm của Sooyoung. Mấy ngày nay không có cơ hội ghé đây không biết chị ấy ra sao rồi. Bên trong tắt đèn nên không còn cách nào khác, Jiwoo phải gõ cửa chờ chị ấy ra mở. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy ai, Jiwoo đành đánh liều đẩy cửa vào. Ngoài dự đoán của em, cửa không hề khóa.


"Sooyoung?"


Jiwoo siết chặt quai chiếc túi xách, chầm chậm đi vào.


'Cạch'


Em nhìn xuống chân mình. Vỏ chai soju lăn lông lốc trên mặt sàn lạnh lẽo, một chai, hai chai rồi ba chai; Sooyoung uống rượu sao?


"Chị Sooyoung."


Lần mò trong bóng tối, khi ánh sáng từ chiếc đèn đường chỉ đủ soi sáng khung cửa sổ, Jiwoo cố gắng hết sức để không gây tiếng động thì ngay lúc ấy một bàn tay đột ngột nắm lấy cánh tay em.


"A."


Mất đà em ngã vào trong vòng tay người lạ. Hương rượu soju đắng ngọt vấn vít nơi đầu mũi. Không mất quá nhiều thời gian để em nhận ra đó là ai.


"Sooyoungie."


Jiwoo ngượng ngùng nhìn gương mặt ửng hồng trước mặt, ánh mắt lim dim nhưng vẫn sắc sảo như xuyên thấu vào tâm hồn em.


"Chị say rồi."


Em lí nhí, tay quàng lấy cổ chị ấy.


"Không, chị không say, Jiwoo à."


Những người say thường nói mình không say, đúng không?


"Hôm nay em... em có chuyện muốn nói với chị..."


"Suỵt. Để chị nói trước nào."


Sooyoung đưa ngón tay lên môi em ra dấu để em yên lặng. Chà, em lúc nào cũng ngoan ngoãn trước nàng thế này. Thật tốt.


"Tôi có một số yêu cầu này, em có thể làm cho tôi được không? Nếu được, em muốn gì tôi cũng sẽ làm cho em."


"Chị nói đi."


"Em nghĩ rằng em có thể đáp ứng được yêu cầu của tôi? Thật ư?"


Sooyoung đột ngột siết chặt vòng tay, kéo em áp sát vào người chị. Không còn khoảng cách, không còn giới hạn, Jiwoo nghĩ mình sắp phát điên vì Sooyoung mất rồi.


"Tôi muốn em hút thuốc, em làm được sao?"


Hương thuốc esse vương vấn nơi cánh mũi, theo từng câu chữ của Sooyoung mà len lỏi thấm vào em như thuốc phiện. Em vô thức gật đầu.


"Tôi muốn em bỏ học, em sẽ sẵn sàng vứt bỏ tất cả tương lai để đi theo tôi, một kẻ không có gì trong tay?"


Chị vùi sâu vào cần cổ em và nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Nụ hôn khiến em quên đi sự thật rằng nàng đang cảnh cáo em về một tương lai vô định của cả hai, nhưng em vẫn nhắm mắt và gật đầu. Vì chị là Sooyoung của em.


"Nhưng."


Sooyoung khẽ tách em ra trước khi nhìn thẳng vào đôi mắt em. Ánh nhìn tựa như ngày đầu khi nàng đỡ lấy em vào buổi chiều định mệnh kia, nhưng sao em không thể bắt gặp được hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt đã từng lấp lánh khi nhìn thấy em? Đôi mắt mà em yêu giờ đây không còn chút ánh sáng, chỉ còn khoảng tối vô tận hun hút buồn bã.


"Sooyoung,..."


Ánh mắt chị cúp xuống, không trả lời em. Phút chốc trái tim em loạn nhịp, không phải vì Sooyoung, mà là vì nỗi sợ hãi vô hình đột ngột ngập dâng nơi lồng ngực mình. Không, không được.


"Nhưng mà."


Chị mỉm cười, nhưng ánh mắt chị lại không.


"Tôi không yêu em, làm sao đây?"


Sooyoung không yêu em... ư?


"Chị không yêu em?"


Sooyoung vẫn giữ nguyên nụ cười không độ ấm ấy mà gật đầu. Tất cả chỉ là một trò chơi, mà em là một con thiêu thân tự nguyện một cách ngu ngốc dấn mình vào ngọn lửa ư? Là vậy sao?


Bằng tất cả sức lực của mình Jiwoo đẩy Sooyoung ra rồi chạy đi, để lại người đã từng là ánh sáng của mình thẫn thờ nhìn theo bóng hình dần biến mất trong màn đêm câm lặng.


Chị là Sooyoung dịu dàng đã từng cầm tay em vẽ nên từng nét trong bức tranh hoa hướng dương ngày nào.


Chị là Sooyoung ấm áp xoa lấy đầu em khi em trượt mất bài kiểm tra quan trọng.


Chị là Sooyoung mà em đã từng biết ư?


Không.


Sooyoung mà em biết sẽ không bao giờ nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.


Sooyoung mà em biết sẽ không bao giờ bỏ rơi em.


Sooyoung của em.


"Làm sao đây?"


Em ngồi xuống bật khóc như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích của mình. Kế bên em chiếc móc khóa hình thiên nga, món đồ chung của cả hai ủ rũ nằm cạnh chủ nhân mình trong bất lực. Sooyoung không phải là cơn mưa, nhưng vẫn khiến em ướt đẫm trong biển tình.


Hôm nay, em mất chị thật rồi sao?


"Làm sao đây?"


Nàng thẫn thờ rít một điếu esse. Trong tay nàng, chiếc móc khóa hình chim cánh cụt tươi cười tựa như trêu ngươi. Làn khói này có cay, nhưng nó cũng không thể khiến nàng rơi nước mắt. Nhưng sao em lại có thể khiến tôi đau lòng đến thế này? Là Sooyoung ngu ngốc không biết giữ lấy Jiwoo, hay là do nàng hèn nhát không muốn hủy đi tương lai rạng rỡ của em? Dù là lý do gì, thì...


Hôm nay, tôi mất em thật rồi.


###

Kể từ ngày hôm ấy Jiwoo không còn muốn đến Yves Tattoo nữa. Đi học, về nhà, làm bài tập, đi ngủ và thức dậy đi học. Cả thế giới của Kim Jiwoo đã từng có tên Ha Sooyoung, nhưng giờ đây những gì còn lại chỉ là nỗi rấm rứt không nguôi về một cái tên đã từng là cả thế giới của mình. Một Kim Jiwoo tràn đầy sức sống và năng lượng giờ không khác gì một con rối biết đi. Thậm chí cả Kim JungEun người bạn thân nhất của em cũng không còn nhận ra em là ai nữa rồi.


"Kim Jiwoo cậu nổi giận với tôi đi."


JungEun hiện tại đang ở trong phòng của Jiwoo sau khi nhận được cuộc gọi của mẹ Kim rằng cô bạn thân của mình lại bỏ bữa. Đây là ngày thứ ba liên tiếp cậu ấy như thế này rồi. Ở trên trường cũng ăn uống qua loa, giờ về nhà lại như thế này. Nhìn qua góc bàn học tập của Jiwoo, bàn tay JungEun không tự chủ siết lại thành nắm đấm. Chễm chệ một góc nhỏ trên bàn của cậu ấy là bức tranh họa vẽ dù có chết cô cũng nhận ra là ai. Trong cơn tức giận trào dâng, JungEun giật lấy bức tranh ấy và xé nát nó thành mảnh vụn. Nếu xé chúng đi và có bị Jiwoo đánh đi chăng nữa, JungEun cũng cam lòng. Vì chí ít, ở một nơi nào đó cậu ấy vẫn còn chút cảm xúc như một con người.


"Kim Jiwoo, tôi đã xé tranh của cậu rồi. Nổi giận với tôi đi."


"Vì sao?"


"Vì tôi đã xé tranh của cậu, là tranh đấy!"


Kim JungEun vò hết những mẩu giấy cậu vừa xé tan nát ra thành từng mảnh vụn ném qua một bên. Sau hôm cậu ta đến gặp Ha Sooyoung đấy, cả ngày không là người mất hồn thì cũng là khúc gỗ không cảm xúc. Chết tiệt, ngay từ đầu đáng lẽ ra JungEun không nên đưa Jiwoo đến cửa tiệm ấy, nếu như cô biết có ngày Kim Jiwoo thành như thế này. Ha Sooyoung rốt cuộc đã làm gì cậu hả Jiwooming? JungEun bất lực nhìn Jiwoo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net