Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thằng Phong húyt sáo vài cái tỏ vẻ không biết gì, cúi mặt xuống chơi game tiếp, hình như mấy đứa khác cũng chẳng quan tâm đến điều đó thì phải. Lương Huy nghe nhắc đến tên mình liền đứng dậy kéo tôi ra ngoài.

Ủa chỉ là đưa đồ thôi mà, nó kéo tôi ra ngoài làm cái gì vậy. Nhưng với sức lực của Huy thì nó cứ thế một mạch kéo tôi ra tận ngoài cửa.

"Bỏ tay tao ra cái Huy." Tôi đã đổi cách xưng hô với Huy từ lâu, thiết nghĩ bạn bè với nhau cứ tôi-cậu mãi thì nghe cứ bị sượng trân ấy.

"Mày muốn đưa gì cho tao."

Lương Huy buông lỏng tay tôi lên tiếng.

Tôi xoè bàn tay với chiếc vòng rồi bảo:

"Cái này của mày đúng chứ, tao thấy nó rơi ở ngoài cửa khi nãy."

Lương Huy nhìn vào chiếc vòng trong tay tôi, thoáng ngạc nhiên, rất nhanh sau đó nó vươn tay cầm lấy sợi dây mỉm cười nói:

"Ờ nó là của tao á, cảm ơn Linh Anh nhé."

Nói xong cậu ta còn không quên xoa đầu tôi một cái. Đây là cái xoa đầu thứ hai sau lần tôi chở Lương Huy về. Cảm giác như tim tôi muốn chệch một nhịp.

Có lẽ do thẹn quá hoá giận mà tôi ngước đầu lên xù lông với nó:

"Yaa, đừng động vào đầu tao, mày không thấy nó đang rối tung lên đấy à?"

Lương Huy bật cười, mặc dù thấy Huy cười rất nhiều lần rồi nhưng lần đầu tiên tôi thấy nó cười thoải mái với tôi như vậy. Ánh mắt vòng cung, khuôn miệng lại đẹp, sao lúc nào trông nó cũng thu hút thế nhỉ?

Nhưng từ trước tới nay chúng tôi luôn có một khoảng cách vô hình mà cả hai đều biết không thể vượt qua, nên khi Lương Huy thoải mái như vậy tôi có hơi bất ngờ.

"Rồi rồi, tao xin lỗi được chưa. Để tao chỉnh lại tóc cho mày."

Nói rồi Lương Huy đưa bàn tay to lớn của nó cào cào mấy nhát trên tóc tôi, tiện thể vén luôn hai bên mai tóc vào tai cho gọn gàng rồi bảo.

"Xong, xinh lại rồi nhé."

Nếu không phải da tôi hơi ngăm ngăm thì chắc nó đã phát hiện ra hai bên mang tai và sau gáy tôi đã đỏ lừ lên mất.

Lương Huy chưa dừng lại ở đó, nó còn mặt dày bảo tôi:

"Linh Anh vội không, không vội thì giúp tao cài lại sợi dây nhá, tay tao đang trơn khó cài."

Tôi như bị nó thôi miên liền giúp nó cài lại chiếc vòng tay.

Thực sự tôi đã thấy rất nhiều đứa con trai đeo vòng tay nhưng đứa nào cũng đeo cái vòng to chà bá, loại vòng mảnh và nhỏ như này chỉ hợp với con gái thôi.

Vậy mà khi đeo lên tay Lương Huy thì lại hợp đến lạ, không gây cho đối phương cảm giác nó ẻo lả nhưng lại cực kì tinh tế.

Đeo xong Lương Huy vỗ vỗ 2 cái vào đầu tôi như lời cảm ơn rồi bảo:

"Linh Anh về tập tiếp đi, nhớ giữ sức khoẻ chứ không lại ngất như lần trước đấy. Tao vào trong đây."

Không để tôi nói gì Lương Huy đã vọt vào trong cùng mấy đứa kia.

Điều chỉnh lại cảm xúc một lúc tôi chạy về bên trường, Trọng Khôi thấy tôi về thì lườm nguýt bảo:

"Ủa về rồi đấy hả, mày mua cả cái Circle K hay gì vậy."

"Tao kiếm mấy thứ mà không có nên thôi tao về."

Tôi bịa chuyện nói qua loa. Không phải tôi muốn giấu gì Khôi nhưng mọi người còn ở đây nên tôi không thoải mái nói ra được.

Nhất là bây giờ Lương Huy nổi danh khắp khối, ai cũng đều biết có một Lương Huy cao to, đẹp trai và chơi bóng rổ giỏi trong lớp 11A2, chưa kể đến độ sát gái của nó từ đầu năm tới bây giờ nữa. Không biết bao nhiêu mối tình đã nổi lên rồi lại chìm xuống với cái tên Lương Huy rồi. Tôi không muốn vướng vào tin đồn nào với cậu bạn Lương Huy cả.

Sau gần 1 tháng tập luyện miệt mài, bao nhiêu mồ hôi công sức bỏ ra thì cuối cùng cũng đến ngày diễn ra buổi thi đấu.

Từ sáng sớm cái Linh với cái Hằng đã tất bật chuẩn bị đạo cụ để makeup cho tôi với Hà lên diễn, Trọng Khôi cũng ké miếng nó mới chịu.

"Da mày đẹp vậy Na." Uyên Linh lên tiếng khen ngợi.

"Trộm vía đâu con kia, nói trộm vía ngay." Tôi hốt hoảng gằn giọng nói nó.

"Trộm vía trộm vía trộm vía ạ." Linh nói liền tù tì 3 lần từ "trộm vía". Linh cười lắc đầu nhìn tôi.

Làn da là thứ vô cùng tâm linh, nếu khen mà không trộm vía thì y như rằng bữa sau mụn nổi lên chi chít như nấm rừng ấy.

Tôi hài lòng nhắm mắt để cho Linh tiếp tục. Cái Linh make cho tôi còn Hằng thì make cho Hà.

Ngày hôm nay không chỉ hai đứa tôi mà toàn bộ trong phòng học của lớp cũng đang ầm ĩ đứa make up đứa kiếm đồ.

Trọng Khôi ở ngoài ngó vào nói:

"Ê Na, lát CLB mình diễn mở màn đấy, mày nhanh lên ra dợt lại lần nữa nè."

Linh nghe vậy trả lời thay tôi:

"Từ từ mày ơi, makeup không thể nào nhanh được. Chuyện làm đẹp phải từ từ khoai nó mới nhừ bạng hỉu hôn."

Tôi mỉm cười nhìn Linh, giơ ngón cái lên đồng ý tán thành với nó.

Khôi nghe vậy chỉ biết lắc đầu bảo:

"Nhanh lên đấy, lát còn đi coi đấu bóng rổ nữa."

Vì thời gian hơi gấp nên ngày bắt đầu thi văn nghệ cũng là ngày thi đấu bên bóng rổ. Văn nghệ được tổ chức trên hội trường, còn bóng rổ ở dưới sân.

Hôm nay sẽ thi để chọn ra đội xuất sắc nhất sẽ biểu diễn cho ngày 20/11 chính thức, thầy cô trong trường cũng tham gia để xem chúng tôi thi đấu.

"Lớp mình bốc thăm đấu bóng rổ chưa mày?" Tôi hỏi Linh.

"Rồi, mà tao không biết tụi nó thi lúc nào." Linh vừa làm vừa trả lời tôi.

"Má tao run quá Na." Hà ngồi cạnh nãy giờ nhẩm đi nhẩm lại bài hát cả chục lần rồi.

Tôi cầm tay nó trấn an:" Không sao đâu, lát tao sẽ ở dưới cổ vũ mày nhiệt tình."

"Ê có ai thấy Phương Liên đâu không? Sắp tới giờ biểu diễn mà tao không thấy nó đâu." Giọng cái Thu hốt hoảng vang lên từ ngoài cửa.

"Không phải nó mới đi thay đồ hồi nãy à?" Ánh tiếp lời.

Hôm nay bọn con gái lớp tôi cũng có tiết mục biểu diễn múa đương đại. Mấy đứa trong đội múa ai nấy đều mặc váy tứ thân cách điệu đẹp mê hồn.

Có tôi là mặc bộ đồ nhảy hơi cắt xẻ còn Hà thì mặc váy lát lên hát.

"Tao không thấy nó trong phòng thay đồ mày ơi, làm sao bây giờ, tụi mình diễn thứ 3 đấy." Cái Thu cuống cuồng lo lắng.

"Mày gọi thử cho nó chưa?" Ánh hỏi lại.

"Tao gọi rồi, mà hình như điện thoại nó tắt chuông."

Cả đám hoang mang không biết Liên ở đâu, tôi lên tiếng đưa ra đề nghị:

"Hay để tao liên hệ bên ban giám khảo đẩy tiết mục của lớp xuống thử, bọn mày chia nhau ra tìm nó xem ở đâu."

Cả đám nhất trí rồi chia nhau đi tìm, Linh nhanh chóng makeup cho tôi rồi cùng tôi lên liên hệ với ban giám khảo.

Xin phép xong xuôi, lớp tôi bị đẩy xuống cuối buổi biểu diễn, như vậy có nhiều thời gian hơn. Vì bận mở màn cho chương trình nên tôi không đi kiếm phụ tụi nó được, tôi bảo cái Linh có chuyện gì thì nhớ alo cho tôi biết một tiếng.

Mấy đứa con trai trong lớp chưa thi đấu bóng rổ cũng đi phụ giúp. Không thể một đứa con gái tự dưng biến mất tăm hơi như vậy được, hoặc là nó bận chuyện gì đó hoặc là xảy ra vấn đề gì rồi.

Nhưng nếu bận thì nó phải thông báo cho lớp một tiếng chứ, sao bỏ đi như thế.

Tôi nghiêng người sang hỏi Khôi.

"Ê mày, dạo gần đây mày có nghe tin gì về cái Liên không?"

"Tin gì là tin gì?" Khôi thắc mắc hỏi lại.

"Thì kiểu tin đồn hoặc gì đó đại loại thế."

Khôi nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:

"Hình như nó đang yêu đương với ai lớp A8 á, thằng Hoàng thì phải, bữa tao thấy nó khoe cái lắc tay được thằng Hoàng tặng."

"Ủa hai đứa quen nhau khi nào vậy? Tao nhớ thằng Hoàng quen con Vy lớp A9 mà?" Tôi thắc mắc hỏi lại Khôi.

Khôi nhún vai: "Ai biết tụi nó, tao biết vậy thôi, sự tình bên trong tao chịu. Mà con Vy ghê gớm vậy thằng Hoàng có chiều người yêu tới mấy cũng không chịu nổi nó."

Tôi gật gù ong cũng không nói gì đi ra dợt lại vũ đạo một lần nữa với nhóm.

Tiếng loa phát chương trình bắt đầu diễn ra, mở màn là tiết mục của CLB Dance.

Khi chúng tôi vừa lên, cả hội trường cùng reo hò, có nhóm còn hô vang tên của thằng Khôi, nhóm thì hô tên của Gia Lâm, Đỗ Cường cũng được săn đón rất nhiều. Tôi nghe mà áp lực ngang.

Tiếng nhạc vang lên, từng động tác được thể hiện vô cùng uyển chuyển và dứt khoát. Không phải khen chứ Trọng Khôi có năng khiếu biên đạo cực đỉnh, mọi người đều được luân phiên đứng vị trí Center, từng bài nhạc là từng động tác khác nhau được Khôi biên đạo vô cùng kĩ lưỡng.

Đến đoạn kết tôi phải nhảy lên lưng Đỗ Cường rồi đứng lên tay của Khôi và Lâm để kết bài. Chắc do nhảy hơi sung nên tôi vô tình trượt bước hụt xuống sàn, đầu khối khụy xuống đập vào sàn gỗ.

May mà 2 tay tôi vẫn được Khôi và Lâm giữ nên cú ngã đó không bị lộ liễu quá. Nhưng đầu gối bên chân phải có lẽ là bị va đập đột ngột dần trở nên đau điếng.

Tôi vẫn cố trụ cho đến khi kết thúc bài nhảy, chào mọi người rồi bước xuống, Đỗ Cường hỏi thăm đầu tiên:

"Na mày có sao không?"

Vừa nói nó vừa ngồi xổm xuống coi chân tôi, má cái thằng này giữa chốn đông người đấy mày làm cái gì vậy trời? Tôi ngại muốn chết lùi lại bảo:

"Không sao, tao ổn. Đầu gối bị đập nên hơi nhức xíu thôi, lát tao ra chườm đá là được."

Tôi khấp khuỷu đi ra ngoài, Khôi với Lâm cũng hỏi thăm tôi và nhận được câu trả lời y chang.

Bây giờ tôi lo cho cái Liên nhiều hơn, không biết nó về lớp chưa?

Tôi khập khiễng đi lên cầu thang, bước đến phòng học chân tôi rã rời, nhưng tiếng khóc thút thít của ai đó càng thu hút sự chú ý của tôi hơn. Vào tới nơi thì thật may mọi người tìm được Liên rồi nhưng khổ nỗi nhìn cái Liên tàn không chịu được.

Tôi bước đến nhanh định hỏi thăm thì chợt nhớ tới cái chân đang đau liền khụy xuống, tay tôi phản xạ bám vào thành bàn. Nhưng đằng sau hình như còn có một bàn tay khác đang đỡ lấy tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net