Thứ năm , 12 tháng 5 , 2016

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tự nhiên không còn biết phải viết thêm gì về anh nữa. Có lẽ bởi vì , anh xuất hiện đã quá nhiều trong cuộc sống hằng ngày của tôi. Trong từng điều tôi kể , trong từng việc tôi làm , trên những con đường quen thuộc tôi đi qua. Mờ nhạt rồi chăng ? Không thể , vì người ta sẽ chẳng thể nhói đau qua nhiều khi vô tình có những cái đụng chạm với những điều đã mờ nhạt : ) nhưng hôm nay tôi đau lắm. ' friendzone tức là vẫn nắm tay , vẫn tựa vai , như anh với em cũng được tính là friendzone ' , tôi thật tình muốn xé xác anh ra cho thỏa ! Anh dỗi tôi ư ? Khi từng lời nói của anh như dao cắt vậy. Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh , thật an nhiên mà không làm được. Tôi hẹn anh , vì tiếc cái lướt ngang vội vàng giữa trưa nắng , tôi cố chạy thật nhanh , nhưng anh mất hút giữa dòng người vội vã. Cánh tay lạc nhau , tôi tìm mãi mà chẳng còn thấy đâu nữa.

Tôi đã bớt đau nhiều hơn khi ngày ngày cùng lắm vài ba câu bâng quơ trên FB , không còn thấy hai chữ 'hiện tại' mà màn hình chat vẫn trống trơn ở đó , có lẽ lòng tôi đỡ nhứt nhối đôi phần. Tôi unfriend anh , một cách tránh né đầy trẻ con nhưng tôi không tìm ra cách khác. Một cách phũ phàng đầy tệ hại khi cứ cách 30p lại mò vào FB anh xem có gì mới , mò vào instagram xem có cập nhật thêm chút gì không ! : )
Nút kết bạn không dễ bấm , nút accept cũng như thế. Lỡ đã lạc nhau , có lẽ chỉ nên xem nhau như người lạ. Thật nực cười khi tôi nghĩ chúng ta sẽ chỉ kết bạn lại khi quay lại với nhau , mà lúc này thì không thể . haha , vậy là mất hẳn 1like trên FB. Ừ , 1like mà mỗi tus tôi post lên đều mong thấy , để biết anh vẫn quan tâm tôi , vẫn thấy , vẫn biết tôi nghĩ gì. Ừ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net