Chương 4: Chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Kí ức cả đời này của nàng, có lẽ chỉ là tấm lưng rộng vững chãi cùng mảnh trường bào trắng bay bay trong gió lạnh kia. Không phải hắn của hiện tại, cũng không phải chốn hậu cung ẩn chứa tột cùng của thối tha cay nghiệt này.

×××××

   "Đại tỷ, tỷ làm gì thế? Đừng mà... á á á ~"

   Thanh âm hoảng hốt đột ngột cất lên phá vỡ sự tĩnh lặng ở hậu viện. Thân ảnh màu hồng nhạt phịch một tiếng liền ngã xuống đất.

   Sau đó là tiếng bình sứ rơi vỡ loảng xoảng.

   "Phỉ Nhi?"

   Diệp Tố Ngôn ở cách các nàng một cái hành lang dài, nghe được một tràng động tĩnh này liền cả kinh, lập tức cùng một đám tỳ nữ ba bước thành hai vội vàng chạy đến.

   Chỉ thấy Ngọc An Phỉ ngồi bệt trên tuyết, xung quanh là một màn đổ vỡ lộn xộn, mà kế bên nàng ta, chính là Ngọc An Lộ vận một thân lam y đã ngã màu đang đứng ngây ra như phỗng.

   Ngọc An Phỉ... Quả không hổ một câu "Nữ nhi như châu ngọc, vạn kim khó sánh bằng." Một cái tên này, đủ để biết nàng ta ở trong lòng Ngọc gia phu phụ có bao nhiêu quan trọng.

   "Mẹ..."

   Ngọc An Phỉ nước mắt doanh tròng ngồi trên đất, lòng bàn tay vì bị mảnh sứ vỡ cứa qua mà có thêm mấy vết xước nhỏ, ẩn ẩn xuất hiện tia máu.

   "Phỉ Nhi!"

   Thừa tướng phu nhân đỡ đứa con gái dù khóc nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người từ dưới đất lên, nhìn đến vết thương trên tay nàng ta, lại nhìn đến người đứng kế bên.

   Đáy mắt bà ta lộ ra tia hung quang, cất giọng âm trầm hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

   "Mẹ, là Phỉ Nhi không tốt, Phỉ Nhi chọc giận tỷ tỷ."

   "Ta.. ta không..."

   "Phỉ Nhi thấy tỷ tỷ cực khổ, muốn giúp đỡ tỷ tỷ. Không nghĩ tới nàng lại chê ta phiền, nói ta bớt quản chuyện người khác, còn... còn đẩy ngã ta."

   Nói... nói dối!

   Ngọc An Lộ hai mắt mở to, biểu tình không thể tin nổi nhìn trân trân muội muội mình đang ủy khuất vùi đầu vào trong lòng Diệp Tố Ngôn. Đầu óc nàng lúc này rối loạn cả lên, lắp ba lắp bắp.

   "Ta không có! Mẫu thân, ta không có! Là An Phỉ muội ấy tự mình ngã xuống, không phải ta đ..."

   Lời còn chưa nói hết đã nghe "bốp" một tiếng. Chung quanh cơ hồ lặng ngắt như tờ.

   Một cái tát này dùng lực rất lớn đánh vào mặt làm Ngọc An Lộ nhất thời đứng không vững, loạng choạng ngã xuống. Diệp Tố Ngôn hung ác trừng mắt nhìn nàng, cao giọng mắng:

   "Nghiệt chủng! Ai là mẫu thân ngươi!"

  " .... "

   " Để hạ nhân gọi ngươi một tiếng đại tiểu thư ngươi liền tự cho mình thành phượng hoàng rồi? Cư nhiên dám động tay động chân với Phỉ Nhi nhà ta?"

   "Nghiệt chủng...?"

   Tuy nói Ngọc An Lộ từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài chịu nhiều khổ cực, những năm này quay về sống trong tướng phủ cũng không dễ dàng gì. Nhưng là, nhưng là...

   Nàng hốc mắt đỏ hoe ngã quỳ trên đất nhìn hai mẫu tử trước mặt, ôm một bên má vừa bị đánh, đầu gối bị mấy mảnh sứ găm vào đến bật máu.

   "Bà gọi ai là nghiệt chủng?"

   Thân mẫu của Ngọc An Lộ là Thẩm Nhược Doanh năm đó vốn có xuất thân đại gia khuê tú, sống trong gấm lụa hào hoa xa xỉ, bản thân lại là tài nữ nổi danh khắp một vùng. Quan lại thế gia công tử đưa sính lễ tới hỏi cưới nàng đều đông tới mức muốn giẫm nát cả ngạch cửa. Thế nhưng là nàng ai cũng không để vào mắt, chỉ một lòng xem trọng gã thư sinh nghèo Ngọc Cảnh Nhân.

   Nàng yêu hắn, nghe theo lời đường mật của hắn mà bất chấp phụ mẫu can ngăn, không lời mai mối, không tam thư lục sính, cứ thế ôm theo khối của hồi môn lớn cùng hắn cao chạy xa bay.

   Để rồi hắn dùng tiền tài của nàng, từng bước một lót đường trèo lên cao. Để rồi trong lúc nàng ở nơi hàn xá một mình thống khổ sinh ra Tiểu An Lộ, hắn lại dùng kiệu lớn tám người khiêng, phong quang vô hạn rước nữ nhân họ Diệp kia vào phủ.

   Cả một toà tướng phủ lớn như vậy, từng viên gạch từng viên ngói, từng bóng cây ngọn cỏ, một binh một tốt, có thứ nào không phải là dùng tiền của Thẩm Nhược Doanh mà xây nên? Thế nhưng nàng cùng nữ nhi của mình lại phải lưu lạc bên ngoài chịu đói chịu khổ suốt mười năm trời. Tận cho đến khi nàng sức tàn lực kiệt mà tạ thế.

   Ngọc An Lộ lên mười, mẫu thân bệnh thành một bộ xương khô nằm cuộn mình trong manh chiếu rách được người ta mang đi mai táng. Ngọc Cảnh Nhân lúc này mới chịu xuất hiện đón nàng về. Giống như tiện tay nhặt về một con chó nhà có tang, giao cho nữ nhân họ Diệp kia chăm sóc.

   Nàng được khoác thêm cái hư danh đại tiểu thư, lưu lại trong tướng phủ. Sống những ngày tháng mặc lại đồ thừa của muội muội, ăn phần cơm canh đạm mạc như hạ nhân. Cũng tiện tay làm luôn phần việc giặt giũ quét dọn như hạ nhân.

   Qua gần năm năm, nàng ở trong chính căn nhà của phụ mẫu mình, chịu đựng bị người khinh mạn, muội muội chèn ép cũng không một lời oán thán.

   Nhưng là Diệp Tố Ngôn kia lấy tư cách gì mắng nàng là nghiệt chủng?

   "Bà nói ai là nghiệt chủng?"

   "Ngươi... ngươi... "

   "Ta nói không phải ta làm, ta nói ta bị oan bà đều không chịu nghe đã liền ra tay đánh người. Lại còn mắng ta? Dám hỏi đại phu nhân bà lấy tư cách gì mắng ta là nghiệt chủng?"

   Ngọc An Lộ lúc này giống như con sói nhỏ bị người ta đá trúng vết thương, ngẩng đầu nhìn đăm đăm vào Diệp Tố Ngôn mà lạnh giọng hỏi.

   Dường như việc hai đầu gối vẫn đang rỉ máu cũng không làm nàng thấy đau nữa.

   Mà Diệp Tố Ngôn đứng từ trên cao nhìn xuống thu hết những biểu tình kia vào mắt liền không khỏi giật mình. Nha đầu này cũng không phải chưa từng ăn đánh ăn mắng, hiện tại lại đang phát điên cái gì?

   "Ngươi... Phản rồi! Phản rồi! Ngươi..."

   Chung quanh đám hạ nhân kéo đến xem càng lúc càng đông. Có tên gia đinh chuyên trông coi chuồng ngựa vừa làm xong việc trở ra, nghe thấy một tràng động tĩnh bên này cũng tò mò muốn đến xem thử. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì một bóng người đã lao đến giật đi cây roi da đeo bên hông hắn.

   Vút một tiếng, tấm lưng mảnh mai của Ngọc An Lộ hiện lên một vệt máu dài đỏ tươi. Diệp Tố Ngôn nghiến răng vừa không ngừng mắng chửi vừa vung tay đánh xuống.

   "Hỗn chướng! Nghiệt chủng! Nha đầu thối ngươi ăn gan hùm rồi phải không? Cư nhiên dám trợn mắt nhìn ta? Cư nhiên dám đẩy ngã nữ nhi của ta!"

   "Ta đánh chết ngươi! Nghiệt chủng! Đánh chết ngươi!!"

   Trời giá rét, trên thân lại chỉ mặc độc một kiện y phục đã cũ nát. Từng roi đánh xuống đều đau thấu vào xương tủy. Ngọc An Lộ cắn môi đến bật máu, vẫn cường ngạnh đáp trả: "Ta không có! Là nàng ta tự ngã! Ta không phải nghiệt chủng! Ta không phải nghiệt chủng!"

   "Ngươi còn dám giảo biện! Ta cho ngươi chết! Cho ngươi chết!"

   Diệp Tố Ngôn càng đánh càng hăng, càng đánh càng lộ ra hung ác, vừa đánh vừa chửi. Nói nàng là nghiệt chủng, nói nàng không biết tôn ti, nói nàng là con chó chết được người nhận nuôi lại vô ơn mà cắn chủ.

   Cứ thế vừa đánh vừa chửi, thẳng đến khi toàn thân Ngọc An Lộ đều bê bết máu tươi, nằm ôm đầu cuộn tròn trên nền tuyết cũng không thấy bà ta muốn dừng tay lại.

   Đám người chung quanh đều nhìn không nổi cảnh này nữa, nhưng cũng không một ai dám lên tiếng ngăn cản. Rốt cục đều cúi thấp đầu xem như không thấy.

   Chỉ có Vương ma ma vốn là nha hoàn theo hầu Diệp Tố Ngôn từ bé, từ đầu vẫn luôn đứng ở một bên nhìn, lúc này lại sợ bà ta còn đánh nữa sẽ chết người liền níu cánh tay bà ta lại, thấp giọng khuyên:

   "Phu nhân người đừng đánh nữa. Để lão gia biết e rằng ngài ấy sẽ tức giận. Hơn nữa..."

   Diệp Tố Ngôn ngưng tay lại trong giây lát, quắc mắt: "Hắn dám?"

   Ngọc Cảnh Nhân đương nhiên không dám. Phía sau Diệp thị còn có biểu tỷ là sủng phi của hoàng đế, có đại ca là đại tướng quân trấn giữ một phương. Ông ta giận thì có thể làm gì? Ông ta mượn sức những người này để củng cố địa vị trong triều còn không kịp. Làm sao có thể giận? Làm sao dám giận?

   Diệp Tố Ngôn lúc này như con dã thú đội lốt người hung ác nhìn vào Ngọc An Lộ đang cuộn người nằm run rẩy trên nền tuyết, cười gằn từng tiếng:

   "Ta đánh đều đã đánh rồi, hiện tại nếu không giáo huấn con nha đầu này một trận cho tốt... Chỉ e ngày sau nó sẽ còn gan to bằng trời mà không xem ai ra gì!"

   Lời vừa dứt, roi da trong tay đã lại vung xuống.

   Nhưng là ngay chính vào một khắc này, lại chợt có thân ảnh cao lớn đột nhiên vụt đến chắn trên người Ngọc An Lộ. Hắn vận một thân cẩm y, vạt trường bào phủ xuống che khuất tầm mắt nàng.

   Một roi kia của Diệp Tố Ngôn vừa vặn đánh vào trên lưng hắn. Đường nét trên gương mặt anh tuấn cương nghị vì chịu đau mà hơi căng lên, hắn chợt cất tiếng cười khẽ, thanh âm trầm thấp dễ nghe mà nói:

   "Thừa tướng phu nhân, có thể ngưng đánh được rồi chứ? Lưng của bổn vương quả thực chịu không nổi một trận roi này của ngươi đâu."

   Vừa nói hắn vừa đứng thẳng người dậy, vươn tay xoa xoa chỗ vừa bị đánh. Tử ngọc kim quan, áo trắng như tuyết. Trên ngũ quan tuấn mỹ hiện lên một nụ cười như có như không.

   Lúc này chợt có người thất kinh hô to "Là Tam điện hạ!". Lại thấy từ phía sau hắn xuất hiện thêm một người nữa.

   Nha đầu Tiểu Đào mặt đầy nước mắt chạy tới ôm lấy Ngọc An Lộ bị đánh đến mê man đang nằm cuộn người trên tuyết, khóc đến nghẹn giọng.

   "Tiểu thư người không sao chứ? Người tỉnh dậy nhìn em một cái đi tiểu thư, người đừng làm em sợ mà tiểu thư.."

   Khó trách...

   Khó trách nơi hậu viện vốn chỉ để nữ quyến cùng hạ nhân trong phủ ra vào này lại xuất hiện thêm một kẻ lạ mặt. Thì ra là tiểu tiện tỳ này nhìn thấy chủ nhân mình bị đánh liền chạy tới đại sảnh cầu cứu. Còn cầu tới được một vị điện hạ.

   Nhìn đám hạ nhân đều đã quỳ rạp xuống rối rít thỉnh an, lại nhìn tới hai chủ tớ nghiệt chủng kia đang ỉ ôi trên nền đất, sắc mặt Diệp Tố Ngôn càng trở nên khó coi. Bà ta thu lại roi da, cúi thấp đầu hành lễ:

   "Tiện thiếp thỉnh an Tam điện hạ. Xin điện hạ thứ tội..."

   "Phu nhân không cần đa lễ."

   Đầu mày đuôi mắt Tần Duệ đều là ý cười. Hắn làm như vô ý mà nói: "Ta nhận được bái thiếp của thừa tướng mời đến dự sinh thần yến, còn đem theo một con sói nhỏ. Không nghĩ tới tiểu sủng vật này được sủng sinh hư, cư nhiên lại chạy loạn hại ta phải đuổi theo đến nơi này. Để phu nhân chê cười rồi."

   Nói đoạn hắn cúi đầu nhìn xuống người vừa được mình đỡ cho một roi kia. Lại lắc lắc đầu, tỏ vẻ than trách.

   "Người này cũng thật là không hiểu chuyện. Sao lại có thể chọc cho thừa tướng phu nhân ôn lương thục đức của chúng ta giận đến thế này. Sinh thần là ngày đại hỷ lại để đổ máu. Không may mắn, thật không may mắn."

   Không sai. Hôm nay chính là đại yến sinh thần của Ngọc Cảnh Nhân! Nữ nhi của hắn ở sau hậu viện lại bị kế mẫu dùng roi đánh ngựa đánh đến máu thịt lẫn lộn. Bên ngoài còn nhiều bá quan đại thần như thế, chuyện này nếu để truyền ra ngoài thì mặt mũi tướng phủ coi như mất sạch rồi.

   Sắc mặt Diệp Tố Ngôn tức khắc xám xịt đi. Vừa rồi nhất thời nóng giận chỉ lo đánh người lại đem chính sự quên mất. Lòng bàn tay bà ta rịn mồ hôi, lắp bắp:

   "Điện hạ, ta... này... này... "

   "Không bằng... Bổn vương liền giúp đem cái không may mắn này rời đi trước. Ngọc phu nhân ngươi thấy thế nào?"

   Lời vừa dứt cũng không để cho Diệp Tố Ngôn kịp phản ứng lại, hắn đã liền cởi bỏ trường bào xuống nhẹ nhàng đắp lên người Ngọc An Lộ, sau đó cúi xuống bế thốc nàng lên: "Thất lễ rồi."

   Ý cười trên mặt biến mất, ánh mắt liền trở nên lãnh đạm xa cách. Hắn nâng mi nhìn nha hoàn thân cận của nàng là Tiểu Đào, ra lệnh:

   "Dẫn đường đi."

   Hai người bế theo một người đang mê man bất tỉnh hướng phía tiểu viện của Ngọc An Lộ mà đi. Vừa đi được mấy bước thì phía sau có một thanh âm được đè nén rất thấp truyền đến.

   Ngọc An Phỉ khinh khỉnh hừ mũi: "Còn tưởng là đại nhân vật nào. Hoá ra chỉ là một tên hoàng tử thất sủng không ai cần đến. Ra oai gì chứ!"

   Tiểu Đào giật mình, bước chân có hơi chùn lại. Ái ngại mà lén nâng mắt nhìn Tần Duệ. Nhưng hắn trái lại thản nhiên tới lạ, vững vàng ôm lấy nữ nhân xa lạ trong lòng mà tiến về phía trước.

   Thẳng cho đến khi tới được trước một căn biệt viện tồi tàn, đặt nàng nằm xuống giường. Hắn lôi từ trong ngực ra mấy lọ thuốc trị thương, dặn dò tỳ nữ chăm sóc cho nàng rồi xoay người rời đi.

   Trước cửa biệt viện trồng một cây hoa đào rất to. Ngọc An Lộ trong mông lung mơ hồ chỉ nhìn thấy một bóng lưng rộng vững chãi lẫn vào trong tuyết trắng. Gió thổi làm những cánh hoa đào rơi lả tả, mái tóc dài của hắn có chút tán loạn.

   Cứ thế, tuấn dật xuất thần mà rời đi. Dần dần khuất xa khỏi tầm mắt của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net