Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì kiệt sức, Hyojin thiếp đi trên xe của Dongrim. Thấy cô yên giấc, Dongrim chỉ mỉm cười, còn cố tình dừng xe lại để choàng 1 cái khăn lên người bên cạnh. Dù là mùa hè nhưng nửa khuya thế này vẫn rất lạnh.

Lái xe cũng đã hơn 1 tiếng nhưng Dongrim vẫn chưa thấy dấu hiệu của đèn thành thị đâu cả. Anh hồi hộp nuốt từng cơn vào bụng, ánh mắt lộ vẻ lo âu. Và đúng là 'đêm dài lắm mộng', xe của anh lại gặp hỏng hóc khi vượt qua mấy chỗ đất cao. Hyojin cũng vì bị sốc mà thức dậy khỏi giấc ngủ ngắn. Cả 2 ra khỏi xe, Hyojin giúp canh chừng chung quanh cho Dongrim mở nắp xe xem xét hỏng hóc.

Bỗng Hyojin thấy bóng dáng của ai đó thoát ẩn thoát hiện trong rừng. Theo quán tính, Hyojin nói vội với Dongrim rồi đuổi theo cái bóng.

"Liên lạc qua cái này" Cô nói vọng lại với Dongrim, tay gõ gõ vào tai nghe của mình.

Dongrim tuy đã cố bảo Hyojin ngừng lại, nhưng anh vẫn bất lực nhìn cô chạy sâu vào rừng. Anh vốn biết Hyojin cứng đầu cỡ nào. Tra tra quét quét 1 lúc thì cũng xử lý xong, anh bước vào xe và nổ máy. Ơn trời! Nó hoạt động trở lại. Lúc này anh mới dùng thiết bị liên lạc với Hyojin.

"Này anh xong rồi" Dongrim mệt mỏi nói.

"Chạy...đi...em...xoay...xở...được" Đầu đây bên kia truyền đến những tiếng đứt quãng, âm thanh nhiều chỗ bị rè.

"Hyojin! Hyojin!" Dongrim nói lớn.

Chết tiệt! Anh phải lái xe đi ngay, Dongrim cần giao Lee Seo Jin và yêu cầu chi viện từ Sở. Chỗ khỉ ho cò gáy này không có lấy 1 cột sóng để dùng di động. Dongrim nhấn ga, anh bây giờ có thể tông thẳng qua mấy vũng bùn đen, chỗ đất nhô cao hay mấy nhánh cây chắn ngang đường. Cố tập trung quan sát để tránh va chạm với con người, mặc dù chẳng có ai vô tình xuất hiện. Dongrim nghe tiếng Lee Seo Jin hét lên đau đớn ở thùng xe. Xe cứ nhảy lên rồi lún xuống khiến hắn va đập vào thành thùng.

Cuối cùng anh cũng về đến trụ sở chính của Sở sau thêm 30 phút lái xe hết khả năng. Solji và Hyerin ra tận cổng đón, Lee Seo Jin bị nhân viên của Sở giải vào nhà giam.

"Hyojin đâu?" Solji lo lắng hỏi Dongrim.

"Mau gọi đội cứu hộ, chúng ta phải vào rừng tìm Hyojin. Em ấy bị kẹt rồi" Dongrim gấp gáp nói.

Nghe vậy Solji liền gọi ngay cho cứu hộ, lập tức triển khai vị trí mà Dongrim cung cấp. Trời đã gần sáng, trực thăng và 2 chiếc ô tô còn cùng 1 chiếc xe cứu thương theo nhau chạy về hướng rừng ngoại ô. Dongrim cùng Solji và Hyerin ngồi vào 1 trong 2 chiếc xe hơi con.

Trên xe, Dongrim ở ghế phụ láy cứ nom nóp lo sợ. Anh chợt nhớ đến việc cái nhà kho đó từng là chỗ để hàng cấm. Dù đã không dùng từ lâu nhưng người của bọn chúng chắc hẳn đã giở trò. Phía băng sau là Hyerin đang cố trấn an Solji, miệng Solji cứ mấp máy nhưng chẳng thốt nên lời nào.

Xe vừa ngừng ở bìa rừng, Solji liền lao xuống và chạy thẳng vào trong. Dongrim và Hyerin chạy theo sau, họ lo lắng nhìn khắp xung quanh, miệng không ngừng gọi tên Hyojin.

"Máu" Hyerin hét lên.

Solji và Dongrim chạy về chỗ cô đang đứng. Hyerin đeo bao tay, khẩu trang và dùng tâm bông vệt vết máu rồi cho vào túi zip trong suốt. Cất cái túi zip vào balô, cô tiếp tục cùng 2 người đi sâu vào rừng để tìm kiếm.

Mất cả 1 buổi sáng nhưng họ chẳng tìm được thêm gì cả. Solji bước đi lảo đảo như không vững, cô đành phải để Dongrim dìu về. Hyerin sau khi trở về Sở thì giao ngay các mẫu vật mình thu thập được cho bên pháp chứng. Ngoài máu, Hyerin còn cẩn thận đem hết những vết đất có in dấu chân người về. Sau khi ăn qua loa bữa sáng muộn, Hyerin thay đồ rồi trở về phòng giám định.

Solji vô hồn cầm cái muỗng đặt hờ trên khay cơm. Junghwa đã khỏe lên nhiều, tinh thần cũng ổn định. Thấy Solji thơ thẫn, Junghwa ngờ vực.

"Chuyện chị Hyojin như thế nào rồi?" Junghwa ngừng ăn, mắt nhìn Solji.

Solji không đáp, chỉ lắc đầu khó hiểu. Junghwa biết Hyojin đã gặp chuyện, nếu không Solji sẽ chẳng thẩn thờ như thế. Nhưng ngay bây giờ, an nguy của Hyojin, Junghwa lo 1 thì an nguy của Hani, Junghwa lo 10. Biết sẽ rất khó để mở lời hỏi Solji, Junghwa quyết định tìm Dongrim. Nhờ lời giới thiệu của thầy Man, Dongrim hiện được ra vào Sở dưới tư cách là cô vấn điều tra.

Junghwa rời khỏi nhà ăn, cứ men theo lối mà đi. Cô rẽ nhiều ngã, cứ có phòng nào sáng đèn là cô nhìn qua 1 lượt, cốt để tìm Dongrim. Nhưng mất hơn 1 tiếng vẫn chưa thấy Dongrim đâu, Junghwa đành đi đến phòng pháp chứng.

Đến cửa, Junghwa khẽ gõ nhẹ. Nghe giọng Hyerin nói vọng ra, Junghwa đẩy cửa vào. Bên trong ngoài Hyerin ra còn có Dongrim.

"Anh Dongrim! Hani như thế nào rồi?" Junghwa sốt sắn hỏi.

Dongrim không đáp, chần chừ 1 chút rồi lẳng lặng bỏ đi trước con mắt khó hiểu của Junghwa. Cô quay sang Hyerin lúc này đang xem xét các mẫu giám định.

"Anh ấy bị sao vậy? Mà chị từ nhân viên pháp y chuyển qua bên pháp chứng từ khi nào đấy?"

"Hyerin đa-zi-năng mà! Em đừng để ý đến Dongrim. Hiện tại Hani và Hyojin đồng loạt mất tích khiến cho anh ta rất áp lực. Lúc nãy Dongrim ghé đến đây để hỏi thăm tình hình giám định"

Junghwa thở dài bỏ về phòng. Ngồi phịch xuống ghế, cô nằm dài lên bàn, tay vân vê lấy cái khăn nhỏ vừa lấy ra từ túi áo. Junghwa khóc không thành tiếng, 2 hàng nước mắt cứ tuôn dài tuôn dài trên má. Có lẽ cô đã khóc khan đến cổ họng khô khốc, mặt cứng đờ lại chẳng biểu cảm gì. Chỉ có thứ nước ấm nóng từ khóe mi cô cứ thay cô lộ ra vẻ đau khổ.

Hết chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net