Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ ăn trưa, vẫn như mọi khi, Heeyeon và Hyojin sẽ cùng dùng bữa ở nhà ăn của trường. Trước tiên phải mua phiếu cơm trưa, sau đó xếp hàng lấy cơm. Xem kìa, vừa reng chuông mới 5 phút trước mà giờ hàng chờ đã dài ơi là dài. Heeyeon mệt mỏi xuôi 2 tay, môi vẩu lên đầy khó chịu. Hyojin mặc kệ Heeyeon diễn trò, vẫn lạnh lùng đến xếp cuối hàng. Còn lạ gì Ahn Heeyeon, chỉ cần chau mày 1 tí là bỗng dưng hàng lối lại dạt sang 1 bên, cầu thủ Ahn vui vẻ cảm ơn những người nhường mình rồi kéo Hyojin đi lấy cơm. Lúc đến bàn ăn vẫn còn tít mắt mừng rỡ.

Ở 1 bàn ăn khác cách họ không xa là 2 bạn nữ sinh đang vừa ăn vừa lén nhìn trộm họ. Tuy nhiên, chỉ có 1 người là mơ màng nhìn họ thôi, người còn lại thì trông vẻ mặt bất mãn vô cùng.

"Em xem. Con bé đấy được người khác cung phụng như vậy, ai mà vớ trúng thì chẳng phải chịu làm kiếp thê nô rồi sao?" Solji hậm hự nói.

Junghwa nuốt phần thức ăn đã nhai trong miệng, uống 1 hớp nước chanh rồi ủ rũ đáp "Có là thê nô thì cũng phải xếp hàng đó chị"

Solji đến bất lực với em họ của mình, Park Junghwa nhà cô thật biết cách tự ngược đãi bản thân. Em dù gì cũng là hoa khôi của năm nhất, thành tích học tập tốt, lại cũng như Solji, biết hát, biết nhảy, tính tình lại hòa đồng, vậy mà bao nam nhân trong ngoài đều ổn lại không chọn, cứ dấn người vào Ahn Heeyeon - tay chơi có tiếng của trường.

Bỗng Junghwa ngồi thẳng người, mắt trợn lên, hoảng hốt nói "Không phải chị ấy có người trong mộng rồi chứ. Không thể nào"

Solji khó hiểu hỏi "Sao em nghĩ vậy?"

"Chị thử nghĩ xem. Chị ấy dù là tình 1 đêm hay hẹn hò theo ngày đi nữa, thì 17 tuổi rồi vẫn kè kè chị mình như vậy, chẳng chịu nghiêm túc yêu ai. Xem chừng ai làm chị ấy tổn thương nên chị ấy mới chơi bời như vậy!" Junghwa nói.

Solji lắc đầu ngao ngán nhìn Junghwa, em họ của cô lậm mấy cái thể loại ngôn tình cẩu huyết quá nhiều rồi. Nhưng nghĩ kĩ chút sẽ thấy hào quang của người đi cùng Heeyeon, 2 người thật trái ngược nhau quá, người ngồi cùng kia thì lại là con ngoan trò giỏi, chỉ có học và học thôi, nếu là cô thì cô sẽ không đua đòi mà hùa theo số đông đi hầu hạ người như Heeyeon rồi. Chỉ có đều vì người kia lại quá bí ẩn, tuy không phải là không chơi bời nhưng nếu Heeyeon là thần tượng lúc nào cũng có mấy thanh niên chim heo lùng theo, thì Hyojin chính là 1 người ẩn hiện khó lường, muốn đoán cũng không đoán được. Người bí ẩn đôi khi cũng thu hút được nhiều ánh mắt chú ý của mấy học sinh cùng trường, bằng chứng là Hyojin cứ 1 mình lên thư viện thì sẽ có khối học sinh bỗng chăm ngoan đi xem sách tham khảo.

Nghĩ ngợi 1 lúc, Solji nhận ra mình ăn xong bữa trưa tự lúc nào. Lúc hoàn hồn thì chỉ thấy thái độ đầy ngỡ ngàng của Junghwa dành cho cô. Nhìn lại mình, Solji như bật ngửa khi thấy tay đang liếc thoắt múc cái đĩa trống trơn rồi đưa lên ngang miệng. Ngượng ngùng bỏ muỗng xuống bàn, Solji mắc cỡ đến đỏ mặt, miễn cưỡng bước đi dẹp cái đĩa của mình vừa ăn.

Lúc này Heeyeon và Hyojin vẫn chưa ăn xong.

"Chị Hyojin! Em đã bố trí người sắp xếp rồi. Tí nữa ra về chị đi xuống bãi, lấy chiếc xe đạp màu neon, dùng xe đó đưa Solji về" Heeyeon thì thầm.

"Tại sao?" Hyojin cũng chỉ thủ thỉ hỏi lại.

"Sao trăng gì? Người ta ngày nào cũng đi học bằng xe đạp, hôm nay em cố tình sắp xếp để chị thể hiện đấy. Nhớ nói là tiện đường về nha" Heeyeon nháy mắt rồi húp cạn súp trong chén.

Khi Hyojin vẫn còn nhíu mày nghĩ ngợi thì Heeyeon đã ngồi dậy đi dẹp đĩa và chén. Sau đó, Heeyeon rẽ vào nhà vệ sinh. Vốn ưa sạch sẽ, lại sợ dầu mỡ hại da nên Heeyeon luôn mang theo xà phòng diệt khuẩn bên mình, cứ ăn xong lại dùng để rửa. Lúc toan bỏ ra ngoài thì cô bỗng nghe tiếng gì đó phát ra từ 1 phòng vệ sinh. Không phải tiếng xả nước, cũng không phải âm thanh hoang lạc, nghe như có tát ấy. Đứng tần ngần 1 lúc, Heeyeon chậm rãi bỏ đi ra cửa.

Khi nghe tiếng bước chân xa dần, cửa nhà vệ sinh mạnh bạo mở tung, từ bên trong, 2 đứa con gái thô bạo kéo 1 bạn nữ và đẩy về phía bồn rửa. Lúc này, trong bạn nữ sinh kia rất hoang mang, đầu tóc rối bù, sơ mi nhăn nhúm và đặc biệt là có chỗ bung cả cúc áo.

Con nhỏ trong có vẻ dữ dằn hơn lớn tiếng quát "Mày nghe rõ chứ! Bớt giỡ trò trước mặt mấy đứa con trai đi, hoa khôi cái nôi, tụi chị chỉ cảnh cáo nhẹ thôi nghe chưa. Méc thầy cô hay phụ huynh là tụi chị gọi hội đến tiễn cưng đi luôn"

Cô gái kia liền vâng vâng dạ dạ khóc lóc gật đầu. 2 người thấy cô bị khuất phục thì đắc ý bỏ đi. Nhưng vừa quay người hướng ra cửa đã bị ai đó chặn lại. Giọng người đó thân thiện mà đầy đe dọa "Úi là la! Đánh nhau cơ á"

Là Heeyeon, nãy giờ cô chỉ đứng nép ở ngoài cửa. Kinh nghiệm học đường nhiều năm, Heeyeon còn nhầm gì thể loại bắt nạt kiểu này. Mà phòng vệ sinh nhỏ xíu, chen những 3 người cơ, 2 đứa kia chắc cũng ngang ngược không thua ai.

"Đội phó Ahn. Cậu định bắt bài bọn tôi sao?" Kẻ cầm đầu lên tiếng, giọng đầy thách thức.

"Chế thích" Heeyeon hất mặt đáp.

"Đi mà thích cái chị đi cùng nhỏ này này. Bố khỉ cuối năm mà không có thứ đó thì tao san bằng cái câu lạc bộ của mày" Cô gái kia hung dữ nói rồi bực dộc bỏ đi, người đi cùng liền nói gót theo sau.

Lúc này Heeyeon mới nhìn sang nạn nhân. Tóc rối hết cả, người lại đầy bụi, áo sơ mi nhăn nheo.

"Này! Đổi áo sơ mi đi, mặc như thế này thì còn ra thể thống gì" Heeyeon ân cần nói.

Lúc này cô gái kia từ từ ngẩng đầu. Là Junghwa.

Thấy khuôn mặt kia lấm lem, Heeyeon vội rửa sạch cho Junghwa, nhẹ nhàng phủi bụi trên người em, lại còn dùng ngón tay chải lại phần nào mái tóc rối bời kia.

"Vào cùng 1 phòng được không. Yên tâm, tôi không làm gì bạn đâu" Heeyeon miệng nói, tay thì kéo Junghwa.

Lúc Junghwa chưa kịp nhận thức gì thì đã nhìn thấy thân ảnh của Heeyeon dưới lớp áo thường ngày kia. Trước mắt Junghwa lúc này là 1 Ahn Heeyeon đang từ từ cởi áo sơ mi của mình ra. Da dẻ hồng hào, cơ bụng săn chắc, cô còn để ý thấy 1 cái sẹo ở phần eo phải của Heeyeon nữa. Tinh thần Junghwa dù thép tới đâu cũng khó có thể bình tỉnh lúc này được.

Heeyeon đưa áo sang cho Junghwa. Thấy em thẫn người nhìn mình, Heeyeon mỉm cười cởi nhẹ cúc áo, từng động tác nhanh nhẹn và chuyên nghiệp vô cùng. Heeyeon vắt áo Junghwa lên vai, sau đó ấn vào tay Junghwa áo của mình. Mặc nhanh áo xong, Heeyeon ngạc nhiên quay sang nhìn Junghwa, nãy giờ em chỉ đứng trân trân nhìn cô thôi.

"Này bạn gì ơi" Heeyeon lên tiếng.

Thấy Junghwa vẫn còn ngơ ngác nhìn mình, Heeyeon thở nhẹ rồi mặc áo lại cho em, cài lại từng cúc áo. Lúc mặc áo xong lại 1 lần nữa phủi bụi trên váy của Junghwa.

Đến khi Heeyeon đẩy cửa đi ra thì Junghwa chưa hết đơ người. Lát sau, em mới vội nhìn lên bảng tên áo, lại nhìn cả cái khăn tay mà người hồi nãy đưa mình. Phút chốc tim em như rớt cả ra ngoài. Em không dám hét lớn sợ ai tưởng em khùng, chỉ dám cười hí hí trở về lớp.

"Biết cảm tạ mấy bà chị khóa trên sao đây chèn! Trong cái rủi có cái hên là có thật, bị hành không nhỏ nhưng cái bù lại cũng không nhỏ luôn. Hên quá là hên" Junghwa mừng thầm.

Lúc này Heeyeon về lớp thì Hyojin đã ngồi vào bàn từ trước. Khi thấy Heeyeon vào, Hyojin liền nhíu mày nhìn cô. Xem nào, Heeyeon vẫn như thường ngày nếu không tính cái áo sơ mi kinh dị mà cô đang mặc. Thần tượng cũng có lúc thích phá cách lắm, sơ mi đứt cúc đầu với vài vết bẩn ở lưng áo, cổ áo thì 2 hướng lên xuống. Nếu Hyojin không biết lại tưởng Heeyeon vừa từ bụi nào chui ra cơ. Ở lớp tai mắt nhiều nên cái cần hỏi, Hyojin đều dằn lại đến lúc về nhà.

-•-

"Chị cần em giúp không?"

Thì ra cái gọi là sắp xếp chính là xì lốp xe đạp của Solji. Phải diễn cảnh nai lưng ra đạp xe, động lực cúp tiết thể dụng của Hyojin lại lớn dần theo. Lúc này Solji đang khổ sở nhìn cái lốp xe xẹp lép của mình. Hyojin phía xa vờ tình cờ bước chầm chậm lại hỏi thăm, giọng ôn nhu đầy quan tâm. Dù Solji vẫn không hẳn chú ý đến sự hiện diện của người kia.

"Chị Solji! Em nghĩ xe chị hỏng cũng nhẹ, nhưng giờ mà dùng nó thì sẽ thành không nhẹ đó" Hyojin có chút đùa cợt nói.

Lúc này Solji quay lại phía sau, nhìn thấy Hyojin thì thoáng bối rối, lời lẽ bỗng khó khăn. Hắng lại giọng, Solji nói "Em biết cách giải quyết chứ?"

Hyojin liền đáp "Em chở chị về"

Solji tròn mắt nhìn Hyojin, rồi lại nhìn chiếc xe, ánh mắt cụp xuống.

"Vậy phiền em cho chị đi nhờ đến..." Solji cười nói.

"Tiện đường tiện đường mà, em không ngại đâu. Với cả về cùng người xinh như chị thì không hề phiền" Hyojin tinh nghịch đáp.

Thấy Solji không nói gì, Hyojin vui vẻ đến lấy chiếc xe neon xếp gần đó. Hyojin ngồi lên xe rồi đạp nhẹ đến bên cạnh Solji, mắt ánh lên sự vui mừng nhìn đàn chị. Solji ngồi nhanh lên xe, cô ngồi 1 bên, 2 tay nắm hờ gấu áo của Hyojin. Phía trước Hyojin thoáng mỉm cười rồi bắt đầu đạp xe.

"Cầm chắc nha" Hyojin nói lớn.

Hyojin đạp vù ra cổng, mấy học sinh thấy vậy lại hò reo lên, cảnh tượng đạp xe trông lãng mạn vô cùng, có người còn chụp lại bằng điện thoại của mình nữa. Lúc họ đạp ra cổng thì Heeyeon cũng vừa bước ra khỏi cổng vài bước, nghe đám học sinh reo hò, Heeyeon lấy tay che miệng, cười phá lên.

"Ahn Hyojin! Cũng có ngày chị phải làm thê nô" Heeyeon lầm bầm trong tiếng cười.

Đang hả hê thì Heeyeon cảm giác gấu áo sơ mi nhăn nhúm của mình bị ai đó kéo nhẹ, cô quay người sang phía người kia.

"A là Park Junghwa năm nhất" Heeyeon vừa nói vừa kéo chỗ bảng tên trên áo sơ mi.

HẾT CHƯƠNG

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net