Để em tặng anh một cành hoa (34)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một buổi dài ngồi hàn thuyên mấy chuyện trên trời dưới đất, Leroux Meitsuki thấy trời gần tối cũng nhanh chóng xin phép ra về. Ya An quyến luyến một bước cũng không chịu buông tay, thằng nhóc nằng nặc đòi cùng cô trở về doanh trại khiến lão Chen trái tim như vỡ làm đôi. Nuôi nó lớn khôn bao nhiêu năm bây giờ lại muốn vứt bố nó sống một mình...lão đưa tay vỗ lên cái mông nó bôm bốp rồi cả lão và Meitsuki cùng nhau phá lên cười cực kỳ vui vẻ.

Bước đi trên con đường cũ, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút mới lạ. Mới lạ ở đây không phải là ở cảnh sắc, mà lạ là ở trái tim người con gái ấy. Ngày nào đến đây đã luôn miệng oán than, trách số phận trớ trêu đưa cô đến cái nơi cũ nát này, bây giờ lại cảm thấy xung quanh có chút thân thuộc...

Có chút muốn bảo vệ vẻ yên bình của thành phố này.

Thêm một chút muốn nụ cười của cha con lão Chen lúc nào cũng rộn ràng như thế.

Thêm nhiều chút muốn gặp lại người kia..

Cả con đường người dân đi ngược về xuôi, thậm chí còn có chút vội vàng sợ sẽ muộn giờ thứ gì đó. Leroux Meitsuki lúc này cũng chẳng dư chỗ để bận tâm xem họ đang làm gì, chỉ biết là cô cần phải trở về trước khi trời tối, lúc nãy do lâu ngày không gặp nên cô có trò chuyện hơi lố, qua năm giờ chiều mới chịu đứng dậy rời đi.

Người ta nói đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối là đều có căn do của nó cả. Trước mắt Meitsuki phủ lấy một màu xám tro mờ mịt, mấy cái chấm vàng nhỏ xíu của ánh đèn đường ít ỏi. Tuy đã cố gắng đi thật nhanh rồi, cuối cùng vẫn không đuổi kịp cơn buồn ngủ của mặt trời chói chang. Ban nãy cả đường còn rộn rã người qua lại, lúc này như một phát bốc hơi chỉ một mình Meitsuki đứng trơ trọi trên con đường to đại.

Một tiếng động nhỏ cũng chẳng còn, chỉ còn nước lần mò trở về doanh trại, cũng may ban nãy cô đi nhanh, chỗ này cũng đã ở gần doanh trại rồi. Dặn lòng cố gắng thêm một tí, biết đâu sẽ về được đến nơi. Bàn tay men theo hai bên dãy nhà mọc san sát nhau, cả cơ thể bị bóng tối cướp mất dáng vẻ cao cao tại thượng vốn có, đôi chân nhỏ nhắn bước đi chậm chạp có chút khổ sở.

Trong đầu đang cố gắng vẽ lại bản đồ thô sơ của mấy tuyến đường trong thành thì từ phía xa truyền đến âm thanh lộc cộc của đàn ngựa mạnh mẽ như chủ nhân của nó, cái đầu nhỏ quay về phía âm thanh ấy phát ra, lúc đoàn ngựa đến gần, một con ngựa đầu đàn hình như bị chủ nhân của nó tác động, nó chợt hí lên một tiếng khiến cả đàn dừng bước. Leroux Meitsuki cơ thể vốn đã chật vật, vừa nghe tiếng ngựa hí đã phản ứng lại dữ dội, cả người giật bắn lên mất trọng tâm.

Nhanh như gió cánh tay bị ai đó nắm lấy, còn không chút thương hoa tiếc ngọc mà kéo lên vứt một phát lên con ngựa to lớn.

"Áhh-" Cái miệng nhỏ nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết hét một tiếng ồn ào.

Xung quanh trở lại vẻ yên bình như cũ, vị chỉ huy phất tay cho lính của mình trở về trước, còn mình thì siết dây ngựa, giữ một tốc độ vừa phải, quay ra sau nhìn cái cục nhỏ nhỏ đang co ro ngồi phía sau anh, "Hình như lúc nào tôi bắt gặp cô cũng đều trong tình trạng khốn khổ như thế nhỉ?"

Chất giọng ấm áp, trầm ổn vang lên bên tai Meitsuki, hình như cô đã vô tình lưu trữ thứ âm thanh này trong cơ thể như một loại dữ liệu vô hạn, vừa nghe liền nhận ra người kia, cái miệng lắp bắp "Binh trưởng Levi..."

"Trời tối cô còn ở ngoài này làm gì?" Tay anh giữ chặt dây ngựa, miệng hỏi cô gái phía sau.

Người ta khi cảm thấy không an toàn thường sẽ chỉ biết nghĩ cho bản thân, hoặc sau khi được giúp đỡ sẽ cảm ơn rối rít, nhưng mà Meitsuki lúc này trong đầu chỉ quanh quẩn một điều, lơ là hỏi anh "Anh đã trở về rồi ư?"

"Ừ." Anh đáp.

"Công việc...có vất vả không?" Meitsuki ngoan ngoãn ngồi sau ngựa, hai tay không tự chủ vò mép áo choàng lông.

Bình thường Levi Ackerman ghét nhất chính là nói chuyện phiếm hỏi tới lui mấy câu thừa thãi không giải quyết được gì như thế này. Nếu là người khác anh đã không thương tiếc mà ném một chữ 'cút' vào mặt người ta. Nhưng không hiểu sao đối với người con gái này anh lại không cảm thấy ghét bỏ, trong lòng còn có chút thoải mái lắng nghe chất giọng nhẹ như lông vũ ấy, trong bóng tối yên tĩnh thế này, nghe được rồi lại muốn nghe nhiều hơn. Anh cất tiếng đều đều đáp lại ý quan tâm của cô, "Không vất vả."

"Vậy là tốt rồi." Cô đáp.

Vừa im lặng được một chốc không lâu, trong đầu anh chợt nhớ đến gì đó, siết dây khiến ngựa dừng hẳn, Levi Ackerman xoay người về phía sau, trong lòng thắc mắc "Cô không đi dự lễ hội à?"

"Lễ hội?" Meitsuki nghiêng đầu hỏi anh.

"Ừ, ngày này hằng năm đều có lễ hội mà."

Người con gái thấp hơn anh một cái đầu này chợt mỉm cười, giương đôi mắt vô hồn của mình về phía anh, thanh âm cất lên có chút tủi thân lại bất đắc dĩ "Anh xem, mắt tôi thế này...dự lễ hội cũng chỉ là lắng nghe tiếng họ cười đùa."

Thấy mi mắt cô hơi cụp xuống, hệt như con mèo nhỏ bị người ta hắt hủi, anh đưa tay búng một cái rõ đau lên đầu người ấy, "Vậy thì cô lại càng phải đến đấy." Anh nghĩ một chốc "Nó đích thị là lễ hội chỉ dành riêng cho một mình cô."

"Cho một mình tôi?" Cô hỏi ngược lại anh, trong đầu thắc mắc làm gì có ai tổ chức lễ hội dành cho một mình cô làm gì?

Levi Ackerman cầm dây ngựa, vụt một cái lớn, siết dây một vòng khiến ngựa quay đầu, Leroux Meitsuki vì chấn động đột ngột mà vươn tay nắm lấy vạt áo người phía trước. Còn chưa hết hoàn hồn, Levi Ackerman đã lên tiếng "Là lễ hội ánh sáng."

Trong màn đêm giọng nói của người ấy càng trở nên rõ ràng, lúc này hình như còn có chút yêu chiều nhẹ nhàng, anh hỏi cô "Có muốn đi thử không?"

Tiếng ngựa hí một tràng lớn rồi chạy vun vút trên đoạn đường vắng người, Leroux Meitsuki ngồi phía sau hai tay đặt lên hông người kia. Cơ thể nam nhân giống như được luyện tập ngày đêm, qua một lớp vải dày cộm Meitsuki vẫn có thể cảm nhận được phần cơ bắp rắn chắc của anh, thắt eo rõ ràng, lúc đi ngang qua mấy con ngoặt hay mấy đoạn ổ gà, bàn tay hư hỏng trượt ra khỏi nơi cần nắm, sượt qua lớp áo khoác dày, da thịt từ đầu ngón tay chạm phải lớp áo sơ mi mỏng tang, có thể cảm nhận được làn da ấm áp, từng thớ cơ chắc nịch, đâu đó còn nổi lên vài sợi gân thô ráp.

Gò má thiếu nữ chợt phiếm qua một màu đỏ như gã say rượu, Meitsuki giật mình buông tay, sợ mất trọng tâm nên đưa tay nắm lấy mớ lông mỏng của con mã đen dưới thân, trái tim không nghe lời lệch đi vài nhịp, bàn tay cũng siết chặt mớ lông ngựa. Hành động ngu ngốc hết sức, con ngựa dưới thân đang yên đang lành bị người ta giựt đi mấy sợi lông xinh đẹp mà hí lên đầy đau đớn, cái đầu bẻ qua lại lệch hướng khắp nơi.

Bàn tay nhỏ nhắn lại cảm nhận được một nguồn ấm áp bao phủ, người phía trước đưa tay nắm lấy bàn tay cô, đặt lên eo mình, cất giọng "Cô muốn chết đấy à?"

Hành động bất tri bất giác này khiến gương mặt vốn đã đỏ bây giờ còn đỏ hơn muôn phần, giống như quả cà chua chín đỏ cuối mùa, chỉ cần nông dân chạm nhẹ cũng có thể lìa cành mà rụng xuống đất ngay lập tức.

Đấu tranh tinh thần một hồi lâu, cuối cùng con mã đen cũng chịu dừng bước, thứ ánh sáng chói loà phủ lên người cả hai, mà điều đầu tiên Meitsuki nhìn thấy sau khi thoát khỏi bóng tối chính là bờ vai to lớn, vững chãi của người kia.

Hai tay đưa lên vỗ bôm bốp vào mặt, xin hãy tỉnh táo!

Cố gắng tỏ vẻ bình thường, Leroux Meitsuki nhảy một cái đáp đất, cái miệng hê hê "Ahhh...Thích thật đấy." Cô xoay đầu cười tươi "Này! Ta đi tham quan đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net