Để em tặng anh một cành hoa (36)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn anh, hôm nay tôi rất vui!" Meitsuki cầm con gấu bông trong tay, cái miệng cười tươi rói nhìn Levi Ackerman.

Mà người kia lại chỉ gật đầu hai cái ra điều đã hiểu, miệng từ tốn "Thế ta về nhé?"

Cứ thế một ngựa, người ngồi trước người ngồi sau vượt qua mấy con ngoặt lớn, tiếng lộc cộc vang vọng xa thật xa. Leroux Meitsuki ngồi phía sau, đưa mắt nhìn vào khoảng không đen ngòm, tay mân mê con gấu bông nhỏ nhắn. Mặc cho gió đông thổi tung cái áo choàng, lạnh đến tê người, cô chỉ cảm thấy hôm nay thật vui, tuy người bạn đồng hành này từ đầu đến cuối không khác gì cục đá di động nhưng lại khiến Meitsuki thoải mái không ít, vui vẻ vô cùng.

Trong lòng cả hai đều cảm thấy không tệ, khoé miệng cũng cong hơn thường ngày một chút. Trên đường về chẳng ai nói với ai câu nào...không chỉ có trên đường về, mà là lúc nào họ ở bên nhau cũng chẳng ai thèm nói gì, thi thoảng chêm vài câu ít ỏi, rồi cũng quay trở về dáng vẻ tĩnh lặng vốn có. Người khác cho rằng họ không ưa nhau nên mới thế, nhưng bọn họ ngược lại cảm thấy vô cùng hài lòng về đối phương. Bởi bản chất cả hai đều là những người lười xã giao, nếu có cũng chỉ là đáp mấy câu lấy lệ cho có, vậy nên khi ở bên nhau rất ít khi tán gẫu thừa thãi, khiến đối phương bớt đi không ít tinh lực.

Con mã đen dừng lại ở sân trong doanh trại to lớn, Leroux Meitsuki nhảy xuống phía dưới, vẫy tay hai cái tạm biệt liền quay người trở về phòng. Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo của doanh trại, cô đưa tay vuốt vuốt mái tóc của con gấu bông, miệng thì thầm "Nhìn kỹ thì cũng đáng yêu đấy chứ!"

Chân còn chưa kịp bước đến hành lang, bên cạnh như có hàng ngàn con tinh linh rực rỡ bay xung quanh ve vãn Meitsuki, cánh môi người con gái xinh đẹp cong lên cao vút, chợt nhớ đến ai kia, cô lập tức xoay người chạy một mạch ra giữa sân doanh trại tìm kiếm hình bóng thân thuộc.

Tuyết rơi rồi!

Giây sau bên tai truyền đến thanh âm giày da va chạm với nền xi măng, vừa quay đầu, bằng chút thị lực yếu ớt, trông thấy Levi Ackerman cũng chạy về phía cô. Cả hai như có cùng suy nghĩ, khoé môi cô đã cao hết cỡ, lại tăng thêm vài phần xinh đẹp.

"Anh tìm tôi à?" Leroux Meitsuki nghiêng đầu bắt đầu trêu chọc người kia.

Tự nhiên cảm thấy chột dạ, Levi Ackerman tay đút túi liếc mắt sang chỗ khác "Thuận đường thôi."

Đổi lại được nụ cười khe khẽ của Meitsuki, vị binh trưởng ngày nào oai nghiêm, hôm nay lại còn nói dối cơ đấy, cái miệng hư hỏng giả vờ ơ a mấy cái "Tôi tưởng phòng của anh ngược về hướng kia mà nhỉ?"

Cuối cùng cũng chọc cho người kia chịu không được mà lòi mặt chuột, Levi Ackerman nhíu mày chẹp miệng, nhìn chăm chăm cái người đang cười khúc khích bên cạnh "Thế bây giờ có muốn cùng tôi đi đến chỗ này không? Hay tôi sẽ cho cô đón sinh nhật một mình?"

"Đi! Đi chứ!!" Nhanh thoăn thoắt bước vội về phía trước, chỉ sợ người kia giây sau sẽ thay đổi ý định của mình.

Đi được vài bước Meitsuki còn không quên xoay người thúc giục, cánh môi bị gió lạnh làm cho ửng hồng, lúc mỉm cười còn khẽ phả ra làn khói mờ mờ, bàn tay chìa về phía Levi Ackerman "Tay anh!"

Xuyên qua màn đêm u tối, Levi Ackerman giữ tốc độ chậm như rùa bò kiên nhẫn nắm lấy bàn tay của cô gái bên cạnh, trong lòng chỉ sợ người kia theo không kịp. Cả đường chỉ có âm thanh của gió thổi vi vu, mấy hạt tuyết rơi nhè nhẹ thi thoảng sượt qua làn da mỏng manh khiến người ta không khỏi rùng mình. Anh cúi đầu nhìn đôi bàn tay trần trụi dưới đêm đông khẽ nhíu mày, bộ mấy người sinh ra trong mùa đông thì sẽ hoàn toàn mẫn cảm với cái lạnh à mà đến cả bao tay cô cũng không mang. Bàn tay to lớn của anh vô thức siết chặt, phủ kín bàn tay nhỏ nhắn của người bên cạnh.

Một lúc sau lâu thật lâu, bên tai truyền đến âm thanh sột xoạt của mấy cái lá khô bị Meitsuki đạp dưới chân, như đang đi trên một cánh rừng hiu vắng. Bình thường trời sinh tính đa nghi như Tào tháo, không hiểu sao những lúc đi cùng Levi Ackerman lại cảm thấy trong lòng nhẹ tâng, như chẳng có nguy hiểm nào dám vồ lấy cô.

Hình như cả cơ thể đã một lòng phụ thuộc vào người kia mất rồi.

Tuy lòng an tâm, nhưng tò mò là chuyện khó tránh khỏi, cánh môi nhỏ mấp máy "Ta đi đâu thế?"

Mấy cái lá khô ồn ào vỡ vụn, cơ thể cũng nhạy cảm hơn vạn phần, chỉ cần một thứ nhỏ tác động cũng khiến cô giật bắn, chỉ biết nắm chặt tay vị binh trưởng bên cạnh.

"Một nơi mà tôi rất thích." Anh chậm rãi đặt cô ngồi xuống ghế bên cạnh cái bàn gỗ cũ kỹ, buông tay "Chờ tôi một chút."

Cả thân ngồi trong bóng tối đen ngòm, hơi ấm duy nhất vừa rời đi đã khiến lòng cô không yên. Nhất thời lặng như pho tượng, chăm chú lắng nghe tiếng động lạch cạch trong đêm. Khác với người thường dùng mắt quan sát, Leroux Meitsuki kém may mắn chỉ có thể dùng toàn bộ số giác quan còn lại để sinh sống trong bóng tối mịt mù.

Đột nhiên có chút lo lắng, cái đầu nhỏ xoay tới xoay lui. Bỗng có thứ gì đó vụt lên, một lần lại hai lần, một cái lại ba bốn cái. Levi Ackerman phủi phủi đôi bàn tay dính chút bụi đường đầy chán ghét, nhìn người con gái đang giương đôi mắt to tròn về phía mình rồi lại nhìn mấy đốm lửa to tướng mà anh vừa mất công đốt lên.

Leroux Meitsuki được ban cho ánh sáng liền cảm thấy như trút được mười tấn lo lắng, cô ngoảnh đầu ngó nghiêng ngó dọc.

Một mảnh đất to đại cằn cỗi, tuyết rơi lả tả khiến Meitsuki như đang đứng trên một cái bánh quy được áo qua lớp đường trắng phau. Bên cạnh cái bàn gỗ nơi cô đang ngồi là một cây táo cổ thụ, nó cao lớn xum xuê, phát triển mạnh mẽ đủ để người ta tự biết được số tuổi của nó mà không cần hỏi han. Tuy đã qua mùa táo, bây giờ là thời gian nó ngủ đông để chuẩn bị bắt đầu một kỳ sinh sôi mới, nhưng trong từng hạt tuyết trắng như kéo theo chút hương vị ít ỏi mà nó còn lưu giữ, mùi của mấy quả táo vừa cắt xong thoang thoảng ve vãn người đứng cạnh nó.

"Nơi này thích thật đấy!"

Câu cảm thán tuột ra từ miệng Leroux Meitsuki.

Levi Ackerman bước đến đứng bên cạnh cô, tựa nhẹ người lên bàn, hai tay đút túi quần "Mảnh đất này là của tôi, mua nó đã lâu nhưng cảm thấy không thích hợp để dựng một căn nhà. Nên tạm thời cứ để vậy, tôi thường đến đây khi rỗi, một nơi yên tĩnh đúng kiểu tôi thích."

Hiếm khi Levi Ackerman anh mở miệng nói nhiều như thế, anh đảo mắt về phía người đang ngoan ngoãn ngồi cạnh, không biết từ khi nào mà thời gian anh ở cùng người này còn nhiều hơn thời gian anh đọc sách hay làm việc.

"Vậy sao anh lại dắt tôi đến đây?" Cô hỏi.

Nghe được câu hỏi này bản thân anh mới có đồng thắc mắc, hà cớ gì anh lại dắt người con gái này đến đây? Một cánh đồng dài vô cùng tận, nơi mà anh cất giấu như một món trân bảo, khoé môi anh khẽ cong nhẹ thật nhẹ đáp bâng quơ "Chẳng vì gì cả...."

Hình như do tiếp xúc gần với Meitsuki nên anh đã bị cô lây cho cái tính tuỳ tiện, thích gì làm nấy, chẳng cần phải suy nghĩ. Giống như ý định muốn cùng cô chia sẻ món trân bảo này...liền ngay lập tức trao cho người ta mà chẳng cần đong đếm.

Leroux Meitsuki bật người dậy, không muốn lãng phí thời khắc sinh nhật ngắn ngủi này, cũng không muốn lãng phí quang cảnh xinh đẹp, cô dùng sức chạy một mạch về phía khoảng đất rộng thênh thang, khuỵ xuống ôm từng mảng tuyết trắng ngần, xoay người gọi anh.

"Này! Ta chơi trò nặn người tuyết đi!"

""

""
""

Tác giả: Thi thoảng sẽ có vài ngày mình không ra chap. Bởi vì mình khá khó tính trong công việc, tuy rằng đây là bộ truyện mình chỉ ngẫu hứng viết lên, không chau chuốt lắm về nội dung hay nhân vật. Nhưng mình không muốn các bạn đọc một bộ truyện quá sơ sài, mình tôn trọng từng người đọc truyện của mình nên mình vẫn muốn cho ra một chap truyện đạt ở mức tạm ổn đối với mấy bộ truyện tuỳ hứng như này.
Nên vào những ngày mình off không ra truyện là do mình không hài lòng với chap đó nên mình phải viết lại cho tới khi mình cảm thấy ổn áp, sau đó mình mới đăng. Các bạn thông cảm giúp mình nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net