Để em tặng anh một cành hoa (37)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng trong như thứ nước tinh khiết rọi xuống nhân gian rộng lớn, trên mảnh đất rộng thênh thang, tuyết phủ trắng một vùng như lớp bông mềm mại không có lấy một dấu chân, Leroux Meitsuki ngồi bên cạnh gốc cây táo, tay ôm lấy một cục tuyết to bằng gương mặt cô, cố gắng nhào nặn cho thật tròn trĩnh.

Tuy có mở miệng rủ rê nhưng dĩ nhiên một vị binh trưởng nổi tiếng là nhạt như nước ốc sẽ chẳng chịu cùng cô tham gia vào mấy trò chơi mà anh cho là phí thời gian như làm người tuyết cả. Levi Ackerman hai tay khoanh trước ngực, quan sát nhất cử nhất động của người kia, nhìn đôi bàn tay trần trụi đang nắn từng chút một nhất thời khiến anh khó chịu. Còn lí do vì sao khó chịu thì bản thân anh còn chưa lí giải được.

Một đoạn sau, Meitsuki xoa hai tay đưa lên môi thổi ra làn hơi ấm áp, đôi má bị cái lạnh làm cho ửng đỏ giống như mấy quả táo chín ươm. Nở một nụ cười mãn nguyện quay sang nhìn anh, "Anh xem, người tuyết tôi làm. Có phải là rất xinh đẹp không?"

Levi Ackerman không trả lời, ánh mắt chỉ thoáng qua chút ý cười nhẹ nhàng, tay vuốt lại mép áo choàng khẽ xoay người ngồi lên cái bàn lớn, cái đầu cúi nhẹ xuống nhìn người con gái phía dưới đang lóng ngóng cẩn thận đặt con người tuyết tròn xoe lên bàn, rồi đưa tay vào túi áo lấy ra con gấu bông trúng thưởng ban nãy, cho hai đứa ngồi cạnh nhau.

Ngồi xuống ghế bên cạnh anh, Leroux Meitsuki ngẩng đầu mắt đối mắt, chỉ vào con gấu bông "Anh chào nó đi, nó là Levi nhỏ."

"Levi nhỏ?" Anh nhíu mày hỏi cô.

"Chẳng phải nó rất giống anh sao?"

Liếc qua con gấu bông bé tí với gương mặt cau có, mắng thầm thương nhân đúng là loại người tham lam nhất trên đời, đến cả anh họ cũng mang ra làm thú vui kiếm tiền. Đúng là vớ vẩn, Levi Ackerman gạt lời trêu chọc ấu trĩ của cô sang một bên, anh chống hai tay ra sau, ngẩng đầu tìm trăng.

Đúng là từ khi quen biết người này, Levi Ackerman càng có nhiều hành động quái gở, tỉ như bắt đầu trở nên buông thả, tỉ như nói nhiều hơn, tỉ như muốn đi cùng người này nhiều hơn, tỉ như muốn ngắm trăng nhiều hơn...

Chất giọng trầm ấm nam tính, vừa tìm thấy trăng như chợt không kiểm soát được mà dịu dàng hơn vài phần "Nếu người tuyết cho cô một điều ước, cô sẽ ước gì?"

Người bên cạnh lại chỉ cảm thấy như vị binh trưởng của mình đang nhất thời nói nhảm, "Anh đùa đấy à? Người tuyết thì làm gì có thậ...." Nói đến đây tự nhiên không thốt được từ cuối cùng, Leroux Meitsuki bật một tiếng cười khan, trên đời này đâu ai chắc chắn là người tuyết không có thật nhỉ? Như việc Leroux Meitsuki một phát xuất hiện ở thế giới này vậy, cũng là một loại chuyện khó tin.

Cô nhìn vào người tuyết xinh đẹp và Levi nhỏ đang ngồi tựa vào nhau trên bàn, nét trẻ con một lần nữa hiện lên, Leroux Meitsuki chỉ tay vào người tuyết ra lệnh "Nếu ngươi có thật thì hãy mau tặng quà sinh nhật cho ta, nhanh lên!"

Đợi mãi đợi mãi nhưng quà thì không thấy, chỉ có khoảng lặng chết người mà thôi. Leroux Meitsuki phủi tay thầm khẳng định, đúng rồi, trên đời này làm gì có người tuyết ngoại trừ việc điên rồ duy nhất là cô bị bắt xuyên không vào đây mà thôi.

Người bên cạnh tiếp tục bổ trợ cho lời nói của mình, "Cô phải nhắm mắt thì nó mới tặng quà cho cô được chứ?"

Mỗi thế mà Leroux Meitsuki ngu ngốc vẫn ậm ừ làm theo, cái đầu gật gật ra điều đã hiểu, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, mí mắt nhắm chặt như đang cầu nguyện điều gì đấy. Thật giống với một đứa trẻ tin vào việc ông già noel có tồn tại, người ta thường tin vào một điều vô thực bởi vì người ta đang khao khát điều đấy. Đối với Leroux Meitsuki từ sau khi cha mẹ qua đời, chẳng còn biết đến quà sinh nhật là gì cả, nên phải chăng cô cũng đang dần khao khát một thứ vô hình khó nắm bắt.

Khắc mi mắt chậm rãi mở ra, đã chuẩn bị sẵn tinh thần để thất vọng, một thứ lấp lánh trong suốt đập vào mắt cô. Phía trước con người tuyết trắng tinh, một cả cầu tuyết như phép màu xuất hiện đầy đẹp đẽ, cái đế gỗ màu nâu nâng đỡ quả cầu to bằng nắm tay, bên trong có một ngôi nhà nho nhỏ, xung quanh là một dãy đường dài được bao bọc bởi mấy tán cây dày đặc. Bông tuyết bên trong thi nhau uốn lượn, bay bổng đầy yên ả...

Leroux Meitsuki xoay người nhìn binh trưởng của mình, nắm chặt quả cầu trong tay, trái tim cô như đang nhảy một điệu valse thầm lặng "Anh tặng tôi ư?"

Khẽ cúi đầu ngắm nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô, anh đáp "Trong lúc làm nhiệm vụ tôi vô tình nhìn thấy nó, lúc đó tuyết cũng đang rơi khiến tôi nhớ đến cô."

"Thật sự...thật sự vô cùng cảm ơn anh..."

Trước giờ Leroux Meitsuki ghét nhất là mấy loại câu chữ khách sáo thế này, nhưng ngày hôm nay quả thực vị binh trưởng ấy khiến lòng cô liên tục vì người ta mà cảm thấy ấm áp. Giống như xưa nay chưa từng cảm thấy mãn nguyện như vậy, như người ta đang giúp cô tận hưởng trọn vẹn khắc sinh nhật đầy ngắn ngủi này, không phí một giây.

Bằng ánh lửa lập loè, Leroux Meitsuki tâm trạng phấn chấn muốn cùng anh làm thật nhiều, thật nhiều điều cùng nhau. Đã gần cuối mùa đông rồi, chẳng may tuyết sẽ không còn rơi nữa...

Ngón tay nhỏ nhắn vô tình chạm phải cây súng trường mà ban nãy cô lấy được từ ông chủ gian hàng, vốn là người tinh nghịch, đầu lập tức nhảy ra một loạt các chuyện có thể làm, cô cầm cây súng lên "Binh trưởng Levi, anh chỉ tôi cách sài súng nhé?"

"Sao đột nhiên lại muốn học cách sài súng?" Levi Ackerman tuy mở miệng thắc mắc nhưng người thì đã đứng dậy tiến về phía cô, vươn tay muốn mượn súng.

Leroux Meitsuki chỉ cười hề hề "Muốn lợi hại giống anh."

Cứ thế dưới màn đêm thăm thẳm, Levi Ackerman đứng cạnh Leroux Meitsuki từng bước chỉ dạy tận tình, người này bình thường thì cau mày cáu bẩn với tất cả mọi người, nhưng khi làm việc lại vô cùng tận tâm, chỉ sợ người ta tiếp thu không kịp mớ kiến thức mà anh mất nửa đời để có được mà thôi.

"Như thế này." Tông giọng nhẹ nhàng đong đưa bên tai người nghe khiến người ta ngứa ngáy đến khó chịu. Levi Ackerman cầm cán súng đặt lên vai mình vào tư thế nghiêm chỉnh thị phạm cho Leroux Meitsuki dễ quan sát, còn nói thêm.

"Tư thế là vô cùng quan trọng, hai chân cô cần phải trụ thật chắc, bả vai cũng thế. Tập trung ngắm vào hồng tâm, lưu ý đường ngắm cơ bản được dóng vào hồng tâm với điều kiện mặt súng phải thăng bằng, nếu đường ngắm thấp hoặc cao hơn điểm khe ngắm thì đường đạn sẽ điều chỉnh lên xuống theo hồng tâm." Vừa nói xong anh xoay sang nhìn Meitsuki "Nào, cô thử đi."

Lúc Leroux Meitsuki cầm súng trên tay, Levi Ackerman bên cạnh điều chỉnh liên tục, anh giúp cô giương cao thân súng, đặt cán súng tựa vào bả vai làm trụ, bàn tay anh chạm vào gò má cô nhẹ nhàng đưa mặt cô đặt vào thân súng, miệng thì thầm "Má áp vào súng, sau đó là ngắm."

Cơ thể anh khi động tới công việc thì như được lập trình sẵn, thực hiện các bước vô cùng máy móc, đến động tác ngắm súng, giống như theo thói quen, Levi Ackerman tiến đến sát bên Leroux Meitsuki, bả vai từ phía sau chồm lên trước, hai tay choàng qua ôm thân súng, cả người Meitsuki như được anh ôm gọn vào lòng, lọt thỏm. Anh áp má phải của mình lên thân súng, tập trung vào ốm ngắm.

Hai gương mặt bây giờ chỉ cách nhau vài milimet, thi thoảng má anh sượt nhẹ qua làn da mềm mại trên má phải của Meitsuki. Ánh trăng chỉ trông thấy cô một thân cứng ngắt, hai tay buông thõng xuống dưới, sự va chạm mật thiết này khiến đôi má người thiếu nữ như muốn nổ tung, không dám lên tiếng.

Mà Levi Ackerman không nghĩ nhiều chỉ nghiêng mắt ngắm chuẩn chỉnh, xong cất lời "Ngắm chuẩn, này, cô nhìn thử vào ống ngắm xem."

Khắc anh xoay mặt về phía cô gái trong lòng mình, lưng cô tựa lên ngực anh, mắt đối mắt, chóp mũi chạm chóp mũi, gần đến mức xúc giác nhạy cảm nơi khoé môi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.

Thời gian như ngưng đọng.

Vậy mà giây phút này, ông trời như muốn vỗ tay khen ngợi khung cảnh hôm nay thật trữ tình mà ban tặng cho hai người họ một món quà.

"Đoàng!"

Trên trời bỗng rực lên một nguồn sáng sặc sỡ, một cái lại hai cái, sống trên đời hơn ba mươi năm, Levi Ackerman lần đầu tiên chú ý, thì ra lễ hội ánh sáng hằng năm đều có pháo hoa.

Ánh sáng đủ màu thay thế mặt trời chiếu sáng nhân gian u tối, giúp Levi Ackerman và Leroux Meitsuki khắc hoạ từng đường nét của đối phương vào trái tim chằn chịt những vết thương của mình.

Mái tóc màu cam đỏ như được pháo hoa làm cho rực sáng khiến anh cảm thấy chói mắt mà chuyển tầm nhìn của mình xuống dưới, lướt qua sóng mũi thẳng tắp rồi dừng lại trên cánh môi ửng đỏ, mềm mại.

Trong lòng đột nhiên dấy lên một niềm khao khát mãnh liệt.

Đột nhiên muốn nếm thử,

Dư vị ngọt ngào của đôi môi ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net