Để em tặng anh một cành hoa (38)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau đó chẳng ai thấy bóng dáng Leroux Meitsuki lãng vãng bên ngoài cả, bởi cô gần như là ăn ngủ trong phòng nghiên cứu được cấp trên ưu ái tặng cho mình. Còn hào phóng tới mức gửi hẳn mấy người xuất sắc  của bộ phận nghiên cứu đến đây phụ giúp cô.

Bàn tay lật qua lật lại sấp tài liệu chi chít chữ, Leroux Meitsuki ngả lưng ra ghế mệt mỏi day day thái dương đau nhức. Đúng là không ai biết trước được điều gì, ngày xưa cha cô đã dùng đủ mọi cách để ép cô theo khoa y học nghiên cứu để nối nghiệp mình, dĩ nhiên là Leroux Meitsuki đã một mực phản đối, sống chết đòi cống hiến cả đời cho nền văn hoá nghệ thuật nước nhà. Vậy mà đùng một phát xuyên không vào đây, thành công trở thành đội trưởng đội nghiên cứu ban não bộ chuyên sâu.

Liếc qua máy đo điện não mà thở dài ngao ngán. Tuy so với lần đầu thí nghiệm, thiết bị hiện tại cũng được cho là có bước cải tiến. Lúc trước là do chẳng ai ủng hộ nên nhân lực có hạn, thêm việc vật liệu nghèo nàn nên mới cho ra đời cái máy trông còn tồi hơn cả thời nguyên thuỷ ấy. Bây giờ ngược lại Leroux Meitsuki đã có cho mình được vài người cận vệ uy tín bên cạnh, giúp cô hoàn thiện nốt máy đo điện não.

Mấy cục điện cực bây giờ cũng xịn hơn trước nhiều, bộ phận xuất kết quả cũng được gắn máy in xuất trên giấy ô đàng hoàng chứ không như lúc trước nữa. Thiết bị khuếch tán hay xử lí tín hiệu cũng được làm mới bằng vật liệu đắt tiền nhất nhì trong thành, dĩ nhiên kết quả cho ra cũng rõ ràng hơn, ghi được cả những biến đổi nhỏ trong sóng não khiến cả đội được một phen mừng như trúng thưởng.

Anh chàng Futo trong nhóm nghiên cứu gương mặt mừng rỡ bước đến bên cạnh Meitsuki, "Hoàn thành rồi! Hồ sơ nghiên cứu chắt lọc lẫn kết quả chúng tôi đều đã thống kê đầy đủ, cụ thể không sai một ly!" Anh dúi tệp hồ sơ vào người Meitsuki "Cô định bao giờ thì thông báo với họ?"

Xấp giấy tờ nặng trịch hơn hai nghìn trang nằm gọn trong tay Leroux Meitsuki, bên trong có bảng kết quả kiểm tra của con Titan động kinh vừa rồi, cũng may sau ngày thí nghiệm bọn họ đã lưu trữ máy điện não của cô nên mới còn giữ được bảng kết quả. Tiếp sau đó là một loạt các phân tích nghiên cứu về tất tần tật những thí nghiệm mà cô mất hơn một tháng trời để thu thập được.

Đưa mắt nhìn đồng hồ treo chễm trệ trên tường, "Cậu đi báo với chỉ huy, hai giờ nữa ta sẽ thông báo kết quả thí nghiệm." Nói xong cô đứng dậy, vươn người một cái thật sảng khoái, bước vào nhà tắm. Vào những ngày quan trọng thế này, xinh đẹp là điều ưu tiên.

Nhìn ngắm bản thân phản chiếu trong cái gương rộng lớn, đôi mắt thoáng qua quần thâm mờ nhạt, cả người như gầy đi một vòng, đầu tóc lại rối bù chỉa đến tứ phương khiến cô tặc lưỡi. Từ bao giờ mà Leroux Meitsuki ham chơi như cô đã chịu chăm chỉ làm việc đến mức quên đi bản thân mình thế này, mang máng cảm thấy bản thân thật giống với người nào đó. Người nào thì ai cũng biết rồi đấy.

Tiếng nước rì rào chảy bên trong nhà tắm, bên ngoài mọi người tất bật chạy tới chạy lui chuẩn bị đủ thứ, lúc Futo lỡ miệng hỏi cô bao giờ sẽ thông báo, ai nấy cũng đinh ninh cho rằng hai hoặc ba ngày nữa mới bắt đầu tuyên bố. Chẳng ai ngờ được vị đội trưởng này lại tuỳ hứng tới mức báo cho họ một tin khiến ai cũng xanh mặt, hai giờ nữa tuyên bố bảng kết quả.

Cuối cùng bọn họ chỉ có thể than thân trách phận do số mình không may mắn, vớ được một vị đội trưởng thích làm việc theo cảm hứng này. Có mấy hôm mọi người ai cũng đều căng thẳng đến mức mặt mũi trắng toát do vài thí nghiệm thất bại, Leroux Meitsuki còn căng hơn gấp ngàn lần, vậy mà giữa khoảng không ngột ngạt, cô bật người dậy đá bay cái ghế gỗ sòi đầy quý giá, nhảy bật ra bên ngoài bỏ lại một câu "Trời lạnh quá tôi thèm ăn kem" để lại một nhóm nghiên cứu viên ngơ ngác nhìn nhau đầy khó hiểu.

Nhưng qua từng ngày làm việc dưới sự chỉ đạo của Leroux Meitsuki, từng người trong bọn họ hiểu được vị đội trưởng này có bao nhiêu phần tài giỏi. Đích thị là kiểu người vừa gặp sẽ cho bạn nhìn thấy được tương lai của họ sẽ đẹp như vầng hào quang mà họ toả ra, khiến ta toàn tâm toàn ý công nhận một cách đầy ghen tỵ.

Một lúc sau, Leroux Meitsuki chỉnh lại tay áo, khẽ vặn tay nắm cửa, rời khỏi phòng nghiên cứu. Căn phòng của đội kỹ thuật lúc trước bây giờ đã thuộc về cô. Ban đầu cấp trên có ý muốn tặng cô một căn phòng rộng và đẹp hơn căn phòng cũ nát này, nhưng mà Leroux Meitsuki sau mấy ngày cùng Levi Ackerman khổ cực chế tạo ra cái máy sơ khai ấy, cô đã thuộc lòng được thiết kế bên trong, vị trí sắp xếp đồ đạc, quan trọng hơn là nó rất rộng....giúp Meitsuki có thể đi lại dễ dàng mỗi khi điện bị chập vào ban đêm. Vậy nên cô nhất quyết đòi giữ lại phòng kỹ thuật. Liếc nhìn cái bảng nhỏ đề chữ "Ban nghiên cứu não bộ chuyên sâu" khoé môi lại cong lên một vòng xinh đẹp.

Ánh mắt hướng về phía bầu trời cuối đông, đột nhiên trong đầu hiện lên đoạn hình ảnh của ngày hôm nọ, nét mặt anh tuấn của nam nhân cường tráng dưới pháo hoa nhìn cô bằng đôi mắt sâu như lòng sông. Leroux Meitsuki vẫn nhớ như in cảm giác tóc mái của anh khẽ cọ vào cánh mũi cô, ngứa ngáy đến mức khó quên.

Bước chân đột nhiên dừng hẳn, cô đưa tay day day cái đầu không nghe lời, chẳng biết vì sao dạo gần đây cứ hay nghĩ đến người ta, lại còn nghĩ đúng cái khoảnh khắc gần gũi như thế. Có phải là điên rồi không?

Nhất định khi về phòng sẽ đánh vài cái lên mông Levi nhỏ, quá phiền phức a.

Xuyên qua mấy dãy hành lang thưa người, thi thoảng nghe thấy tiếng vài người lính nói chuyện, họ cười nói vui vẻ vì khoảng thời gian dài không bị vị binh trưởng khó tính bắt đi lau dọn doanh trại, bởi anh vẫn đang trong đợt dẹp loạn vụ bùng nổ của dân tị nạn dài đằng đẵng chưa thấy trở về.

Vừa nghe thấy hai từ binh trưởng, đầu óc Leroux Meitsuki một lần nữa ong ong, tự dưng cảm thấy muốn trốn tránh hai chữ này, còn vì sao thì bản thân cô vẫn chưa biết. Chỉ là...

Người lính A ở gần đó "Khi nào binh trưởng sẽ trở về nhỉ?"

"Thôi mày đừng nhắc đến binh trưởng nữa, tao sợ cảnh phải quét dọn lắm rồi." Người B đáp.

"Ê chúng mày biết gì không? Binh trưởng ấy mà.." Người C đệm vào.

"Binh trưởng làm sao?"

Người C tiếp lời "Tao nghe người ta đồn, Binh trưởng nhà ta còn đi chơi lễ hội pháo hoa nữa đấy!"

"CON MẸ NÓ!!" Cả đám đồng thanh hét lớn.

"Binh trưởng đi lễ hội pháo hoa á?" Người D đang ngủ cũng phải bật dậy.

"Chúng mày có phải tao bị điên rồi nên nghe nhầm không? Hay chính Binh trưởng mới là người điên?"

"Còn chuyện ghê hơn nữa này! Binh trưởng ấy..." Người C nhỏ giọng thì thầm.

"Binh trưởng còn đi với nữ nhân nữa cơ...."

Dù những người lính kia đã giảm âm lượng đến mức cực nhỏ, vậy mà mấy chữ nữ nhân hay binh trưởng đều chui tọt vào tai Leroux Meitsuki rõ như loa phường.

Cái đầu cam chói đã cố gắng quên đi đống hình ảnh dễ khiến người ta ngại ngùng ấy, ấy vậy mà bên tai lại cứ một tiếng binh trưởng hai tiếng lễ hội pháo hoa.

Binh trưởng,

Binh trưởng,

Binh trưởng...

Chịu không nổi cô đưa tay lên bịt chặt hai tai, đám lính đang ồn ào đột nhiên giật mình, quay sang nhìn cô gái với mái tóc cam chói đột nhiên giống như sợ hãi thứ gì mà chạy một mạch xa thật xa như ma đuổi.

Người lính C dõi mắt theo bóng dáng nhỏ bé vừa chạy đi rẽ vào hướng cuối dãy hành lang, cái miệng mấp máy chậm chạp "Người ta còn nói...cô gái đó trông rất đặc biệt...còn có...mái tóc màu cam đỏ."

Cả cơ thể như được tăng hai nghìn sức mạnh, chạy một mạch đến trước cửa văn phòng của chỉ huy Erwin Smith, Leroux Meitsuki tay ôm sấp tài liệu, chống lên tường thở hổn hển. Nhủ lòng nhất định sẽ không để ai trông thấy bộ dạng hèn hạ này của mình, nhất định.

Lấy lại dáng vẻ nghiêm chỉnh, khẽ mở cánh cửa nho nhỏ phía trước mặt.

"Lâu rồi mới gặp cô, thật vui khi biết tin cô đã cho ra thành quả đầu tiên của máy đo điện não." Erwin Smith vừa nghe tiếng động liền mừng rỡ lên tiếng, "Cho ta biết về kết quả luôn nhỉ?"

"Không vòng vo tam quốc, vào thẳng vấn đền, rất vừa ý tôi." Leroux Meitsuki hơi cúi nhẹ đầu ra điều chào hỏi, miệng mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt di chuyển đến vị trí của chàng trai lạ mặt đứng cạnh Erwin Smith.

Bắt được ánh mắt của cô, Erwin Smith cũng sơ bộ giới thiệu "Đây là Tanaka Haruko, bác sĩ đứng đầu chuyên khoa thần kinh học của nước ta. Tôi phải rất mất công mới đưa được anh ta về đây, mong muốn có thể cùng cô xây dựng thật tốt ban não bộ chuyên sâu."

Chàng trai ấy bước đến tỏ ý muốn bắt tay, "Tên của tôi thì cô đã biết rồi, tôi hoạt động mảng thần kinh học cũng là lần đầu nghe đến thí nghiệm của cô, nhất thời có hứng thú muốn cùng cô phát triển nó, mong sẽ được cô chỉ bảo."

Người ta tuôn ra một tràng dài như sớ, Leroux Meitsuki chỉ phất tay tiến về phía cái ghế ở đầu bàn họp, đáp gọn lỏn "Leroux Meitsuki."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net