Để em tặng anh một cành hoa (39)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tanaka Haruko vốn là một chàng trai tuấn tú lại còn tài giỏi đúng kiểu con nhà người ta trong truyền thuyết, tiếng tăm lẫy lừng đến cả thành trong lẫn thành ngoài ai nấy đều biết, đàn bà con gái theo chân có thể xếp được một hàng dài đến vài dặm. Giỏi giang là thế, đâu phải ai cũng có thể dễ dàng mời được anh đến tận nơi, thậm chí còn chung tay xây dựng một ý tưởng mơ hồ đến từ phía của một con dân đen không quyền thế.

Là người có kỷ cương, sau khi nhận được thông báo có mặt lúc hai giờ chiều để gặp gỡ chủ nhân của ý tưởng kỳ lạ kia thì một giờ ba mươi anh đã có mặt. Trao đổi một ít thông tin với chỉ huy Erwin một chốc bên ngoài đã xuất hiện rục rịch tiếng người vội vã tháo chạy, rồi dừng hẳn ở phía cửa.

Trong đầu đã ngợ ngợ được người ấy là ai rồi, nhưng có cần phải hối hả đến thế không?

Từ đáy lòng có chút mong chờ, anh sống trên đời hơn hai mươi lăm năm, ngoài việc chữa trị cho người dân, anh chẳng còn việc gì để làm, rảnh rỗi lại chỉ biết nghiên cứu về mấy căn bệnh hiếm gặp, thật sự là vô cùng nhàm chán. Tuy ngoài luôn ấm áp vui vẻ, treo cái vỏ bọc yêu nghề lên người nhưng thật ra anh đã ngán công việc này lắm rồi.

Cũng dễ hiểu thôi, suốt bao nhiêu năm chỉ quanh đi quẩn lại một việc không khác gì nhau, giống như cả đời chỉ ăn mỗi bánh mì thì đến động vật cũng thà chết đói còn hơn.

Vậy nên khi nghe tin có một thí nghiệm mới được đề xuất bởi một cô gái vô danh, nhất thời khiến anh cảm thấy tò mò, tò mò đến mức ngủ không ngon. Ngay khi chỉ huy Erwin Smith đích thân đến tìm anh, anh ngay lập tức gật đầu mà không câu nệ một điều gì.

Đã từ lâu rồi Tanaka Haruko mới nhen nhóm một chút cảm giác hồi hộp khó tả, suốt mấy ngày trời anh suy nghĩ rất nhiều về người con gái này. Anh suy đoán đủ thứ về cô, từ gia thế đến học vấn, người có bộ não như thế trên đời này có mấy người? Vậy sao đến một chút danh tính cũng không có? Phải chăng là một cô gái chỉ biết cắm đầu vào sách vở, mái tóc rối bù, trên mắt đeo một cặp kính dày cộm, quần thâm đậm màu, hai bên má do thức khuya mà lấm tấm lấy vài hạt mụn đo đỏ chăng?

Không hiểu sao vừa nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy thật đáng yêu.

'Cạch'

Tay nắm cửa vặn rồi.

Ánh mắt trông chờ của anh dõi về phía cửa.

Áo choàng màu xanh lục phản lại ánh sáng nhè nhẹ của bầu trời từ phía cửa sổ rộng lớn, luồn nhẹ vào bên trong. Một màu cam đỏ chói loà như ánh mặt trời xuất hiện giữa mùa đông ảm đạm, mái tóc được chải chuốt gọn gàng dài chấm lưng, chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại của nó.

Khắc người kia vừa quay đầu, đôi con ngươi tròn xoe như hòn ngọc đắt giá, người kia lại giống như không hiểu được giá trị của nó mà hơi cụp mi mắt xuống, đôi lông mi rũ xuống yểu điệu, lại e dè khó nắm bắt. Sống mũi thanh tao nhỏ xinh, cánh môi ánh lên màu của quả đào chín hồng, như một lớp vải nhung cao cấp.

Thật sự, là vô cùng xinh đẹp.

Bản thân nhịn không được tiến đến muốn chào hỏi, "Tên của tôi thì cô đã biết rồi, tôi hoạt động mảng thần kinh học cũng là lần đầu nghe đến thí nghiệm của cô, nhất thời có hứng thú muốn cùng cô phát triển nó, mong sẽ được cô chỉ bảo."

Ấy vậy mà cô nàng xinh đẹp này lại không để anh vào mắt, lướt qua anh như cơn gió rồi vứt cho anh một câu "Leroux Meitsuki."

Cuối cùng thì anh cũng hiểu được cảm giác tủi hờn của mấy chú chó nhỏ bị người ta hắt hủi là như thế nào.

Nhưng không sao,

Biết được tên em đã là tốt rồi.

""

Leroux Meitsuki ngồi xuống ghế, đặt sấp tài liệu lên cái bàn rộng lớn, miệng mấp máy "Vào vấn đề thôi."

Bên cạnh Erwin Smith cũng đã lấy từ trong túi áo ra cái kính gọng vàng đeo lên mắt, cả hai người giống như rất tâm đầu ý hợp cùng lúc khoác lên mình bộ dạng nghiêm túc, từ trước đến giờ Tanaka Haruko là kiểu con nhà dòng dõi nên gánh trên vai biết bao nhiêu là tục lệ rườm rà, những tưởng sẽ phải luyên thuyên một tràng dài mới vào việc, vậy mà hai người này chớp mắt đã châu đầu vào nhau bàn luận. Nhất thời không đuổi kịp nên Tanaka Haruko lúc này chỉ đứng một bên như người ngoài cuộc.

Nói đi cũng phải nói lại, chỉ huy Erwin Smith dĩ nhiên cũng là người rườm rà không khác gì Tanaka Haruko, bởi đi tới đi lui đều phải gặp gỡ toàn những quan chức cao cấp, mấy câu chào hỏi lấy lòng đều phải thuộc như đọc vè ngày bé. Có điều Erwin Smith suốt bao nhiêu năm đồng hành với Levi Ackerman, một kẻ chuyên tẩy chay mấy loại chuyện phiếm kiểu cách như vậy. Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một Leroux Meitsuki người giống hệt Levi Ackerman, chỉ huy là anh nhìn qua đã có thể dễ dàng hiểu được, vậy nên làm việc cũng thoải mái hơn.

Bàn luận được một hai câu, Leroux Meitsuki bấm bấm cây bút trong tay, xoay đầu tìm chàng trai lạ mặt ban nãy, hất cằm "Ông anh, chẳng phải sẽ cùng tôi phát triển sao? Còn không mau lại đây!"

Tanaka Haruko được người ta chú ý mới chịu nhếch khẽ đôi môi mình, bước đến ngồi bên cạnh Leroux Meitsuki, còn không quên nhắc khéo "Là Tanaka Haruko."

Ngón tay xinh đẹp chỉ vào một trang giấy chứa chi chít mấy thứ hình thù kỳ lạ, một đường kẻ đen ngoằn ngoèo không rõ hình thù, "Tôi nghĩ là chỉ huy Erwin đã nói sơ bộ với anh về thí nghiệm của tôi rồi nên tôi không giải thích thêm. Như anh thấy đấy, đây là bản kiểm tra đo điện não của con Titan động kinh." Nói xong Leroux Meitsuki cầm bút khoanh tròn vào những chỗ mà cô cho là bất thường.

"Tôi chỉ mới thí nghiệm trên một con Titan duy nhất, nhưng bảng kết quả này tôi cũng có thể đoán sơ bộ được vài điểm đáng chú ý. Như việc xuất hiện nhịp sóng Rolando ở vị trí trung tâm não bộ, tần số 2Hz, biên độ cao 100mcV." Leroux Meitsuki chống khuỷu tay lên bàn, cằm tựa nhẹ lên mu bàn tay nhỏ bé, quay đầu về phía Tanaka Haruko "Vì sao tôi nói nó bất thường, thông thường nhịp Rolando sẽ bị dập tắt ngay khi chủ thể bắt đầu vận động, hoặc trải qua cơn kích thích tâm lý. Nhưng con Titan lúc đó ngược lại đang phản ứng vô cùng dữ dội với cơn động kinh có ý thức, vậy nên việc nhịp Rolando xuất hiện là hoàn toàn không hợp lý."

Cái đầu cam hơi nghiêng nhẹ, muốn hỏi xem người kia có hiểu ý mình nói không, nhưng sau khi tuôn một tràng dài bây giờ cô cần phải lấy lại hơi thở. Tanaka Haruko lúc này hai mắt sáng rực, giống như vừa được chạm vào một kỷ nguyên mới của giới thần kinh học. Bản tính thông minh ngay lập tức đáp lời "Tôi hiểu, cô cứ nói."

"Tốt, vậy tôi tiếp tục." Leroux Meitsuki lại lật ra một vài trang nữa, lúc này trên bàn hiện ra một loạt các trang giấy chứa hàng ngàn bản kiểm tra điện não khác nhau, chi chít những đường sóng nhìn đau cả đầu, sợ người kia nhìn không rõ, cô cất lời "Anh lại đây gần một chút."

Tanaka Haruko cũng vô cùng nghe lời mà xích lại gần bên, tuy bản thân đang trông chờ vào mớ tài liệu hấp dẫn kia, nhưng bên mũi vẫn âm thầm ghi nhớ mùi hương nhè nhè thơm thơm của người con gái bên cạnh, trong lòng có thể đoán được là mùi của một loài hoa quen thuộc, nhưng mãi vẫn không nhớ nổi tên của loài hoa ấy...

"Chỉ huy Erwin, tuy một số tài liệu này có vẻ hơi chuyên ngành. Nhưng trong quá trình phân tích tôi sẽ giải thích sơ vài chỗ để anh dễ hiểu hơn." Vừa nhìn thấy gương mặt xám xịt vì chẳng hiểu gì của Erwin Smith, Leroux Meitsuki đã ngay lập tức cất tiếng trấn an. Bình thường vị chỉ huy này chỉ giỏi bày binh bố trận, có bao giờ động đến y khoa nên bây giờ nhất thời không hiểu người con gái này đang luyên thuyên cái khỉ gì.

Đang ngại ngùng gãi gãi cái đầu ong ong thì Leroux Meitsuki đã kịp nói một câu khiến anh đỡ xấu hổ đi nhiều.

""

""
""

Tác già: Xin lỗi các bạn nhiều, mấy ngày hôm nay không ra truyện vì tôi bận quá, deadline công việc dí xúc quần í chạy không nổi. Hôm nay xong việc rồi thì tiếp tục viết nè.

Các bạn xem AOT phần mới chưa? Tập một thế nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net