Chương 39: Tên trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng thời gian còn lại của buổi tối, tôi và Levi ngồi nói chuyện và tìm hiểu sâu hơn về đối phương, mà chủ yếu là tôi nói, anh ấy nghe.

Tôi kể về gia đình mình: "Nhà em ở Quận Hase, khá gần Quận Trost, hồi trước huấn luyện cuối tuần em cũng hay về thăm nhà lắm. Hồi còn bé thì gia đình em không phải là giàu có gì, sau này bố mẹ em kinh doanh gặp thời nên cũng có của ăn của để. Em có một đứa em trai, kém em 2 tuổi, đang học Trường Hoàng Gia, rất thông minh, lúc nào cũng thấy nó vùi đầu vào nghiên cứu ấy, chả hiểu có gì hay ho luôn"

Thực ra, tôi có một tuổi thơ hạnh phúc không có gì phải bàn cãi, dù hồi trước gia đình tôi không giàu có nhưng lúc nào bố mẹ cũng cố gắng cho con cái của họ được hưởng những điều kiện tốt nhất. Chỉ có điều bố mẹ tôi có chút ám ảnh với Đoàn Trinh Sát nên đã gieo rắc vào đầu chúng tôi những lý tưởng tự do tốt đẹp của nhân loại. Tất nhiên họ vẫn có đủ lý trí để không biến con cái của mình thành những công cụ thực hiện ước mơ, vậy nên, việc tôi vào Đoàn Trinh Sát đúng là theo ý của bố mẹ thật, nhưng đó hoàn toàn là do tôi tự nguyện, vì tôi không có đam mê gì hết, vậy nên tôi sẽ lựa chọn cái tôi có thể làm được.

"Bố mẹ em... hmm... nói sao nhỉ... ngưỡng mộ anh lắm đó Levi, anh không biết lúc em báo với họ em được vào Đội Levi họ vui tới mức nào đâu"

"Ý em là sau này khi anh tới nhà em ra mắt thì sẽ đỡ bị làm khó phải không?"

Tôi đỏ mặt: "Hả? Sao anh đã tính xa thế rồi? Em đâu có ý đó đâu"

Anh ấy khẳng định chắc chắn lắm: "Thì đằng nào chả thế, phải ra mắt mới cưới được em về chứ"

Lần này thì mặt tôi còn đỏ hơn, ngại ngùng đấm nhẹ lên ngực Levi, nhưng mà nghe những lời anh ấy nói làm tôi hạnh phúc lắm.

"Mà em có vẻ thích nhạc cổ điển nhỉ? Gia đình em cũng vậy à?"

"À cái này thì không. Mặc dù nhà em đã khá giả hơn nhiều so với hồi xưa nhưng vẫn giữ những thói quen như trước thôi. So với nhạc cổ điển thì bố mẹ em vẫn thích nhạc đồng quê hơn. Em là ngoại lệ ấy mà, vì có lần em tình cờ thấy một nhạc công chơi violin ngoài đường phố, thấy hay nên từ đấy cũng mê luôn dòng nhạc này, đặc biệt là mấy bài được chơi bằng violin ấy"

"Thi thoảng vài nhà quý tộc tiếp tế cho Quân Trinh Sát cũng có đưa đến mấy lời mời nghe nhạc giao hưởng đó, nhưng mà chẳng ai xem, nếu mà em thích thì lần sau anh sẽ đưa em đi"

"Uhm... thường thường mọi người sẽ nghĩ nhạc cổ điển rất nhàm chán và chỉ dành riêng cho tầng lớp quý tộc, nhưng mà riêng em thấy dòng nhạc này không hề khó nghe và hợp để thư giãn nữa, quan trọng là nghe trong không gian nào thôi. Sau này gặp Adal thì em mới được mở mang tầm mắt thế nào là nhạc cổ điển thật sự, mà cậu ta cũng hay mời nhạc công violin cơ, nên là em lui tới nơi này như cơm bữa ấy. Nhưng mà nói gì thì nói, so với việc nghe cả dàn giao hưởng trong một nhà hát lớn, em lại thích nghe một vài nhạc công ở đây hơn, có thể tự mình cảm nhận chất nhạc và suy tư trong không gian vắng vẻ u tối này"

"Cũng đúng. Thế này hợp với Y/n của anh hơn"

Chúng tôi nói chuyện này chuyện kia thêm một lát thì cũng đến giờ về, nhạc hội bên kia chắc cũng sắp kết thúc rồi.

Chúng tôi chào tạm biệt Adal và hứa hẹn lần sau quay lại sẽ mời cậu ta một bữa rồi rời đi.

Quả nhiên, khi tôi và Levi tới chỗ diễn ra nhạc hội thì đám đông ùa ra, đợi một lúc thì thấy mọi người, nhìn mặt ai cũng rất là phấn khích.

Eren thấy tôi thì lập tức chạy lại: "Y/n à, cậu đã bỏ qua một siêu phẩm rồi đấy, họ đóng kịch hay lắm, thậm chí chị Hange còn suýt thì xông lên sân khấu xin mấy mô hình Titan về đó, may mà anh Moblit giữ lại"

Sasha tiến đến đập vào vai Eren: "Người ta có chuyện khác vui hơn rồi, ai mà thèm quan tâm đến kịch chứ"

"Gì mà vui? Tin tớ đi Y/n, cậu đã bỏ lỡ một siêu phẩm đấy!!" - Eren khăng khăng.

Sau đấy Mikasa túm cổ áo Eren lôi ra chỗ khác làm cậu ta kêu oai oái, Connie cũng bất lực day trán, mồm còn lẩm bẩm "thằng ngốc". Ừ thì đúng là Eren chả tinh tế chút nào, bảo sao ai cũng thấy tình cảm của Mikasa rõ mồn một thế kia mà mỗi cậu ta lại không biết. Chán thật chứ cái tên ngốc đó.

"Ối chà cái đôi này đi đánh lẻ vui nhỉ? Toàn mùi trà, đúng là hai kẻ nghiện trà, bảo sao hợp nhau thế" - Chị Hange cũng tới trêu chúng tôi.

"Tch, liên quan gì đến cô đồ bốn mắt"

Chị Hange cười ha hả rồi vỗ vai Binh Trưởng: "Dù không biết hai người đã làm gì nhưng mà anh làm tốt lắm Levi, nhìn Y/n hạnh phúc chưa kìa"

"Hả? Hiện rõ trên mặt em đến vậy sao ạ?" - Tôi ngại ngùng hỏi.

"Cực kỳ rõ ràng ấy chứ Y/n, nãy giờ cậu cứ cười suốt" - Armin vạch trần tôi.

Sau đấy, cả đám trở về nhà. Lúc về đến nơi thì thấy trong nhà sáng đèn. Sao giờ này lại có người trong nhà chứ? Chẳng nhẽ là bọn trộm? Chúng định lấy thiết bị cơ động lập thể sao?

Levi ra hiệu cho Armin, Jean và Sasha vào nhà từ tầng 2 để thăm dò, có vấn đề gì sẽ ra hiệu, dù sao nếu bọn trộm có lấy bộ cơ động thì chúng cũng không thể sử dụng trong nhà được, Jean và Sasha thì thừa sức hạ gục bọn chúng, còn nếu có phát sinh thì Armin sẽ quyết định kế sách để đối phó.

Lý do chúng tôi không xông vào cả đám mà lại phải lén lút như vậy là vì sợ sẽ kinh động tới bọn cướp. Chúng tôi chưa biết chúng ở vị trí nào, nếu chúng ở gần cửa sổ thì rất có thể sẽ sử dụng bộ cơ động để chạy trốn. Tốt nhất là nên để ba người vào trước, sẽ tiện kiểm soát và đánh lén bọn chúng.

Thế nhưng, đợi mãi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì, cả lũ ngoài này cũng sốt hết cả ruột, cuối cùng không đợi được nữa, tất cả quyết định xông vào.

"Cửa không khoá, nhớ cảnh giác, rất có thể kẻ thù đang chờ chúng ta vào để hạ gục đấy" - Binh Trưởng nhắc nhở.

Levi nhẹ nhàng đẩy cửa rồi yên lặng đi vào, lạ là không có chuyện gì xảy ra cả, chúng tôi tiến thẳng vào bếp, nơi đang sáng đèn.

Mới ngó vào thôi, cả lũ đã bất ngờ vì người đang ngồi trong bếp không ai khác chính là... Đoàn Trưởng Erwin Smith. Sasha, Jean và Armin cũng ngồi đó nữa.

"Hả? Sao vừa từ thủ đô chạy về đã đến đây rồi? Nhớ tôi đến thế cơ à? Mà ba cái đứa kia, sao không thấy ra hiệu gì?" - Levi hỏi.

Armin lắp bắp: "V-vì là..."

"Vì tôi không cho ba đứa ra hiệu đấy" - Anh Erwin trả lời luôn.

"Hở? Gặp chính quyền căng thẳng quá nên giờ lấy bọn tôi ra làm trò đùa à?" - Levi khó chịu lên tiếng.

"Ờ anh nói đúng, nhưng mà tôi đến đây vì lý do khác cơ, rốt cuộc anh làm gì mà để Y/n xin rời khỏi Đội thế này?" - Anh Erwin đưa ra đơn xin rời Đội của tôi.

"Hả? Cậu xin rời khỏi Đội ấy hả?" - Cả lũ kêu lên.

Tôi cũng không ngờ được Đoàn Trưởng Erwin sẽ đến tận nơi hỏi tôi thế này. Tôi lắp bắp xác nhận: "À-ừ, tớ... đã xin là tháng sau... cho tớ rời Đội Levi"

Không ngoài dự đoán, mọi người nhìn tôi đầy bất ngờ, bao gồm cả Levi. Mikasa còn lườm Binh Trưởng nữa.

Levi lập tức giật lấy đơn để đọc, đại ý là "vì em không đủ năng lực nên xin rời khỏi Đội Tác chiến Đặc biệt". Anh ấy nhìn tôi rồi kéo tôi sát vào người anh ấy: "Tất nhiên là không cho phép, lúc trước có chút hiểu lầm thôi nhưng giờ thì bọn tôi ổn rồi"

Anh Erwin nhìn chằm chằm bọn tôi rồi gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, nhưng vẫn cố tình hỏi lại: "Y/n thì sao?"

"Em sẽ ở lại Đội Levi ạ!" - Tôi quả quyết.

"Tốt lắm, thế mà hai người báo hại tôi đêm hôm phải tới đây giải quyết mâu thuẫn. Levi, đền bù đi" - Anh Erwin lại đùa với giọng nghiêm túc rồi.

"Đấy là trách nhiệm của anh, anh thử phê duyệt Y/n rời Đội của tôi xem, tôi sẽ cho cánh tay còn lại của anh đi luôn đấy" - Levi đe doạ.

"Thôi nào hai người. Levi, anh có Y/n rồi thì cư xử lịch sự chút xem nào, còn Erwin cũng quá đáng lắm nhá, muốn trêu thì trêu Levi là đủ rồi, sao bọn tôi cũng phải chịu cùng vậy chứ, chờ lâu quá muỗi đốt hết cả chân rồi đây này" - Chị Hange phàn nàn.

"Xin lỗi mọi người. Nhưng mà hôm nay tôi sẽ ngủ lại đây cùng anh đấy Levi"

"Vớ vẩn, ai ngủ cùng ai cơ? Anh muốn ngủ ở đâu thì ngủ, tránh xa tôi ra, tôi ngủ cùng người khác rồi"

Ngay sau câu nói ấy thì tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cũng hoang mang lắm chứ, lập tức quay sang nhìn Levi. Đột nhiên anh ấy bế bổng tôi rồi đi thẳng lên tầng trong ánh mắt ngỡ ngàng của cả bọn, tôi nghe thấy anh ấy thì thầm: "Cũng có phải lần đầu đâu, em ngạc nhiên gì chứ?"

Ừ thì... cũng đúng, nhưng mà lần trước tôi có ký ức gì đâu. Tôi ngại ngùng rúc vào ngực Levi.

*Bản nhạc bên trên là Après un rêve của Gabriel Fauré, là bản nhạc được chơi trong Hidden Bar ở chương này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net