chương 22: anh đi công tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh bước đến bên cô khi cô đã xong việc, cô ngạc nhiên mỉm cười, bao nhiêu sự mệt mỏi như xóa tan khi nhìn thấy anh. Anh như mặt trời.
Anh mang cho cô chút đồ ăn, ngồi lặng im nhìn cô ăn hết rồi mới đứng dậy tạm biệt để vòng ra sảnh trước, từ lúc anh đến anh biết cô mệt nên không hề nói gì, chỉ lặng nhìn cô ăn.
Tài xế mở cửa trước cổng chính, mở cửa xe cho anh, anh cài áo, bước ra, khí chất ngời ngời, vẻ đẹp pha chút lạnh lùng như một vị thần. Anh nhanh chóng thu hút mọi sự chú ý của đám phóng viên. Trước giờ anh không hay xuất hiện trước truyền thông báo chí, lần này anh chịu xuất đầu lộ diện khiến đám phóng viên như bắt đựơc vàng, thay nhau hỏi anh và anh thì không dài dòng lúc nào cũng rất ngắn gọn.
Cô lúc này đã trang đỉêm xong, đi đôi giày cao gót, xải từng bước ra cửa hội trường, hai người phục vụ thấy cô, nhanh chóng mở cửa.
Cánh cửa vừa mở, đèn chiếu thẳng vào cô khiến đám phóng viên và các khách mời dồn mọi sự chú ý về phía ánh đèn. Cô xinh như một nàng tiên, chiếc váy xòe màu hồng với phần trên trễ vai khoe đựơc bờ vai thon, phần xương quai xanh đẹp của cô. Mái tóc vén gọn sau hai bên tai, lộ ra chiếc cổ trắng, gương mặt thanh tú, cộng thêm bộ trang sức cô từng đeo ở bữa tiệc sinh nhật cùng anh dự tháng trước.
Anh thấy cô, nhanh chóng sải bước đến bên cạnh, đưa tay vòng ra sau eo cô. Ghé đầu, thì thầm vào tai cô.
-em thật đẹp.
Cô mỉm cưòi thật tươi, khóac lấy tay anh, điềm tĩnh nói.
-xin chào các qúy ông, quý bà. Đã đến giờ mời mọi nguời vào trong. Các vị phóng viên mời qua bên trái sân khấu.
Nói rồi, cô kéo tay anh đứng gọn sang một bên cửa, cúi đầu chào khách. Đến khi mọi người vào hết, cô và anh mới từ từ tiến vào, ngồi chiếc ghế hàng đầu.
Buổi ra mắt thành công tốt đẹp, nhận cuôc nhiều ý kiến rất tích cực từ cac thành viên, các nhà thiết kế, các nhân vật trong giới thựơnglưu.
Sau khi kết thúc cô và anh lên xe về nhà. Lên phòng :
- giúp anh xếp đồ, 3 giờ sáng anh phải bay rồi- anh xoa đầu cô, dịu dàng nói.
-anh sẽ về sớm?
- tất nhiên, vợ anh đợi mà- anh kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.

Anh vào phòng tắm, khi ra đã thấy cô xếp đồ xong xuôi, cô đứng ở ban công phòng, làn gió nhẹ nhàng luồn vào mái tóc mụơt của cô.
- em đi tắm đi, anh sẽ đợi em, còn 6 tiếng, anh muốn cùng em nói hết mọi thứ, có lẽ anh sẽ đi khoảng 2 tuần.
-em biết rồi, vậy anh đợi em- cô mỉm cuời nhìn anh.
Cô tắm xong, bước ra ngòai, anh kê hai chiếc ghế ra ngoài ban công, anh nhìn thấy cô, mỉm cười vẫy cô lại, hai nguời vừa nói chuyện, vừa ngắm trăng, trăng đêm tròn vành vạnh, cô và anh mỉm cười nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net