[Trong quán café] + [Sôcôla đắng] + [Ác mộng ngọt ngào]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
như là một liệu pháp giảm stress với tôi — hẳn là vì cơ hội thư giãn trong cuộc sống hằng ngày của tôi đã bị một ai đó cướp mất.

“Trông cậu thiệt giống một thằng nhóc đùa với món đồ chơi nó thích nhất.”

Lấy tay chống cằm trên quầy, Mirai-san cười trêu tôi.

“Nói người ta là món đồ chơi thì quá đáng lắm đấy!” Tôi trả lời trong lúc sửa lại đống hóa đơn sau khi dặn lại các món khách gọi cho Saruwatari-san.

Tất nhiên, trực giác sắc bén của Mirai-san đã nhận ra tôi có tình cảm với Usami. Dù sao tôi cũng không định giấu diếm.

“Nhưng tôi nghĩ nếu có một vật cưng như cô ấy thì tốt quá.”

Trong đầu tôi đang tưởng tượng một chú khỉ con đang cố gặm quả xoài lớn ngang mình nó.

“Không khác mấy.”

“Nói tóm lại, quả thật tôi có thích cô ấy.”

“Hiếm lắm mới thấy cậu chịu thẳng thắn thừa nhận đó.”

Mirai-san kinh ngạc nhìn tôi.

“Còn tùy vào người đó là ai nữa! Cô ấy đã thẳng thắn như vậy, tôi cũng thấy mình nên thẳng thắn một chút!”

“Hờ, tuyệt lắm! Mau mau khiến cô bé thành bạn gái để chữa cái tính quái dị của cậu đi!”

Mirai-san cười ngắc ngẻo.

“Cái tính cách quái dị chị nói đi nói lại ấy, chắc sẽ còn quái hơn nữa nếu để chị làm bạn gái của tôi,” tôi nghĩ thầm trong đầu.

“— Chuyện này cũng có thể lắm chứ.”

Chẳng biết từ khi nào, Tsukimori đã đứng cạnh tôi.

“Theo mình thấy, Chizuru cũng thích cậu đấy, Nonomiya-kun,” cô ta vận dụng nụ cười chín chắn sở trường và giải thích.

“Ô? Vậy là người ta cũng không phản đối sao? Chị đâu biết Nonomiya lại sát gái thế.”

Mirai-san lấy ánh mắt đầy hiếu kỳ nhìn Tsukimori. Nhưng trong ánh mắt của tôi, lại chẳng có gì ngoài sự ngờ vực.

Cô ta đang bày trò gì đây?

Mirai-san không biết chuyện Tsukimori đã ngỏ lời hẹn hò cùng tôi. Nhưng là người trong cuộc, tôi chẳng thể hiểu vì sao cô ta lại lên tiếng tác hợp tôi với Usami.

“Sao không tiến tới luôn cho rồi?”

Mirai-san tất nhiên không bỏ qua cơ hội ngọt ngào này. “Đâu phải chuyện tôi tự quyết định được. Hay quả thật là do tôi quá ngốc và chuyện tình cảm chỉ cần một người cũng đủ?”

“Youko vừa nói rất có thể đấy thôi.”

Mấy lời gắt gỏng của tôi khiến Mirai-san chau mày.

“Cậu cũng vậy, Tsukimori. Đừng dùng thái độ vô trách nhiệm ấy để xui khiến người khác. Nhận xét tùy tiện vừa rồi, bất kể có là với tớ hay Usami, đều là khiếm nhã.”

Tôi nhận ra mình đang bực. Không giận, mà chỉ bực bội. Chẳng hừng hực như lửa, nhưng cũng có chút cảm giác “than cháy âm ỉ”.

“Cậu nói đúng, Nonomiya-kun. Mình không nên nói thế. Xin lỗi cậu.”

Tsukimori thẳng thắn nhận sai và cúi đầu xin lỗi.

“Ờ, xin lỗi nhé. Tôi không nghĩ cậu lại xem chuyện này nghiêm trọng như vậy.” Mirai-san lúng túng gãi gãi đầu, học theo Tsukimori.

“…không, tôi mới phải xin lỗi. Chỉ là tôi không quen với đề tài dạng này.”

Tỏ ra một chút hối hận là điều tốt nhất tôi có thể làm để giấu đi sự bực mình.

Không tiếp tục được câu chuyện, giữa chúng tôi là một khoảng lặng.

Thế rồi Mirai-san mất hứng và đi vào trong bếp, kiếm đối tượng để xả cơn bực dọc: “Saruwatarii!!”

Tsukimori, tuy nhiên, đã quay lưng lại với tôi và đứng yên một chỗ — thái độ không dứt khoát này hoàn toàn tương phản với hình tượng tôi có với cô ta.

Phần mình, tôi vẫn thấy khó chịu, cảm nhận một dư vị đắng trên đầu lưỡi dù câu chuyện đã chấm dứt.

Không phải tôi giận vì tự thừa nhận tình cảm với Usami như lời Mirai-san.

Thực ra, một phần trong tôi không thích bị người khác nhúng mũi vào chuyện tình cảm. Tuy nhiên, tình huống dạng này rất thường thấy, và tôi đã có thể lảng tránh hoặc ứng khẩu với lời của người khác, không ngần ngại giấu đi cảm xúc thực của mình như mọi khi.

Nhưng chỉ vừa nãy, tôi đã làm bản thân thấy hổ thẹn khi tự biểu hiện tình cảm, một điều không giống với tôi chút nào. Hẳn đây là lần đầu tiên tôi làm việc này.

Tại sao tôi lại cáu lên như thế? Cảm giác thật khó chịu: dù nhận ra mình đang bực, tôi lại không hiểu được tại sao.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng thì thầm.

“… Mình xin lỗi,” giọng Tsukimori nhỏ như tiếng muỗi kêu và dễ dàng bị âm thanh náo nhiệt trong quán át đi. Dù không nhìn thấy mặt do cô ta quay lưng lại với tôi, tôi vẫn cảm nhận được mấy lời đó phát ra không hẳn để “xin lỗi” mà đúng hơn là “hối hận”.

Tôi đâu thể nghĩ ra Tsukimori hối hận đến vậy chỉ vì lỡ lời. Đồng thời với kinh ngạc, tôi còn thấy cực kỳ bình thản.

Vậy là tôi đã tìm ra lí do khiến mình bực bội. Tuy không hiểu tại sao, nhưng dường như nguyên nhân là Tsukimori.

Tại sao tôi lại bực vì cô ta?

Một câu hỏi khác hiện lên.

Sau khi chỉnh đốn lại tâm tình, tôi quyết định đem thức ăn ra cho Usami vì nghĩ có tiếp tục tự hỏi cũng chỉ phí thời gian.

Dù sao, tôi đã phát hiện ra một chuyện: tôi đang nảy sinh một loại tình cảm khác thường đối với Tsukimori.

Mặc dù tôi vẫn chưa biết tên gọi của thứ tình cảm đó là gì.

[Ác mộng ngọt ngào]

Chuyện này xảy ra ở phòng nghỉ lúc quán đóng cửa.

“Mình muốn được cậu dẫn về nhà,” Tsukimori nhờ tôi sau khi thay sang bộ đồng phục.

“Dẫn về nhà…?” Nghi hoặc, tôi trả lời cứng ngắc như vẹt.

“Ừm, trên đường từ quán về nhà, mình cứ cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình…”

Cô ta khẽ rùng mình.

“Cậu có bị hoang tưởng không đấy?” tuy lúc đầu tôi rất muốn hỏi vậy, nhưng nghĩ lại thì với một cô gái dễ khiến người khác chú ý như Tsukimori, chuyện đó cũng chẳng có gì lạ. Do đó, tôi đề xuất, “Vậy thì cậu nên nói với cảnh sát hơn là tớ đấy.”

“Nonomiya, thế làm sao được! Coi nào, tỏ bản lĩnh đàn ông và bảo vệ cô bé đi chứ!”

Hẳn là đã nghe lỏm được câu chuyện của chúng tôi, Mirai-san gõ mạnh xuống cái bàn kế bên. Mấy nhân viên xung quanh đều kinh ngạc quay đầu lại xem đã xảy ra chuyện gì.

“Chẳng phải là khoe khoang gì, chỉ là tôi không mấy tự tin với thể lực của mình thôi. Dù cô ấy có bị tên rình trộm tấn công, cố lắm tôi cũng bị đánh cho tơi tả.”

“Thế đâu phải khoe khoang! Và nếu là đàn ông, dù có gặp chuyện như vậy cũng phải dũng cảm chiến đấu đến cùng!”

“Tôi có cảm giác chị làm vệ sĩ tốt hơn tôi nhiều đấy, Mirai-san.”

“Đồ ngốc! Người ta còn là thiếu nữ cơ mà. Yếu đuối như tôi phải được bảo vệ mới phải.”

Tôi nhún vai thấy rõ rồi nhìn vào các nhân viên khác. Tuy hiện giờ bọn họ chỉ cười khổ vì sợ Miran-san, nhưng quan điểm của họ nhất định cũng giống tôi.

“Chị nói đùa hay lắm, thật đấy.”

“Hờ, mặt cậu thế kia chắc là có ý kiến gì phải không? Nonomiya?”

Mirai-san sáp đến gần, lông mày nhướn thẳng lên nhìn tôi.

“Không sao đâu, Mirai-san. Nếu Nonomiya-kun đã không muốn, em cũng không còn cách nào khác. Phải cố về nhà một mình thôi…,” Tsukimori thở dài rồi bước từng bước nặng trĩu ra cửa.

Và ngay lúc cô ta đóng cửa lại —

“………….. hah…”

— có thể nghe thấy tiếng thở dài của Tsukimori vang khắp căn phòng.

Lập tức mọi người đều chằm chằm nhìn tôi, trên mặt không hẹn mà cùng một vẻ trầm trọng đầy trách cứ. Người ta nói “bằng hữu hôm nay là kẻ địch mai sau” cũng không sai.

“Dẫn cô ấy về đi, Nonomiya-kun,” anh chủ quán cuối cùng cũng lên tiếng, tất nhiên là theo phe Tsukimori như những người khác.

Như nhận được tiếp viện, tất cả bắt đầu chỉ trích tôi. Trước sự tấn công tứ phía, quả là nan địch quần hồ, tôi đã hoàn toàn bị biến thành kẻ xấu.

“Rồi, được rồi, hiểu rồi! Em sẽ đưa cô ấy về, được chưa?” Bỏ lại mấy lời này, tôi liền phóng khỏi phòng nghỉ và đuổi theo Tsukimori.

Không ngờ là, vừa ra khỏi quán tôi đã bắt kịp cô ta.

Tsukimori đang tựa lưng vào cột điện thoại trước cửa, đứng đợi dưới ánh đèn đường le lói như nữ hoàng của màn đêm.

“Mình biết cậu sẽ tới mà.”

Trông thấy tôi, cô ta cười tươi như hoa nở — cho thấy hành động của tôi chẳng ngoài dự liệu.

Không muốn để tâm trạng của mình lộ ra, tôi nhìn lên trời. Ánh trăng khuyết đêm nay như đang bỡn cợt tôi.

“Cậu chơi không đẹp.”

“Ý cậu là sao?”

“Rốt cuộc cậu có ý đồ gì?”

“Đừng nói khó nghe vậy chứ. Con gái như mình rất sợ phải đi một mình trên đường vào ban đêm đấy.”

“Vậy sao cậu không nhờ mẹ đón về, hay nhờ ai đó khác trong quán đi cùng, hoặc là gọi cảnh sát chẳng hạn?”

“Như mọi khi, cậu vẫn chẳng hiểu tâm tình phái nữ. Mình chỉ muốn cậu đưa về nhà thôi.”

Cười nhẹ như thể đang lẩm bẩm một bài ca, Tsukimori vòng tay qua tay tôi. Không biết có phải do mùi của dầu gội, mà tôi có thể ngửi thấy hương hoa ngọt ngào từ cô ta.

“Chúng ta đi nào.”

Với kinh nghiệm từ trước đến giờ, tôi hiểu được rằng khó có thể thoát được một khi đã bị Tsukimori nắm thóp, nhưng cá tính của tôi cũng không ngoan ngoãn đến mức tình nguyện để cô ta dắt mũi, đây là sự thật.

Do đó, quãng đường hơn mười mét mà bộ ngực đầy đặn của cô nàng dựa sát vào cánh tay tôi, có thể nói là vô cùng nhục nhã.

Nhưng chắc là tôi thực sự đã hết thuốc chữa, bởi vì trong chỉ một giây lát, tôi đã nghĩ dù Tsukimori Youko là con bé xấu tính nhất trên đời chăng nữa, bộ ngực của cô ta không có tội.

“Tớ không chạy đâu, buông tay ra đi,” sau khi thở dài và thật thà khẩn cầu, tôi rút cánh tay ra.

“Tiếc thật. Khó lắm chúng ta mới được không khí như vậy.”

Tsukimori giận dỗi nói, nhưng bước chân vẫn luôn nhẹ nhàng.

Nhìn vũ điệu nhàn nhã của mái tóc đen sau lưng cô ta, tôi thở dài một hơi.

Khỏi phải nói, bước chân của tôi lúc này vô cùng nặng nề.

Chúng tôi đáp chuyến xe điện gần nhất dẫn ra khỏi nội thành, thân xe loạng choạng bỗng chốc đã qua bốn trạm. Khi xuống xe, một khu dân cư giữa vùng ngoại ô mở ra trước mắt.

“Nhà mình ở đằng kia. Đi bộ vài phút nữa là đến rồi.”

Tsukimori chỉ lên một ngọn đồi. Ngay lập tức tôi nhận ra phải khá tốn sức mới leo được lên đó, bằng chứng là có nhiều đoạn dốc và bậc thang. Chỉ nhìn cảnh ấy thôi đã khiến tôi thấy nản.

“Đừng nhăn mặt thế chứ. Nếu hẹn hò với mình thì cậu còn tới đây dài dài mà, phải không?”

“Rất thông cảm cho bạn trai của cậu.”

“Đừng lo. Cậu sẽ quen với nó nhanh thôi.”

Chẳng để ý đến cảm giác chán nản của tôi, Tsukimori bước lên trước. “Xem kìa, đêm nay sao đẹp quá,” và thảnh thơi nói mấy lời vô tư lự đó.

Đã cất công đến tận đây sao lại còn trở về, tôi đành ngập ngừng theo sau cô ta.

Khu dân cư ở đây hết sức yên tĩnh và có thể gọi là “cao cấp”.

Tuy đèn đêm được bố trí tương đối sát, con đường chúng tôi đi vẫn có cảm giác u tối một cách lạ kỳ. Nó khiến tôi phải nghĩ lại rằng bộ dạng rùng mình của Tsukimori ban nãy cũng có thể là thật.

Đúng như dự đoán, khi lên đến nơi tôi muốn hết cả hơi. Vậy mà Tsukimori, chắc đã đi quen, lại không tỏ ra đến một chút căng thẳng, khiến tôi thấy cực kỳ khó chịu.

“Tới nơi rồi,” cô ta bảo khi đang đứng trước cổng.

Đó là một tòa nhà lớn trắng toát. Hai từ “biệt thự” có lẽ sẽ phù hợp hơn.

Bố của Tsukimori không hổ là giám đốc công ty kiến trúc, kiểu thiết kế của ngôi nhà rất khác lạ, thoạt nhìn trông như những khối tứ diện được ghép lại một cách hoàn hảo, tạo nên một ấn tượng hình học độc đáo. Tôi sẽ gật đầu không do dự nếu có người nói đây là tư gia của một nhà vật lý học.

Bên trong không mở đèn, hẳn là mẹ cô ta đi vắng.

Trong khi tôi còn đang tò mò nhìn tòa nhà, Tsukimori kéo kéo vạt áo của tôi.

“Cậu đã đến đây rồi, có muốn vào chơi một chút không?”

Đề nghị của cô nàng hết sức khả nghi, như thể muốn tự vạch trần mình.

Tôi biết sẽ rất phiền toái nếu chuyện tôi vào nhà Tsukimori lộ ra. Huống hồ, nếu mọi người trong trường biết lúc ấy trong nhà lại không còn ai khác, tin đồn tai quái kéo theo dù có tưởng tượng tôi cũng không hình dung ra nổi. Đặc biệt nếu để đám Kamogawa phát hiện ra… tôi thậm chí không dám nghĩ đến chuyện đó.

Xem ra tất cả mọi việc nãy giờ chỉ là màn kịch để Tsukimori mời tôi vào nhà. Tất nhiên tôi sẽ gánh hậu quả nếu kế hoạch này thành công.

“Cũng được. Tớ đang thấy hơi khát, có thể vào uống chút gì không?”

Nhưng dù sao cơ hội này cũng khó gặp, vậy nên tôi chấp nhận lời đề nghị.

Như đã thấy, do không có tiến triển gì, tôi tạm thời ngừng hoài nghi Tsukimori, nhưng đó cũng chỉ là tạm ngừng, không phải ngưng hẳn. Hiện tại ngờ vực về công thức sát nhân vẫn đang lởn vởn trong đầu tôi.

Ban đầu tôi mong rằng tiếp cận và tìm hiểu cô ta sẽ mang lại tiến triển, nhưng tình hình thực tế lại không như tôi nghĩ. Càng tiếp xúc, tôi càng không thể hiểu được bản chất của Tsukimori. Rốt cuộc lúc nào thì cô ta nói đùa, lúc nào thì nói thật, tôi hoàn toàn không nắm rõ.

Bởi vậy, tôi quyết định đổi mục tiêu, vì mẹ của cô ta sẽ dễ ứng phó hơn. Với ấn tượng trong buổi tang lễ, bà ta không phải loại người phức tạp như Tsukimori. Vả lại, đâu nhất thiết phải dò xét Tsukimori mới biết được quan hệ giữa cô ta và bố mình.

Tôi theo Tsukimori vào nhà. Bên trong im lặng đến rợn người.

Cởi giày trước lối vào, tôi hỏi: “Mấy giờ thì mẹ cậu về?”

“Bộ cậu thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình sao, Nonomiya-kun?” Tsukimori cười cười chọc tôi.

“Ít nhất là thích hơn so với cậu,” tôi đáp lại — dùng gương mặt thành thật để thử cô ta một phen.

“Dù cậu thật sự chỉ nói giỡn, đó cũng là đả kích lớn với mình đấy.”

Tsukimori lắc đầu, tay với lấy mấy bộ dép cho chúng tôi.

Có vẻ tôi đang nắm phần hơn.

“Mẹ mình ra ngoài rồi, có lẽ sẽ về trễ. Hôm nay là cơ hội của cậu đấy!”

“… cơ hội gì thế nhỉ?”

Tôi lấy tay khẽ đẩy đầu Tsukimori ra, vì cô ta đang vui vẻ ghé sát nhìn gương mặt tôi.

Vậy là phần hơn lại thuộc về Tsukimori.

“Dù gì cũng đã tới chơi, tớ chỉ muốn tự giới thiệu với mẹ cậu một chút.”

“Ồ, mình vui lắm. Rốt cuộc cậu đã chấp nhận mình phải không?”

“Không biết cậu hiểu thế nào, nhưng một trăm phần trăm là sai rồi.”

Tsukimori dẫn tôi vào phòng khách.

“Mình sẽ mang nước cho cậu. Cứ ngồi ở sofa đợi mình một chút.”

Tsukimori đi vào căn phòng kế cận và bật đèn lên, qua đó tôi có thể thấy phân nửa của một hệ thống bếp đồ sộ.

Tôi bèn nhìn quanh phòng khách.

Cũng như bên ngoài, nội thất trong nhà Tsukimori cũng xa hoa không kém: một bộ ghế sofa nâu bằng da sáng bóng cùng chiếc bàn thủy tinh có tạo hình kì lạ, nhìn qua cũng biết là thuộc về một kiến trúc sư. Ngoài ra, còn có một TV LCD cực lớn với dàn loa hi-fi đắt tiền. Quả như lời đồn, gia đình Tsukimori rất khá giả.

Nhưng điều làm tôi thất vọng là, chẳng có thứ gì đặc biệt có thể giúp tôi tìm ra manh mối về quan hệ của Tsukimori với bố mình.

Cũng phải thôi, phòng khách là nơi nhiều người ra vào, chẳng ai lại đặt vật quá riêng tư ở đây. Không may là tôi chẳng có cớ để đi qua những phòng khác, không khỏi có cảm giác mình đã phí đi cơ hội hiếm hoi được vào nhà Tsukimori.

Đầu tôi còn đang quay cuồng vì thất vọng, Tsukimori đã đem khay đồ uống đến.

“Cậu uống hồng trà được không?”

“Vậy là được rồi.”

Tôi định uống xong sẽ về. Ở lại lâu cũng chẳng để làm gì. Thế nhưng, dường như Tsukimori có thể đọc được ý nghĩ của tôi: “Cứ ở lại thêm chút nữa! Mai là thứ Bảy mà, cậu đâu cần về vội, phải không?”

“Cậu điên à? Tớ là đàn ông đấy, nhớ chưa?”

Giống như muốn đem cô ta làm đối tượng để phát tiết hết mọi buồn bực, lời lẽ của tôi có phần khó nghe. Tôi nhận ra mình vừa tỏ ra ích kỷ, vì xét cho cùng Tsukimori đâu có lỗi, tất cả chỉ tại tôi mong đợi quá mức thôi.

“Chính là vậy đấy. Đàn ông con trai sao có thể bỏ một cô gái đang lo lắng lại một mình chứ.”

“Nhưng đây là nhà cậu cơ mà.”

“Cậu nghĩ bọn rình trộm để tâm đến chuyện này sao?”

“Làm thế quái nào tớ biết một tên rình trộm nghĩ gì? Mà ngay từ đầu, tớ chẳng thể biết cậu có thật sự bị theo dõi hay không.”

“Đáng tiếc thật,” Tsukimori khẽ thở dài, “cậu chẳng thể chiều ý mình một chút sao, Nonomiya-kun?”

“Chính tớ mới phải nói thế. Lúc nào cậu cũng buộc tớ làm theo ý cậu!” Tôi lập tức phản bác lại. Tất nhiên tôi chẳng thể chấp nhận để đối phương nói ra hết những gì mình nghĩ trong đầu.

Một lúc sau, cô ta lẩm bẩm bằng một giọng quá lớn để gọi là độc thoại: “…Mình có nên trao đổi với Mirai-san về chuyện với Nonomiya-kun không nhỉ…”

Tôi suýt phun hết trà đang uống.

“… đó là lời đe dọa phải không?”

Tôi hầm hầm nhìn Tsukimori.

“Mình đâu còn cách nào khác. Nếu đã không làm được thì tìm vài lời khuyên từ bạn nữ lớn tuổi hơn như Mirai-san chẳng phải là bình thường sao?”

Tsukimori lấy gối che hết nửa khuôn mặt như thể muốn tránh ánh mắt của tôi.

“Tìm Mirai-san để hỏi chuyện tình ái chả khác nào đi hỏi ác quỷ đường đến địa ngục.”

“So sánh hay lắm.”

Tsukimori chúi mũi vào chiếc gối ôm rồi cười khúc khích.

“Không đùa đâu. Vấn đề này liên quan đến chuyện sống chết đấy!”

Tôi gần như đau đầu khi nghĩ đến cảnh Mirai-san đang khoái trá trêu chọc mình. Chắc chắn tôi sẽ phải giã từ những ngày thanh bình nhưng bận rộn khi làm việc trong quán, vì Mirai-san sẽ không ngừng hỏi han về chuyện của tôi với Tsukimori.

“Mình không ngại để mọi người trong quán biết chuyện của chúng ta đâu. Mình không thích giữ bí mật.”

“Mình cậu không ngại thôi.”

Tsukimori có thể đã quen với việc trở thành trung tâm dư luận, nhưng tôi thì không. Chỉ nghĩ đến việc khiến mọi người nhìn chằm chằm vào mình đã khiến tôi rét run.

Vai trò thoải mái của người quan sát vẫn hợp với tôi nhất. Người ta nhất thiết phải “giữ lấy vị trí của mình”.

“Nếu phải nói thật, mình thậm chí còn định bày tỏ cùng cậu trước mặt mọi người.”

“Ờ thì cậu giỏi lôi kéo những người khác về phe mình mà, phải không?” tôi nói bằng giọng chua chát nhất có thể.

“Chắc đó là tính tốt bẩm sinh của mình nhỉ.” Tsukimori phản đòn không mấy khó khăn.

“Chứ không phải cậu là kẻ chuyên mưu toan, đóng kịch và nếu cần nói tóm gọn lại, là cực kỳ xấu tính sao. Mọi người chỉ toàn bị bề ngoài xinh đẹp của cậu đánh lừa mà không thấy cả rừng gai nhọn bên trong.”

“Cậu nghĩ mình xinh sao? Thật như trong mộng ấy!”

“Không thấy còn ‘cả rừng gai nhọn’ phía sau à?”

“Nguyên tắc của mình là chẳng để tâm đến những chuyện giả tưởng.”

Với vẻ mặt nghiêm nghị kia, tôi không nghĩ cô ta nói đùa. Thật chẳng còn gì để nói.

Nhưng lạ thay, tôi cũng nhận ra một cô gái quyến rũ như Tsukimori ắt sẽ cần đến loại thần kinh thép như thế.

“Cậu uống thêm tách nữa nhé?” Cầm ấm trà bằng sứ trên tay, Tsukimori khẽ cúi đầu, mỉm cười hệt như một quý bà.

“Phiền cậu.”

Tôi đưa tách trà cho cô ta, thầm giơ tay đầu hàng trong lòng.

Chờ thêm chút nữa xem thử mưu đồ của tiểu ác ma này là thế nào vậy.

Ba mươi phút sau.

“Hôm nay mẹ cậu về trễ nhỉ,” tôi mở miệng hỏi Tsukimori đang ngồi đối diện.

“Ừ, bà bảo sẽ về muộn.”

“Vậy là khoảng mấy giờ?”

“Hm… Chắc gần mười giờ thì phải?”

“Vậy chỉ còn ba mươi phút nữa đúng không?”

Dù việc hai người chúng tôi cô nam quả nữ ở cùng một chỗ mà chẳng làm gì khiến tôi khó chịu, nhưng chịu thêm ba mươi phút nữa cũng không sao, tôi bèn thả mình vào sofa.

Tsukimori lẩm bẩm, “À, chính xác là khoảng hai mươi bốn tiếng nữa thôi.”

Tôi bật dậy khỏi sofa, chằm chằm nhìn cô ta. Tsukimori vẫn thản nhiên đọc lướt qua một cuốn tạp chí thời trang.

“Thế là sao?”

“Mẹ mình tham gia chuyến du lịch do công ty tổ chức và đến mai mới về.”

“— Cậu lừa tớ?”

Đến tôi còn phải ngạc nhiên trước ngữ điệu trầm trọng của mình.

“Mình có thành thật bảo cậu là bà sẽ về trễ mà.”

“Vậy mà tính là thành thật hở?! Tớ về đây,” tôi mạnh bạo đáp lại, đứng dậy và hướng ra cửa. Hầu hết lí do khiến tôi tức giận là vì đã tự chui vào bẫy của cô ta.

Trong nháy mắt, cánh tay tôi bị một vật mềm mại chiếm lấy. Tsukimori đã ôm chầm lấy tay tôi.

“… Xin cậu, đừng bỏ mình lại. Mình sợ lắm!”

Cái kiểu nài nỉ của cô ta cùng cảm giác mềm mại trên tay làm tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net