[Trong quán café] + [Sôcôla đắng] + [Ác mộng ngọt ngào]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dao động.

Sự mềm yếu như vậy hoàn toàn không giống với Tsukimori thường ngày. Dù cô ta cố ý làm để cám dỗ tôi đi nữa, với bản năng bảo vệ của phái mạnh, chiêu này lại cực kỳ hiệu quả.

Nhưng lý trí của tôi đã làm nguội lại thứ hiện thực nồng nhiệt này, giúp tôi tránh khỏi quyết định sai lầm.

“Trò dụ dỗ của cậu không có tác dụng với tớ đâu! Hơn nữa, thế này chẳng công bằng chút nào. Tớ chưa từng đồng ý hẹn hò cùng cậu.”

Một trai một gái ở cùng trong căn phòng vắng lặng — còn tình tiết nào cám dỗ hơn thế. Quả thực, là một thằng con trai tuổi này, tôi cũng rất tò mò với những chuyện sẽ diễn ra, nhất là khi đối phương là Tsukimori Youko.

“Nếu là cậu, mình không ngại đâu.”

Đúng như tiên đoán, cô ta liền dùng ánh mắt mời mọc cùng lời lẽ ngọt lịm quyến rũ tôi.

Nếu gặp Tsukimori Youko trong hoàn cảnh khác, chẳng có lí nào tôi chống lại nổi sự quyến rũ kiểu ấy.

“Vinh dự lắm, nhưng tiếc là tớ không có ý đó!”

Tuy nhiên, không như Nonomiya của cái thế giới tưởng tượng ấy, tôi có đủ nghị lực để từ chối. Không phải tôi không bị hấp dẫn bởi mấy cảnh hấp dẫn sắp tới, mà là tôi thấy sợ nhiều hơn là hi vọng.

Chính sự cảnh giác đã đánh thức lý trí trong tôi.

Tsukimori Youko đang mưu tính gì đây?

Đúng vào lúc đó, tôi có cảm giác là đã nhận ra đôi chút về kế hoạch đằng sau lời tỏ tình của cô ta.

Có lẽ, Tsukimori không định loại tôi khỏi cuộc chơi, mà là muốn kiểm soát tôi?

Cô ta hiểu rõ sự hấp dẫn của bản thân và còn biết cách vận dụng nó. Dạo gần đây tôi đã nhiều lần được chứng kiến điều này. Vậy thì, lẽ nào cô ta muốn tôi trở thành con rối trong tay? Nếu là vậy cô ta vẫn chắc chắn được rằng tôi sẽ không tiết lộ bí mật ra ngoài, đúng không?

Tất nhiên, đó là trong trường hợp cô ta đã phát hiện tôi biết và đang giữ công thức sát nhân.

Dù thế nào, chuồn khỏi đây càng sớm thì càng tốt. Ngay cả khi giả thuyết của tôi là thật và Tsukimori chính miệng xác nhận, e rằng sẽ chỉ là vấn đề thời gian đến khi tôi hoàn toàn bị khuất phục.

Vì lời lẽ của cô ta có thể giả dối, nhưng sự hấp dẫn vẫn là thật.

Nếu cứ như vậy, sớm muộn tôi sẽ bị nanh vuốt của Tsukimori cắm sâu vào người mà không cách nào thoát được. Dám chắc lúc đó chất độc sẽ từ từ ăn mòn cơ thể tôi và khiến ý thức chống cự của tôi tê liệt.

Tôi rũ hai tay Tsukimori ra rồi vội vã bước ra cửa, nhưng cô ta lập tức chạy lại gần. Lần này một cú ôm choàng từ đằng sau trói buộc tôi.

Hơi ấm cơ thể, sự mềm mại, hương thơm ngây ngất cả ba thứ ấy hòa trộn lại thành một thứ bùa mê hoặc ý thức không ngừng công kích từ sau lưng tôi.

“… Cậu nghĩ sao về mình cũng được…”

Hơi thở nhè nhẹ của Tsukimori vỗ về lên cổ tôi. Dù biết rằng phải chạy khỏi nơi này, tôi lại không thể cất bước nổi.

“… chạm vào mình đi… nếu đã là Nonomiya-kun, mình không ngại đâu…”

Những lời đê mê ấy xuyên qua hai màng nhĩ mà đánh thẳng vào trí óc, và một cảm giác tê dại như điện giật truyền ra khắp cơ thể. Đôi chân tôi đã bị thứ độc tính này xâm hại, mất hẳn sức lực để chống lại chỉ một cô nữ sinh trung học.

Cô ta nhẹ nhàng tựa cả thân hình lên người tôi và đẩy tôi lên sofa. Gương mặt Tsukimori khi quay lưng với chiếc đèn hiển hiện rõ hai nửa sáng tối. Tựa đầu lên vai tôi, hai bàn tay Tsukimori khẽ đặt ở trước ngực — như thể muốn cảm nhận nhịp đập trái tim tôi. Cái cổ trắng nõn mà mảnh khảnh cứ thế phơi bày dưới cằm tôi.

Trong lúc tôi còn đang không cất nên lời thì cô ta đã thì thầm vào tai, “Xin cậu đấy, mình muốn như thế.”

Với tôi, câu nói này chẳng khác nào lời xá tội đầy huyễn hoặc của một thánh nữ.

Chỉ một lúc sau, tôi đã bị Tsukimori cắn nhẹ lên cổ.

Cảm giác của cặp môi hồng non mềm làm tôi giật bắn người. Đó là thứ xúc cảm tôi chưa từng trải qua, vừa giống lại vừa khác với cảm giác ngứa ngáy.

Cơ thể tôi đã chực mất kiểm soát. Do cố gắng đẩy cô ta ra khỏi người, tôi luồn tay qua kẽ hở giữa hai người, định hướng lên trên trần mà đẩy ra. Không muốn phải tách biệt, Tsukimori vặn mình chống cự. Hai tay tôi chỉ quét qua bộ ngực mềm mại, mơn trớn lên một bên sườn cô nàng rồi lạc vào giữa khoảng không.

Ngay lúc đó, Tsukimori khẽ rên lên một tiếng như thở dốc, thân hình còn đang trên người tôi hơi co lại.

Một đòn đánh vô cùng bất ngờ. Một chút lý trí còn lại của tôi đã bị phản ứng mẫn cảm ấy thổi bay mất.

Và rồi bản năng cũng chiến thắng lý trí, tôi phóng dậy và đè lên người Tsukimori, một tay đỡ lấy cổ cô ta, tay còn lại không ngừng mân mê đôi môi hồng kiều diễm. Tận hưởng hương vị như hoa thơm của một thiếu nữ, tôi hôn lên bờ vai Tsukimori, đồng thời quỳ một gối giữa cặp đùi trắng trẻo.

Trước mọi hành động của tôi, cô nàng nhất nhất đều phản ứng đáp lại. Quả thật tôi có thể thấy sự thỏa mãn ngập tràn trên từng mạch máu trong người.

Vào lúc này ——— Tsukimori Youko đang bị tôi chế ngự.

Cái cảm giác đang dâng trào này thật quá sức lạ thường. Ngay cả một người xem trọng lý trí và sự bình tĩnh như tôi cũng muốn hét lên theo tâm trạng hiện thời của mình.

Trong khi cật lực kềm chế dục vọng, tôi vẫn chậm rãi âu yếm Tsukimori. Lạc thú như vậy không nên để nó chấm dứt quá nhanh.

Thế nhưng, một cú sốc đủ khiến trái tim tôi thôi không đập nữa đã khiến tôi dừng lại. Tôi vừa nhận ra phản ứng khác thường của cô ta.

“— Cậu… đang run à?”

Tsukimori chớp chớp mắt, trông như thể người vừa sốt cao tỉnh dậy.

“… thật sao?” đôi môi hồng chợt khẽ mấp máy, thanh âm vẫn không kém phần nóng bỏng.

Có thể cô ta không nhận ra, nhưng thực sự Tsukimori đang run sợ.

Cảm giác tội lỗi tôi vừa bỏ sang một bên khi ném lý trí ra khỏi khung cửa giờ lại tràn về như thác lũ.

“… chúng ta không nên làm chuyện này. Dừng lại thôi,” nói rồi tôi nhấc mình lên.

“Sự run sợ” của Tsukimori chính là “sự kháng cự” đối với tôi.

Hiển nhiên tôi không dừng lại vì đạo đức, nhưng tôi cũng không hề muốn chiếm hữu một người con gái không tự nguyện.

Nói đơn giản hơn, tôi đã sợ. Sợ phải gánh chịu tội ác với cô ta mà mình chẳng thể bù đắp.

Tsukimori vẫn đang nằm trên sofa, nhìn tôi với nét mặt dò hỏi. Dưới bộ đồng phục giờ đã nhăn lại có thể thấy được những đường cong nõn nà. Tôi vội nhìn sang hướng khác.

“Sao vậy? Mình đã bảo là không ngại mà.”

“Nhưng cậu đang run kìa.”

“Tại vì mình phấn khích thôi!”

“Tớ không nghĩ thế.”

“Đúng là vậy mà.”

Ngay sau đó, Tsukimori nói một câu khó có thể tin được.

“Đây là lần đầu của người ta đấy!”

“Nên mình đâu biết làm gì khác.”

Không biết phải trả lời sao.

Tôi đẩy cô ta ra và đứng dậy như muốn chạy trốn.

“Tại sao!?” tôi hét lớn, lấy hết bối rối trong thâm tâm ép vào trong một câu ngắn ngủi. Tôi chỉ làm được đến thế.

“Ai cũng có lần đầu mà,” Tsukimori trả lời với vẻ mặt ngây thơ nữ tính.

“Nhưng như vậy là không đúng!”

“Việc này mỗi người mỗi khác chứ.”

“… Sao cũng được nếu đó là vấn đề của riêng cậu. Nhưng lần này người cùng cậu là tớ, cậu hiểu chưa?”

“Ừ, cậu nói đúng. Là lần đầu tiên nên mình không biết có thể làm cậu thỏa mãn hay không…,” trông như cô ta đang bối rối.

Đây là đùa phải không?

“À, nhưng chỉ cần vài lần là mình sẽ tiến bộ hơn. Cậu cũng biết mình học rất nhanh mà… Dù là chuyện học hành hay công việc đều vậy.”

Tuy nhiên, Tsukimori lại trông cực kỳ nghiêm túc.

“Vấn đề không phải tại đó!!”

Lần cuối tôi bị kích động thế này là khi nào? Tôi chẳng thể nhớ nổi. Cảm ơn vì trải nghiệm đáng quý này nhé, Tsukimori!

“Tại sao lúc nào cậu cũng… khinh suất như thế!”

“Chính mình cũng tự thấy ngạc nhiên.”

“Đừng làm như cậu không liên quan!”

“Có người từng nói con gái đang yêu chẳng thể nào cản được; xem ra những lời đó không thể xem thường. Hiện giờ quả thật mình cảm thấy chuyện gì cũng đều làm được,” cô ta gật đầu đồng tình.

“Làm ơn, đừng chỉ nghĩ đến mình thôi…” Tôi thở dài một hơi. “Mà ngay từ đầu, chuyện này có liên quan gì đến mấy lời đồn đãi về cậu? Không phải cho đến giờ cậu đã hẹn hò với vô số người sao?”

Tôi không thể hoàn toàn tin hai từ “lần đầu” của Tsukimori.

Một cô gái như vậy hẳn phải có rất nhiều trường hợp để “mất đi cái lần đầu ấy”. Có thể nào cô ta chỉ muốn đùa giỡn với tôi?

“…Mình không muốn nói cho cậu đâu,” Tsukimori có hơi chút giận dỗi quay đầu đi.

“Đã tự tiện kéo tớ vào, cậu đừng nghĩ tỏ ra như thế là xong. Tớ có quyền được biết.”

“Không quan tâm.”

“Đừng trẻ con như vậy.”

“Dù sao cậu cũng cho rằng mình là đứa lăng loàn rồi còn gì!”

Tsukimori bĩu môi.

Giờ thì lại thành một con bé khó chiều sao? Cô gái hấp dẫn vừa mới quyến rũ tôi đi đâu mất rồi?

“Được thôi! Nếu cậu không muốn thì tớ cũng chẳng hỏi nữa.”

Trước đối tượng cứng đầu như vậy, tôi còn làm gì được chứ.

“… Cậu thực sự muốn biết ư?”

“… Rốt cuộc là thế nào!”

Trời đất. Đúng là cô nàng vẫn khó hiểu như mọi khi.

Tsukimori hít thật sâu ra vẻ kiên quyết.

“Mình sẽ nói thật. Trước đây mình đã hẹn hò với rất nhiều người.”

“Tớ biết mà.”

“Này, nói thế quá đáng lắm, cậu biết không? Đầu tiên phải nói trước: tuy mình hẹn hò với nhiều người, mình chưa từng hiến thân cho họ. Thậm chí chẳng có ai được chạm vào mình như cậu. Thật đấy.”

“Cậu nghĩ tớ sẽ tin sao?”

“Họ đều tốt bụng và hòa nhã, hơn nữa còn rất yêu mình.”

“…Tốt quá nhỉ.”

“Nhưng lần nào mình cũng thấy không hợp. Đại khái có thể nhận ra họ không phải là người bạn trọn đời của mình,” Tsukimori nói, mắt vẫn dán xuống đất như đang hồi tưởng.

“Vậy tại sao lại là tớ?”

“Vì dường như cậu khác với những người đó! Ban đầu tất nhiên chỉ là do linh cảm bất chợt, mình đã muốn hẹn hò cùng cậu mà không nghĩ gì nhiều, giống như với những anh chàng khác. Tìm một người để đi chơi cùng với mình đâu có khó.”

“Nghe chẳng giống điều một người bằng tuổi tớ có thể nói ra. Coi nào, rốt cuộc là cậu bao nhiêu tuổi?”

Có vẻ Tsukimori thấy phát biểu tùy tiện của tôi ngộ nghĩnh. Cô ta đang cười khúc khích ra chừng rất vui.

“Nhưng mình đâu thể ngờ cậu lại từ chối.”

“Xin lỗi vì đã làm cậu thất vọng.”

“Không, sao có thể chứ! Nhờ vậy, bỗng dưng mình lại nhiệt tình hơn. Kết quả sau cùng tốt đẹp là được mà!”

“… Cuộc sống chẳng bao giờ thuận theo ý mình thì phải.”

Quyết tâm chiến thắng của Tsukimori có tác dụng nghịch với tâm trạng của tôi. Nó khiến tôi nhớ lại những gì mình định làm với cô ta đều quay lại hại tôi.

“Đúng đấy… Tại sao thế giới này lúc nào cũng có những việc không như ý mình nhỉ?”

Lần này đến lượt tôi phì cười khi trông thấy cô ta cảm khái tự hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Nếu cả Tsukimori Youko còn không khiến thế giới theo ý mình, phàm nhân như bọn tớ chắc phải đầu hàng rồi.”

Một người có được tất cả lại tỏ ra phiền não thì quả thật rất tức cười.

“Mọi người chỉ đề cao mình quá mức thôi.”

“Nhưng cậu xứng đáng được đề cao lắm chứ, từ góc nhìn trung lập mà nói.”

“Thế tại sao mình lại không thể khiến cậu chấp nhận mình?”

Tsukimori liếc nhìn như muốn dò xét tâm can tôi.

“… Ai biết được? Đến cả tớ còn không hiểu,” tôi trả lời mơ hồ, tránh ánh mắt của cô nàng. Tất nhiên đời nào tôi có thể nói đó là vì tôi biết đến công thức sát nhân.

“Tên xấu xa.”

“Cậu gọi tớ thế nào cũng được.”

“Nhưng mình vẫn thích cậu, Nonomiya-kun ạ, dù cậu có tàn nhẫn và xấu tính với mình đi chăng nữa,” Tsukimori tươi cười lấy tay chải qua tóc. Một động tác khiến người ta ngây ngất. “Phải giải thích sao nhỉ…? Chỉ là nói chuyện cùng cậu rất vui.”

Cô ta cẩn thận chọn từng lời. Có thể thấy, Tsukimori đang cố hết sức bày tỏ tâm tình của mình.

“Có nên nói là… chúng ta đang cố “phân cao thấp”? Kiểu đối thoại chẳng thể đoán trước tiến triển như vậy rất kích thích và thú vị. Mình chỉ muốn mãi được trò chuyện cùng cậu.”

Những lời này khiến tôi trầm lại, cứ nhìn vào Tsukimori không thôi. Thật kinh ngạc là cô ta có cùng ý nghĩ như tôi.

Sự đồng cảm mãnh liệt chẳng hề khó khăn để biến thành cảm giác thân thiết.

Quả thực, ngay vào lúc đó, Tsukimori Youko đã trở thành cô gái vô cùng đặc biệt đối với tôi.

“Khi nghĩ đến mỗi ngày đều rất kích thích nếu được hẹn hò cùng cậu, mình nhận ra cậu chính là người bạn trọn đời của mình. Vì vậy đâu cần phải do dự, cậu là người mình vẫn luôn tìm kiếm; mình muốn được trao lần đầu tiên này cho cậu.”

Tệ hơn là, một khi đã hiểu nhau, tôi lại thấy Tsukimori hấp dẫn hơn bội phần. Sự chủ quan, như tôi từng được nghe, có thể tùy theo sở thích mà khiến não bộ con người cảm nhận mọi thứ đều đẹp đẽ.

“Không ngờ mình lại mạnh dạn như thế.”

“Tớ thì ước rằng chưa từng thấy cậu bạo miệng đến vậy.”

Tôi chỉ làm bộ nhún vai. Tất nhiên tôi chẳng hề giữ được bình tĩnh. Ngược lại là đằng khác: tôi đang hoang mang. Có thể nói tôi thấy khó xử trước thứ tình cảm vừa có bước ngoặt lớn của mình.

Trước đây vì muốn đứng ngang hàng với hiện diện áp đảo của Tsukimori, tôi đã cố giữ góc độ khách quan trước mọi tình huống. Nếu không tôi đã phải đầu hàng sức hấp dẫn của cô ta như bao người khác.

Tuy nhiên, giờ thì tính chủ quan đã hòa vào cách nhìn nhận, tôi không giữ được bình tĩnh nữa. Bản năng vừa thức tỉnh cứ bảo tôi “hãy thưởng thức trái cấm trước mắt ngươi đi”.

“Tớ về đây.”

Lần này tôi nhất định phải đi, nếu không về sau sẽ phải căm hận chính mình.

“Cậu không muốn kiểm tra sao?”

Có thể nghe thấy giọng của Tsukimori từ sau lưng khi tôi bước đến cửa phòng khách.

“Kiểm tra gì?”

“— Xem có thật sự đây là lần đầu của mình không.”

Ham muốn thôi thúc tôi quay lại, nhưng tôi chọn giữ vững lập trường.

Hiển nhiên là cô ta đang định tặng tôi một nụ cười quỷ quái đầy cám dỗ đủ để quyết tâm tôi vừa đạt được bay biến sạch.

“Xin cậu quên những gì tớ nói hôm nay đi. Nhất thời tớ không tự chủ được.”

“Mình không muốn.”

“Vì lợi ích của cả hai ta thôi.”

“Đây là kí ức đáng trân trọng mà mình vừa có được với người “bạn đời” hằng mong mỏi.”

“Tớ rất kinh ngạc là cậu có thể dùng cụm từ đó tùy tiện đến thế. Mười năm nữa hẵng nói như vậy đi.”

“Mình không hề dùng tùy tiện. Cậu không biết mọi cô gái đều luôn tìm kiến “bạn đời” của mình ngay từ lúc được sinh ra ư?”

“Vất vả thật đấy.”

Nói lời đối đáp sau cuối, tôi mở cửa. Phía sau liền vang lên tiếng bước chân chạy đến.

“Cậu bỏ mình lại thật sao?”

… Dùng giọng điệu cô đơn đó cũng không ích gì đâu.

“Tất nhiên.”

“Dù mình rất muốn cậu ở lại?”

… Dùng giọng điệu nũng nịu đó cũng không ích gì đâu.

“Giờ tớ chỉ muốn về nhà càng sớm càng tốt.”

“Cậu thật sự rất khó đối phó đấy, Nonomiya-kun,” vừa nói Tsukimori vừa thở dài.

Nhịn không được, tôi dừng bước, trừng trừng nhìn cô ta rồi nói. ‘Trên đời này chỉ cậu là không có tư cách nói lời đó với tớ!”

Trước thái độ lãnh đạm của tôi, Tsukimori vẫn tỏ ra tươi cười vui vẻ.

… Làm ơn, cho tôi về đi.

“Tạm biệt.”

“Gặp lại sau nhé.”

Dù cố tình dậm chân xuống sàn để tỏ thái độ khó chịu, tôi vẫn có thể thấy ánh mắt lưu luyến của Tsukimori khi vẫy tay chào. Sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi chẳng có cảm giác gì khi đóng cánh cửa lúc đó lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net