[175.176.177] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rất tò mò." Phạn Già La nhìn sang người đàn ông đang chăm chú lái xe ở bên cạnh.

Tống Duệ không trả lời mà hỏi lại: "Mọi người biết nhân cách phân liệt làm thế nào sinh ra không?"

"Không biết." Phạn Già La cùng Mạnh Trọng cùng lắc đầu, Hứa Nghệ Dương cũng dựa vào lưng ghế, tò mò nhìn Tống tiến sĩ.

"Nhân cách phân liệt còn gọi là chứng phân ly, giống như tên của nó, đặc điểm của nó là bệnh nhân sẽ loại bỏ toàn bộ những ký ức đau khổ để tự bảo vệ bản thân. Sự chia cắt này tạo ra một chính mình hoàn toàn mới tinh mà không có những ký ức đau khổ kia, cũng sở hữu cá tính và hành vi độc lập để thích ứng với hoàn cảnh tàn khốc ở bên ngoài. Nói cách khác, nhân cách phân liệt tạo thành từ hoàn cảnh đau khổ cùng kích thích tinh thần mãnh liệt. Tự tay giết chết cha mẹ mình, cảnh ngộ như vậy có đủ đau khổ hay không?"

"Đủ, quá đủ!" Vẻ mặt Mạnh Trọng thổn thức.

Tống Duệ giải thích sâu hơn: "Cho nên buổi sáng hôm đó tỉnh lại, Tiêu Ngôn Linh mới mất đi ký ức trước đó, cũng bắt đầu từ khi đó, cô bé đã có dấu hiệu nhân cách phân liệt, tôi chỉ túm lấy dấu hiệu này, dẫn dắt cô bé tiến hành phân liệt càng sâu hơn mà thôi. Tôi làm như vậy để làm yếu bớt ý thức của Tiêu Ngôn Linh, để cô bé tách thành hai nhân cách mới thù hận lẫn nhau. Khi bắt đầu có xích mích nội bộ, ý thức của cô bé bị nhân cách mới làm yếu đi, ý niệm và từ trường cũng suy yếu, áp lực đối với Phạn Già La sẽ được giảm bớt rất nhiều, đó là kết quả mà mắt thường có thể nhìn thấy. Nhưng tôi không ngờ cô bé lại phân liệt triệt để như vậy, đã biến thành hai người hoàn toàn độc lập."

Tống Duệ thở dài nói: "Nội tâm của con người phức tạp hơn nhiều so với thế giới này!"

Mạnh Trọng nghe tới bối rối, tiêu hóa một lúc lâu mới tâm phục khẩu phục nói: "Tống Duệ, thảo nào không có Tống gia che chở nhưng ông vẫn có thể bò tới địa vị này, thành công của ông không phải không có lý do!." Đồng thời cũng hiểu được, chính vì bạn tốt của anh tính toán lòng vòng tới trình độ khủng bố như vậy nên mới có nhiều người căm hận thấu xương, trong đó thậm chí có cả người nhà.

Phạn Già La bổ sung: "Tống tiến sĩ không chỉ giúp tôi làm suy yếu ý niệm của Tiêu Ngôn Linh, anh ấy còn lợi dụng ngôn từ gây xích mích, kích động dục vọng của mọi người, để bọn họ tranh giành ngọc bội, dẫn tới tàn sát lẫn nhau. Chúng ta có thể bình an rời đi, Tống tiến sĩ có công lao rất lớn!"

Tống Duệ xua tay lia lịa, khóe miệng lại nhấc lên thành một độ cung. Được Phạn Già La khen ngợi như vậy làm anh không thể nào ức chế được nụ cười của mình.

Nghi hoặc được giải đáp, Mạnh Trọng lại nghĩ tới một chuyện, lập tức truy hỏi: "Phạn lão sư, vậy tại sao tên lính đánh thuê kia lại tự bạo?"

Phạn Già La huých tay Tống Duệ, mỉm cười nói: "Vấn đề này anh phải hỏi Tống tiến sĩ."

"Cái gì? Chuyện này cũng là ông làm? Ông đâu có phải nhà ngoại cảm?" Mạnh Trọng kinh hãi.

Tống Duệ không trả lời mà hỏi lại: "Tại sao con người lại đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn?"

"Bởi vì chúng ta có trí khôn." Mạnh Trọng ngơ ngác nói.

"Không sai, bởi vì chúng ta có trí khôn, hiểu được cách lợi dụng công cụ. Chuyện chúng ta không làm được, công cụ có thể giúp chúng ta. Như vậy, ông có biết cái đầu này là gì không?" Tống Duệ lôi một thứ đen thùi lùi trong túi âu phục ra, đưa qua cho Phạn Già La.

"Này không phải cái đầu có thể buff thêm IQ cho người ta à? Bọn tôi ở trong phòng giám sát của đạo diễn xem hết toàn bộ quá trình ngoại cảm của Phạn lão sư, vì thế cũng biết thứ đồ chơi này là gì. Khi đó Trương Dương nói muốn lấy thứ này chơi một chút, làm tôi giận điên lên suýt chút nữa đã đấm hắn một trận. Chủ trương của tôi là giao mấy thứ tà giáo này cho Phạn lão sư cất giữ, giao cho người khác tôi không yên tâm."

"Thực tế thì tác dụng của nó không phải làm chỉ số IQ của người ta tăng lên mà là gia tăng niềm tin lên cực hạn. Ông cho rằng mình có thể trở thành thiên tài, vậy ông nhất định sẽ trở thành thiên tài. Niềm tin là một thứ rất kỳ diệu, nó có thể làm con người ta phát huy một trăm phần trăm tiềm năng, làm chuyện không thể thành có thể."

"Cho nên? Nó có quan hệ gì tới chuyện tự bạo?"

Tống Duệ lại đưa ra một vấn đề khác: "Thứ gì thức tỉnh ngọc bội, ông biết không?"

"Biết, là dục vọng của nhân loại!" Mạnh Trọng gật đầu.

"Cho nên tôi suy đoán, lúc dục vọng bị gia tăng tới cực hạn kích phát ngọc bội, nó sẽ phát ra năng lực tương ứng, ví dụ Tiêu Ngôn Linh muốn thế giới xoay chuyển quanh mình, ví dụ như tên lính đánh thuê kia muốn sức mạnh vô địch. Vì thế lúc nắm tay Phạn Già La, tôi đã truyền nguyện vọng của mình tới, nhưng sợ dục vọng này không đủ mãnh liệt nên đã mượn cái đầu này để gia tăng niềm tin của tôi. Kết quả chứng minh viên ngọc bội kia quả thật đã nghe thấy tiếng lòng của tôi, đồng thời bị tôi kích phát ra một năng lực hoàn toàn mới." Tống Duệ chầm chậm nói.

"Ông đã kích phát năng lực gì vậy?" Mạnh Trọng hoàn toàn bị lời nói của bạn tốt hấp dẫn, mà Phạn Già La thì dùng đầu ngón tay chỉnh lại sợi tóc của cái đầu rối bời kia, khóe miệng ẩn chứa ý cười thản nhiên. Dục vọng mãnh liệt như vậy, khi đó sao cậu không cảm giác được chứ? Chỉ là cậu không ngờ Tống tiến sĩ thật sự có thể thành công.

"Hủy hoại, hủy hoại tất cả." Tống Duệ từng câu từng chữ nói: "Hủy hoại bên ngoài, cũng hủy hoại bên trong. Đổi cách nói đơn giản hơn chính là--- người giành được ngọc bội chẳng những điên cuồng phá hoại hoàn cảnh bên ngoài mà trong thân thể cũng bắt đầu tự hủy hoại. Ông hiểu tôi, cho nên ông nên biết, từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn kiềm nén dục vọng muốn hủy hoại trong lòng, muốn phá hủy chính mình, cũng muốn phá hủy cả thế giới. Nếu dục vọng của người khác là dòng nước lũ thì dục vọng của tôi chính là vực sâu không đáy, có đầu lâu gia năng, vực sâu này sẽ biến thành lỗ đen, cắn nuốt hết tất cả."

"Từ nhỏ tôi đã biết ông thích nghiên cứu y học, ví dụ như giải phẫu các loại động vật nhỏ, sau đó ba mẹ dẫn ông đi khám bác sĩ tâm lý, tựa hồ ông đã bình thường trở lại rồi. Tôi không ngờ ông lại chưa từng thay đổi." Vẻ mặt Mạnh Trọng có chút giật mình.

"Đúng vậy, tôi chưa từng thay đổi, chẳng qua tôi học được cách ngụy trang mà thôi." Tống Duệ liếc nhìn bạn tốt, cười như không cười nói: "Khi đó, tôi đã rót hết toàn bộ dục vọng muốn hủy hoại dồn nén suốt mấy chục năm nay vào viên ngọc bội này. Sao, ông sợ à?"

Qua thật lâu, Mạnh Trọng vẫn không nói chuyện, Phạn Già La nắm lấy bàn tay dính đầy vết bẩn của người đàn ông bên cạnh, giọng nói bình thản: "Tống tiến sĩ, biết vì sao tôi lại nói mình không phải đang chiến đấu một mình không? Bởi vì thế giới này vẫn còn có anh. Tôi biết anh vẫn luôn đứng cùng một chỗ với tôi, tin tưởng tất cả an bài của tôi, anh làm tôi cảm thấy không hề cô độc."

Tống Duệ ngẩn người, biểu tình cười nhạt chuyển thành ấm áp, giọng nói khàn khàn: "Bởi vì quen biết em, tôi cũng không còn cảm thấy cô độc, tôi rất vui khi cảm giác của chúng ta giống nhau."

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu đi, cùng nhếch khóe môi, đôi mắt đen kịt thâm thúy lóe ra ánh sáng vui sướng không gì sánh bằng.

Mạnh Trọng bị bầu không khí ôn nhu thắm thiết này chấn động, nhất thời tỉnh táo lại, vội vàng cứu chữa: "Sao tôi lại sợ ông chứ, ông chính là người bạn duy nhất của tôi." Độ tin cậy của lời này cao hơn trước kia rất nhiều lần, dù sao thì anh đã quyết liệt với đội viên của mình, hơn nữa cũng không biết giờ đây bọn họ còn sống hay đã chết.

Nhưng Tống Duệ không thèm khát tình hữu nghị của Mạnh Trọng, anh chỉ lén liếc nhìn gò má cực kỳ tuấn mỹ của thanh niên.

Phạn Già La cũng thường xuyên quay qua nhìn anh, sau đó nhếch môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Tựa hồ nghĩ tới gì đó, cậu thận trọng nhắc nhở: "Tống tiến sĩ, nếu anh tin tưởng tôi thì hãy tin đến cuối cùng, đừng có chút hoài nghi nào, đồng thời cũng tiếp thu toàn bộ sắp xếp của tôi. Bởi vì trong tương lai, có thể tôi sẽ làm ra rất nhiều chuyện mà anh không thể nào hiểu được. Tôi rất quý tình bạn của chúng ta, tôi không hi vọng nó sẽ bị sự ngờ vực vô căn cứ phá vỡ."

Phát hiện nghiêm trọng cùng lo lắng trong đáy mắt thanh niên, Tống Duệ không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Đương nhiên, tôi sẽ luôn tin tưởng em còn hơn cả tin tưởng chính mình."

Phạn Già La cảm nhận được lòng tin mãnh liệt của Tống Duệ truyền tới, gương mặt xưa nay vẫn luôn bình thản an tĩnh lộ ra nụ cười có thể nói là sáng chói.

Tống Duệ ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên dời ánh mắt.

Mạnh Trọng thì chép chép môi, thực sát phong cảnh cảm thán một câu: "Rốt cuộc tôi cũng hiểu được rồi! Tống Duệ, ông ác thật đấy! Ông truyền suy nghĩ muốn phá hoại của mình vào trong ngọc bội, biến nó thành một quả bom oanh tạc bất cứ ai lấy được nó đúng không? Cho nên từ nay về sau chúng ta rốt cuộc không cần lo lắng nó bị người ta lợi dụng nữa đúng không? Tống Duệ, đầu óc ông cấu tạo kiểu gì vậy? Sao bác cả của ông tình nguyện đuổi một kẻ thông minh tuyệt đỉnh như ông ra khỏi gia tộc vậy? Không có ông, Tống gia thật sự thua thiệt quá lớn!"

Tống Duệ căn bản không muốn phản ứng tới cái người trì độn này, Phạn Già La lại lắc đầu nói: "Đối với người bình thường thì chính là vậy, nhưng nếu để người có thực lực siêu phàm có được nó, chút hủy hoại này chỉ là một tầng hơi nước mà thôi, xua nó đi là được."

"Người có thực lực siêu phàm ý là người giống như cậu à?" Mạnh Trọng còn chưa vui vẻ được hai giây đã bị tin dữ này đả kích.

"Là người gần như thần linh." Phạn Già La nhìn về nơi xa, con ngươi dần dần mất đi tiêu cự.

"Không phải cậu nói trên thế giới này không có thần linh à?"

"Anh nghe không hiểu sao? Là gần như thần linh, không phải thần linh chân chính. Anh yên tâm, nếu vô tình gặp người như vậy, cho dù đánh cược tánh mệnh tôi cũng sẽ không để người đó lấy ngọc bội đi." Phạn Già La trịnh trọng hứa hẹn.

Mạnh Trọng nghe không hiểu ý nghĩa thật sự của câu nói này, Tống Duệ thì suýt chút nữa đã giẫm nhầm chân ga húc vào vách ngăn cách. Anh hiểu được, người gần như thần linh thật sự tồn tại, hơn nữa thanh niên cũng biết người này. Thanh niên rất kiêng kỵ đối phương, thậm chí là sợ hãi đối phương, vì thế mới nói ra những lời như 'đánh cược tính mạng' như vậy.

Đánh cược tính mạng cùng tức là liều mạng một phen, vì sao lại liều mạng? Bởi vì thực lực chênh lệch quá xa! Nghĩa là trên thế giới này, Phạn Già La cũng có kẻ địch, lại còn rất mạnh! Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, nếu gặp phải đối phương có thể sẽ lấy đi tính mạng của cậu!

Ý thức được điểm này, tâm Tống Duệ đột nhiên trầm xuống.

[end 177]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat