[271.272.273] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[271] Linh Môi - Khu Rừng Thụ Nhân

****

Đoàn Tiểu Vân không chỉ gửi tới rất nhiều hình chụp, mà còn có vài đoạn video, là cô dùng điện thoại của mình tự quay.

Video thứ nhất, cô đang ngấu nghiến ăn một quả táo, ngay cả hột cũng không từ bỏ, một mạch nhét vào miệng, đồng thời dùng tay bụm lại, cố làm ra động tác nuốt xuống, dạ dày cứ cuộn trào muốn nhợn lên.

Thật vất vả ăn xong một quả táo, cô cầm lấy một quả khác, dùng tay áo tùy tiện lau lau nhưng không cắn nổi. Đoàn Tiểu Vân bắt đầu rơi nước mắt, nức nở nói: "Phạn lão sư, ăn loại quả này nhiều một chút thì sẽ bị quái vật gọi đi đúng không? Tôi muốn tìm con trai tôi, tôi muốn biết nó rốt cuộc ở nơi nào."

Nói xong, Đoàn Tiểu Vân lại tiếp tục từng ngụm từng ngụm gặm táo, đồng thời cũng không ngừng phát ra âm thanh nôn khan. Trên mặt đều là nước mắt, trong mắt cũng đầy khổ sở, nhưng cô không dám ngừng lại, cũng không muốn ngừng. Cô phải tìm con trai, cho dù không tìm được, chết đi cũng là một loại giải thoát.

Quả táo thứ hai còn chưa ăn xong thì video này đã kết thúc.

Phạn Già La nhấn mở đoạn video thứ hai, nhìn thấy trong màn hình xuất hiện một mảnh đất đen và đôi chân đang di chuyển khá khó khăn, theo cách ăn mặc thì hẳn là Đoàn Tiểu Vân. Cô ta không nói chuyện, thở hổn hển một chốc rồi màn hình bắt đầu xoay chuyển, quay chụp lại hoàn cảnh ở xung quanh.

Đây là một nơi sương mù dày đặc, phạm vi tầm nhìn rất hẹp, chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trong vòng một mét trước mặt. Mà Đoàn Tiểu Vân rốt cuộc làm sao lại tới nơi này, chính bản thân cô ta cũng không biết, bởi vì cô ta đang luống cuống xoay vòng vòng làm màn hình cũng xoay theo, cảnh vật xoay tròn làm người ta hoa mắt.

Đột nhiên trong tầm mắt cô xuất hiện một bóng người thon gầy trong làn sương mù dày đặc, bóng dáng kia thoáng lóe lên trên màn hình. Ngay sau đó, màn hình lại tiếp tục xoay chuyển rồi đi về phía bóng dáng kia, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề hơn.

Đoàn Tiểu Vân ngày càng luống cuống hơn, run run hỏi: "Ai? Ai ở đó vậy?"

Cô cứng ngắc đứng im tại chỗ, mà bóng người kia cũng giống như cô, lẳng lặng đứng im, không hề tiến tới hay lên tiếng chào hỏi. Sương mù dày đặc quấn quanh bóng người kia, làm hắn mờ mờ ảo ảo, dao động bất định.

Đoàn Tiểu Vân rốt cuộc nhấc chân bước tới, vừa đi vừa dò xét hỏi đối phương rốt cuộc là ai. Hoàn cảnh tối tăm đầy sương mù nhưng không có ánh mặt trời này làm cô cảm thấy sợ hãi, có thể tìm thấy một đồng bạn có lẽ là chuyện tốt.

Khoảng cách ngày càng gần, rất nhanh Đoàn Tiểu Vân đã chạm mặt người này, cô phát ra tiếng thét chói tai, mà màn hình cũng theo đó chấn động kịch liệt rồi rớt xuống đất, bị bùn đất và lá cây mục nát che khuất, trở nên tối om.

Đoạn video thứ hai kết thúc ở đó...

Phạn Già La đưa điện thoại cho Tống Duệ, không cần cậu nói câu nào Tống Duệ đã hiểu ý cậu, chuyển video lên laptop, dùng phần mềm chuyên dụng của cảnh sát để mở, mở đoạn video thứ hai kia rồi ấn ngừng lại ngay khoảnh khắc điện thoại chuẩn bị rớt xuống.

Phạn Già La tiến tới trước màn hình nhìn một chút, sau đó nhắm mắt lại thở dài. Tống Duệ gỡ cặp kính gọng vàng xuống chậm rãi chà lau, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này Mạnh Trọng chạy tới chen vào giữa hai người giành lấy laptop, chăm chú xem đi xem lại nhiều lần, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng sợ không dám tin.

Chỉ thấy bóng người ẩn trong sương mù dày đặc kia không phải bóng người mà là một thân cây, trên cành cây lưu đầy vết sẹo là một gương mặt con người vặn vẹo, đôi mắt trợn trừng cực đại, miệng cố gắng mở ra như đang kêu cứu; hai chân đã hóa thành cây khô xoắn lại đâm sâu vào trong bùn đất; hai tay giơ lên cao, mười ngón tay biến thành chạc cây rậm rạp chằng chịt kéo dài trong làn sương mù, cũng không biết là hướng về nơi nào.

Đó rốt cuộc là người hay cây? Là cây thì không có khả năng có gương mặt người độc nhất vô nhị sống động đến như vậy; là người thì sẽ không mọc dài và có đường vân gỗ như cây cối như vậy....

Mạnh Trọng nhìn chằm chằm màn hình, giọng nói gần như đã chết lặng.

"Đây là thân thể con người hóa thành cây." Phạn Già La giải đáp.

Hô hấp của Mạnh Trọng trở nên ồ ồ. Tức là, đây vốn là một người, sau đó lại biến thành một cái cây?

"Anh xem đoạn video này đi." Phạn Già La chuyển đoạn video thứ ba vào laptop.

Mạnh Trọng ngồi im tại chỗ không dám nhúc nhích, thân thể cứng ngắc như đá tảng. Anh không dám xem.

Tống Duệ kéo laptop qua đặt trên bàn, nhấn mở tập tin.

Đoàn Tiểu Vân đã nhặt điện thoại lên quay hình cái cây kia, tiếng thở dốc hổn hển biến thành tiếng khóc nức nở. Cô giẫm lên cành lá mục nát lảo đảo lùi ra sau, sau đó vội vàng quay đầu bỏ chạy, màn hình không ngừng đung đưa quay lại tình huống xung quanh.

Trong màn sương mù đen đặc như nước kia, từng bóng người giống như quỷ mị xẹt qua. Đoàn Tiểu Vân biết chúng nó là thứ gì, vì vậy bước chân không hề ngừng lại. Đột nhiên màn hình lay động dữ dội quay tới một màn quỷ dị làm Mạnh Trọng thoát ra khỏi hố băng lạnh lẽo trước đó nhưng lại rơi vào vực sâu càng khủng khiếp hơn.

Chỉ thấy vài sợi dây leo xanh biếc từ bụng Đoàn Tiểu Vân chui ra, cấp tốc quấn lấy cơ thể cô ta, làm tốc độ chạy của cô ta trở nên chậm chạp. Đoàn Tiểu Vân ném di động đi, sợ hãi muốn bứt đứt mớ dây leo này nhưng lại càng bị quấn chặt hơn.

Màn hình bị nghiêng lệch đi nhưng vẫn quay rõ ràng quá trình Đoàn Tiểu Vân bị biến thành cây. Đoàn Tiểu Vân cố gắng đi tới trước, nhưng mỗi khi đi một bước thì chân lại càng cắm sâu vào trong bùn đất hơn. Giãy giụa một hồi lâu thì Đoàn Tiểu Vân dùng đôi tay đã mọc thành chạc cây của mình nhặt điện thoại lên quay lại cảnh bóng người chi chít trong màn sương mù ở phía trước.

Đoạn video thứ ba kết thúc, Mạnh Trọng vẫn còn chìm đắm trong đó như chính mình gặp phải tình cảnh thảm khốc đó.

"Đây là hình cô ta gửi tới, anh xem một chút đi." Phạn Già La gửi mấy chục tấm hình lên laptop.

Mạnh Trọng mở ra kiểm tra, biểu tình sợ hãi trên mặt đã biến thành chết lặng.

"Đây là Thường Kỳ." Tống Duệ chỉ một tấm hình nói.

Ánh mắt Mạnh Trọng đầy nghiêm nghị, sau đó hít sâu một hơi. Trong bức hình, hai chân Thường Kỳ cắm sâu vào trong bùn đấy, đôi tay hóa thành dây leo vươn dài về phía sương mù dày đặc. Mặt của hắn đầy vân gỗ màu nâu đen, đã hoàn toàn xơ cứng, vẻ mặt sợ hãi nhưng vĩnh vĩnh đóng băng lại ở khoảnh khắc trước khi chết. Thoáng nhìn qua trông hắn giống như chúa Jesus bị đóng đinh trên thập tự, phải chịu đựng nỗi đau đớn vô tận.

Đây chính là cái giá theo đuổi sức mạnh sao? Đây chính là một tầng sinh mệnh thể khác mà hắn vẫn luôn miệng nói tới sao?

Nghĩ tới đây, Mạnh Trọng cũng không biết nên cười hay khóc.

Tống Duệ chỉ một tấm tình nói: "Cái này hình như cũng là chiến hữu của ông đúng không?"

Mạnh Trọng nhìn kỹ một chút, sau đó nhắm mắt lại, che mặt, không dám đối diện với thế giới quá đáng sợ này nữa.

"Thế giới trong hình thật sự tồn tại sao? Nó cách chỗ chúng ta có xa không?" Lúc hỏi vấn đề này, trái tim Mạnh Trọng không ngừng run rẩy. Anh cho rằng cảnh tượng đó chỉ có thể gặp trong ngày diệt vong ở các bộ phim.

"Nó tồn tại rất nhiều năm rồi, chỉ là chúng ta chỉ mới phát hiện mà thôi." Phạn Già La đâm một dao vào trong tim anh.

Mạnh Trọng thở hổn hển một tiếng, sau đó cắn chặt răng, không dám hỏi thêm vấn đề gì nữa.

Tống Duệ vẫn còn đang tiếp tục xem hình.

Phạn Già La đột nhiên nắm lấy cổ tay anh, giọng điệu có chút gấp gáp: "Trở về trước một chút!"

Tống Duệ quay ngược lại một tấm.

"Không phải, là trước đó nữa." Phạn Già La cầm lấy con chuột bấm vài cái, sau đó hít sâu một hơi.

Tống Duệ phóng đại bức ảnh, để nó phóng to full màn hình.

Mạnh Trọng bị bầu không khí nghiêm nghị này ảnh hưởng, không khỏi lại càng căng thẳng hơn: "Sao vậy, tấm hình này có vấn đề gì à?"

Phạn Già La lắc đầu không nói, chỉ là ánh mắt nặng trĩu nhìn chằm chằm tấm hình này. Cái cây trong hình không giống với bất kỳ gốc cây nào trước đó, nó không có mọc ra mặt người, cũng không có tay chân, thân cây trông rất thô to tráng kiện kia kỳ thực là do ngàn vạn dây leo xanh biếc xoắn lại mà thành, sau đó chia ra thành chạc cây chằng chịt vươn dài trong màn sương đen, lan ra khắp bốn phương tám hướng.

Nó giống như trung tâm của bóng tối, là nơi tăm tối nhất; cũng giống như điểm cuối của vực sâu, là nơi tối tăm vô tận. Trong tấm hình này chỉ là một phần nhỏ mà thôi, tán cây của nó rốt cuộc rộng lớn tới cỡ nào, không ai có thể thấy rõ.

"Đây là cây gì?" Mạnh Trọng bị hơi thở âm u tỏa ra từ cái cây này chấn động tâm trí.

"Không biết. Trong hình chỉ chụp được một đống dây leo quấn thành thân cây, không chụp được chút lá cây nào, tôi không nhận ra được nó rốt cuộc là giống cây gì." Ngay cả bác học như Tống Duệ cũng gặp khó.

Phạn Già La nhìn chằm chằm tấm hình này thật lâu, cuối cùng chỉnh nó xuất hiện trên màn hình điện thoại, đưa tay lên cảm ứng. Vẻ mặt của cậu vẫn luôn trầm tịnh, nhưng trán và chóp mũi lại xuất hiện rất nhiều mồ hôi lạnh tinh mịn. Có thể nhìn ra được, cậu rất cố sức.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Trọng nhìn thấy biểu tình bất lực, hết đường xoay xở như thế trên mặt Phạn lão sư, khủng hoảng vô hạn lan tràn trong lòng anh. Nếu ngay cả Phạn lão sư cũng không thể đối phó được cái cây này, vậy người bình thường như bọn họ phải làm sao đây?

À đúng rồi, nghe nói sư phụ của Phạn lão sư cũng tới, còn giao ước với Diêm bộ trưởng là sẽ giải quyết gọn gàng chuyện này. Sư phụ của Phạn lão sư thì chắc phải có thực lực mạnh hơn cậu ấy đi? Ông ta có thể giải quyết yêu thụ này đi?

Mạnh Trọng vừa mới nghĩ như vậy, bên tai đã truyền tới âm thanh mệt mỏi của Phạn Già La: "Cái cây này, cho dù là bán thần như sư phụ tôi cũng không có cách nào với nó."

"Cái gì?" Mạnh Trọng gào khản cả giọng.

Mà Tống Duệ thì chỉ im lặng lắng nghe.

"Cho dù là toàn bộ cao thủ huyền môn ra tay cũng chỉ là tới chịu chết." Phạn Già La bổ sung một câu.

Mạnh Trọng phát ra âm thanh mà ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy chói tai: "Cậu không đối phó được, sư phụ cậu cũng không đối phó được, cả huyền môn cũng không được, vậy người bình thường chúng tôi nên làm gì bây giờ? Chủ động dâng tới cửa làm phân bón cho nó à?"

"Ai nói tôi không đối phó nó được?" Phạn Già La đặt điện thoại xuống, không nhanh không chậm mở miệng.

"Trước đó không phải cậu nói mình không nắm chắc à? Khi nãy cậu cũng nói ngay cả sư phụ cậu cũng không phải đối thủ của cái cây này."

"Sư phụ tôi không đối phó được, không có nghĩa là tôi cũng không." Phạn Già La dùng đầu ngón tay gõ gõ màn hình: "Tôi đã biết chân thân của nó là gì. Trên thế giới này, ngoại trừ tôi thì chỉ sợ không ai có thể đối phó với nó."

"Thật sao? Chân thân của nó..." Mắt Mạnh Trọng lóe ra tia lửa nóng, nhưng anh còn chưa nói hết câu đã bị một tiếng sấm sét chấn động cắt đứt.

Tiếng sấm đùng đoàng kia hệt như một con cự long đang rít gào trên không trung, dẫn tới cả mặt đất cũng chấn động theo. Mạnh Trọng ngẩng đầu nhìn dáo dác, vẻ mặt nghi hoặc. Lúc này đang là mùa đông rét lạnh, lấy đâu ra tiếng sấm lớn như vậy chứ?

Phạn Già La nghiêng tai lắng nghe một chốc, sau đó khẳng định nói: "Là sư phụ tôi, xem ra ông ấy đã tìm được cái cây kia rồi."

"Cậu đừng nói với tôi tiếng sét kia là sư phụ cậu tạo ra nha?" Mạnh Trọng kinh hãi.

"Ông ấy tên là Huyền Thành Tử, còn biệt hiệu là Lôi Đình chân quân." Phạn Già La đơn giản giải thích một câu rồi nhìn sang Tống Duệ nói: "Anh biết em định làm gì đúng không? Anh có ý kiến gì không?"

Tống Duệ gỡ cặp kính gọng vàng xuống chà lau, thật lâu không nói gì.

Phạn Già La lẳng lặng nhìn anh, kiên trì chờ đợi. Không thông qua trao đổi, cậu sẽ không tự ý làm chuyện nguy hiểm, sự ăn ý này không biết đã hình thành từ khi nào.

Tống Duệ đeo kính gọng lên lên, nhàn nhạt nói: "Em muốn làm gì anh sẽ không cản, nhưng em phải dẫn anh theo. Bây giờ anh đi đón Dương Dương, đưa nó tới chỗ Ôn Noãn, sau đó chúng ta xuất phát."

"Ừm." Phạn Già La cầm lấy áo khoác đưa qua: "Mặc vào đi, nơi đó rất lạnh."

Phạn Già La mặc áo khoác, lấy chìa khóa xe, sau đó lập tức rời đi.

Mạnh Trọng nghe không hiểu ý mọi bọn nói gì lập tức đuổi theo, hô to: "Ê ê ê, hai người muốn đi đâu vậy?"

"Bọn tôi đi giải quyết cái cây kia." Phạn Già La nhàn nhạt nói.

"Hai người biết nó ở đâu à?" Mạnh Trọng sửng sốt, sau đó vội vàng chen lên xe nói: "Dẫn tôi theo với, tôi cũng muốn đi!" Sau đó lấy điện thoại gọi cho Diêm bộ trưởng, báo cho ông biết tình huống một chút.

Diêm bộ trưởng lập tức phái một đội bộ đội đặc chủng tới đi cùng Mạnh Trọng.

Hứa Nghệ Dương sớm đã quen anh trai bận rộn công việc, thấy dáng vẻ chuẩn bị ra ngoài của Phạn Già La và Tống tiến sĩ, liền chủ động nói: "Em muốn tới chỗ chị Noãn Noãn."

Bé không hề có một lời oán giận nào nhưng lại càng làm Phạn Già La xấu hổ và day dứt hơn. Tựa hồ cậu không thể cho đứa bé này một cuộc sống yên ổn.

Tới nhà Tống Ôn Noãn, Phạn Già La ôm Hứa Nghệ Dương xuống xe, nhẹ nhàng đặt bé xuống đất, tay đặt lên vai bé, nghiêm nghị nói: "Dương Dương, nhớ rõ lời anh từng dặn em không?"

Hứa Nghệ Dương nhìn ánh mắt đen nhánh của Phạn Già La, rất nhanh đã ý thức được gì đó, vành mắt liền đỏ ứng: "Nhớ, nhớ kỹ ạ." Bé vừa mở miệng thì giọng nói đã có chút nức nở: "Anh trai, anh lại phải đi làm chuyện đúng đắn rồi đúng không?"

"Đúng rồi." Phạn Già La ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Nghệ Dương, áp trán mình lên mi tâm bé, nhỏ nhẹ nói: "Nhớ kỹ giờ phút này, nhớ kỹ cảm giác này, anh trai nguyện ý cho em hết thảy mọi thứ tốt nhất trên đời. Nếu anh không thể trở về, em phải tới tầng hầm của nhà cũ, anh trai vẫn luôn ở đó, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em."

Hứa Nghệ Dương được một luồng khí ấm áp vây quanh, luồng khí này tựa hồ muốn nâng bé lên, đưa bé bay lên bầu trời, làm bé quên đi hết đau buồn, chỉ nhớ những điều vui sướng. Cảm giác luyến tiếc và khổ sở được sự an ủi này chậm rãi bình ổn, cuối cùng biến thành hoàn toàn ủng hộ và dũng cảm chưa từng có.

"Anh trai, anh đi đi, Dương Dương sẽ không kéo chân sau của anh đâu." Hứa Nghệ Dương cũng đưa tay mình đặt lên tay anh trai, cùng đối phương trán áp trán, kết thành một cây cầu vòm.

Phạn Già La mỉm cười, không thể cứu được đứa nhỏ này đã từng là chuyện mà cậu hối hận nhất, nhưng làm trái quy tắc cứu đứa nhỏ này chết đi sống lại là chuyện mà cậu không hối hận nhất. Hai người tiến hành một hồi giao lưu của nam tử hán, cuối cùng lại càng kiên định hơn, dứt khoát hơn.

Vào lúc này Tống Ôn Noãn chạy xuống lầu mở cửa, vui tươi hớn hở dẫn Hứa Nghệ Dương vào nhà, sau đó còn không nhịn được phất phất tay với anh họ và Phạn lão sư, ý bảo bọn họ mau đi đi. Nếu cô biết bọn họ chuẩn bị đi làm gì, có lẽ sẽ không phải là dáng vẻ không chút lưu luyến nào như vậy.

Phạn Già La và Tống Duệ đứng thật lâu nhìn tầng hai sáng đèn, trên mặt không có biểu tình gì, tay nắm chặt lấy nhau.

Mạnh Trọng không dám quấy nhiễu bọn họ, bởi vì anh cảm giác được, với bầu không khí hiện giờ tựa hồ có chút sinh ly tử biệt làm đầu mũi và vành mắt anh cay cay. Lần này đi rồi, có trời mới biết bọn họ có thể sống sót trở về hay không, nhưng nếu bọn họ không đi, ai sẽ đi đây?

Thế giới này vẫn luôn dựa vào người khác cứu vớt. Có người bình thường nhưng lại hạnh phúc vui sướng; có người có năng lực phi phàm nên phải gánh chịu rất nhiều trọng trách. Xã hội và quốc gia xưa nay vẫn luôn vận hành như thế, vì thế nhân loại mới có thể tồn tại tới bây giờ.

"Chúng ta xuất phát đi." Mạnh Trọng gửi lệnh tập trung cho nhóm đội viên.

"Chờ chút đã, tôi soạn tin nhắn." Tống Duệ quay sang hỏi Phạn Già La: "Ba ngày đủ không?"

"Đủ." Phạn Già La gật đầu nói: "Nếu ba ngày sau chúng ta vẫn không trở lại, anh bảo Ôn Noãn đưa Dương Dương tới nhà cũ, đưa bé tới tầng hầm. Dương Dương không thể rời khỏi đó quá lâu. Sau này Dương Dương xin nhờ Ôn Noãn chăm sóc. Di chúc của em đặt trong tủ sắt tầng hai, mật mã là ngày sinh của anh."

"Thật trùng hợp, di chúc của anh cũng đặt trong tủ sắt tầng ba, mật mã là ngày sinh của em." Tống Duệ khẽ mỉm cười.

Hai người không nói nhiều nhưng đều hiểu được. Thì ra bọn họ đã chuẩn bị sẵn cho tử vong, cũng sắp xếp xong đường lui cho người quan tâm duy nhất.

Nghe tới đây, Mạnh Trọng rốt cuộc cũng hiểu được lần đi này hai người đã chuẩn bị sẵn cho khả năng không thể quay trở về được nữa, vì thế bọn họ mới để lại di ngôn, cũng thiết lập thời gian đúng giờ gửi mail đi. Thậm chí ngay cả di chúc cũng đã chuẩn bị xong, bởi vì bọn họ biết, khi chiến đấu với hắc ám, bất cứ lúc nào mình cũng có thể phải chết.

Cái gọi là dũng cảm, là hung mãnh không sợ chết, so với vài câu nói bình thản dứt khoát này trông thực nhợt nhạt.

Vành mắt Mạnh Trọng nóng bừng, suýt chút nữa đã bật khóc.

Cùng lúc đó, Phạn Già La triệt để thu hồi không gian trong đan điền, dây leo bị cậu giam cầm sớm đã muốn nổi điên lập tức phá bụng chui ra.

Máu tươi văng tung tóe lên mặt Mạnh Trọng làm anh sợ tới sững sờ, mà Tống Duệ thì chỉ cố nhẫn nại nhắm mắt lại.

[hết chương 271]

[272] Linh Môi - Huyền Thành Tử chật vật không chịu nổi

****

Mạnh Trọng không dám để ý tới chuyện lau máu trên mặt mình, chỉ không dám nhìn phần bụng máu thịt be bét của Phạn lão sư, líu líu thất thần: "Sao lại như vậy? Sao ngay cả Phạn lão sư cũng trúng chiêu chứ? Vì sao?"

Trong nháy mắt này, Mạnh Trọng không nghĩ ra nếu không có Phạn lão sư thì phải làm sao phá vụ án này, cũng không nghĩ ra người bình thường làm sao vượt qua trận đại nạn này. Trái tim anh đau đớn như dao cắt. Anh căn bản không dám tiếp thu chuyện Phạn lão sư bị tổn thương.

Tống Duệ cởi áo khoác trùm lên người Phạn Già La, cực kỳ bình tĩnh hỏi: "Nói cho anh biết, nên đi hướng nào."

"Đi đường kia." Phạn Già La dùng tay bụm lại mớ dây leo đang quơ quào lung tung, tay kia chỉ về phía trước, còn không quên nhắc nhở Mạnh Trọng: "Bảo đội viên của anh theo sát xe chúng ta."

"Ah, vâng." Mạnh Trọng theo bản năng đồng ý, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại, nôn nóng hỏi: "Phạn lão sư, cậu sẽ không có chuyện gì đúng không? Cậu lợi hại như vậy, khẳng định có cách thoát khỏi thứ yêu đằng này đúng không?"

Phạn Già La không trả lời mà chỉ nhắm mắt lại, phát ra tiếng thở dốc nặng nề hơn bình thường. Từ bỏ đi hết thảy tâm tình mềm yếu, chỉ giữ lại cảm giác đau đớn, vì thế cậu cũng phải chịu đựng nỗi đau và sự dằn vặt mà người bình thường khó có thể tưởng tượng. Đám dây leo kia điên cuồng quấy phá trong cơ thể cậu, lẫn vào trong mạch máu dưới da, chậm rãi xâm chiếm cơ thể cậu, cũng mơ hồ phát ra một mệnh lệnh: "Đi tới chỗ mẫu thụ, đi mau."

"Thứ kia đang gọi em." Phạn Già La cố gắng để tiếng nói của mình thực bình tĩnh, không phải dáng vẻ hay phong độ, mà là không muốn để hai người bên cạnh tan vỡ.

Mặc dù không tỏa ra từ trường cảm ứng nhưng Phạn Già La vẫn cảm nhận được sợ hãi và đau buồn không ngừng toát ra từ cơ thể bọn họ. Cậu được nhớ mong, cũng là trân bảo được người ta yêu quý đặt trong lòng.

Nghĩ tới đây, Phạn Già La khẽ bật cười. Hai tay dùng lực túm mấy chục cọng dây leo lại, bện chặt, làm chúng nó nhất thời không thể giãy giụa, sau đó rút khăn tay ra, chậm rãi chỉnh lý chính mình.

Không quản gặp phải tình huống nào, cho dù là tình huống tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, cậu vẫn có thể giữ được bình tĩnh và tao nhã.

Hơn hai tiếng sau, Tống Duệ lái xe tới một quốc lộ đã bỏ hoang từ lâu, rừng núi hai bên đường dần dần tràn ra một đoàn sương đen, cắn nuốt bọn họ. Tín hiệu điện thoại ngày càng yếu rồi hoàn toàn biến mất, may mà đoàn xe quân đội ở phía sau bám theo rất sát nên không bị bỏ lại.

"Chính là ở nơi này." Phạn Già La đứng trước con đường nhỏ đi vào rừng ẩn trong làn sương mù dày đặc, mà cơ thể cậu đang bị đám dây leo giãy giụa kéo đi tới trước.

"Chờ một chút, anh chuẩn bị chút trang bị." Tống Duệ cấp tốc mặc áo chống đạn, lại thêm một khẩu súng và vài quả lựu đạn, tiếp đó đeo ba lô quân dụng lên lưng. Bỏ đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat