Chap 9 - Lộ Diện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xử lí quái vật đã xong, Thái Từ Khôn quay lại nhìn Tịch Dao, nhất thời anh không nói được gì. Thân phận của anh đến đây là bại lộ, khổ thân che giấu bao nhiêu năm, hoàn hảo xây dựng nên hình tượng Thái đại thiếu gia vậy mà...

"Chuyện này... Chị Tịch Dao..." Thái Từ Khôn không mở miệng được, mà Justin thì lại có thể

"Tôi... Sẽ không nói ra" Tịch Dao liền nói, ý tứ của 2 người này, lại biểu hiện như thế cô có thể nhận ra là cô đã thấy thứ không nên thấy

"Tịch Dao..." Thái Từ Khôn có chút bất ngờ

"Cái này là anh đã bảo vệ tôi, tôi đương nhiên sẽ không mang phiền phức cho anh" Tịch Dao cười nhẹ, tên Thái Từ Khôn này có vẻ không đáng ghét như cô nghĩ, dù hắn là được cấy gen hay là pháp sư Linh giới thật thì vừa rồi hắn đã ra sức bảo vệ cô, cô cũng nên báo đáp chút ân tình.

Giữa không khí ngượng ngùng, 2 bên trầm mặc không nói gì thêm. Lúc Thái Từ Khôn định lên tiếng thì Lâm Ngạn Tuấn từ đâu chạy tới, bộ dạng hớt hải như là đã tìm kiếm cô nãy giờ.

"Tịch Dao, em ở đây sao? Trần tổng cho người tìm em nãy giờ, mau theo anh"

Tịch Dao cũng quên khuấy đi mất là cô bỏ ra ngoài giữa buổi dạ hội mà không báo với Trần Lập Nông, thấy bộ dạng của Lâm Ngạn Tuấn chắc là Trần Lập Nông đang nổi giận vì không tìm thấy cô đi. Tịch Dao quay sang nhìn Thái Từ Khôn đang đứng im bất động, ánh mắt như chào rồi quay người theo Lâm Ngạn Tuấn rời đi. Cô còn không quên để lại một câu nói kèm theo nụ cười.

"Cảm ơn anh"

...

Mất hứng vì buổi tiệc, lại không tìm thấy bóng dáng Tịch Dao, Trần Lập Nông liền cho người tìm kiếm, đến khi nhìn thấy Lâm Ngạn Tuấn cùng cô trở lại, lòng anh mới nhẹ nhàng buông xuống. Vừa mới đó là một bộ dạng tức giận mà vừa nhìn thấy Tịch Dao lại ôn nhu lạ thường.

Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng đi ra xe, Tịch Dao cũng ngoan ngoãn đi theo. Lâm Ngạn Tuấn nói với cô rằng anh có việc phải giải quyết nên để Trần Lập Nông đưa cô về.

Vưu Trường Tĩnh lái xe, bộ mặt khá căng thẳng, dù đã tìm thấy Tịch Dao nhưng là Trần Lập Nông biết người đã ở bên Tịch Dao lúc cô biến mất là Thái Từ Khôn, áo khoác của hắn trên người cô là minh chứng rõ nhất. Mà Trần Lập Nông lại là kỳ phùng địch thủ của Thái Từ Khôn, người con gái mà Trần Lập Nông nhìn trúng sao có thể dây dưa với đối thủ của mình.

Vưu Trường Tĩnh hiểu Trần Lập Nông, dù sao anh cũng đi theo Trần Lập Nông mười năm rồi. Biết nhau từ bé, lại hơn Lập Nông vài tuổi, tâm tình của Lập Nông anh đều có thể hiểu.

Không khí im lặng trên xe khiến Tịch Dao có chút không thoải mái. Cái không khí này thật có thể ngẹt chết người mà, cái mặt của tên Trần Lập Nông kia thật lạnh. Thế này là sao chứ? Anh giận cô sao? Mà cô có làm gì sai, chỉ đi ra ngoài một chút, nhưng cũng quay lại rồi. Sao lại để bụng như vậy? Sau một hồi suy nghĩ, Tịch Dao đánh bạo lên tiếng.

"Trần tổng, anh giận sao?"

Trần Lập Nông im lặng không nói gì, cũng không thèm nhìn cô một cái. Bất quá Tịch Dao đành xuống nước, cô không muốn vì một chút chuyện mà kế hoạch tiếp cận của mình bị đổ bể.

"Tôi xin lỗi, Trần tổng, tôi chỉ là có chút khó chịu nên ra ngoài hóng gió" Tịch Dao giọng mềm mại, bộ dạng ủy khuất trông như mèo con đáng thương, phải nói rằng Tịch Dao thật là một diễn viên xuất sắc a

(Tịch Dao: ta cũng thầm thán phục tài năng diễn xuất của mình nha 😂)

Trần Lập Nông tuy không nhìn nhưng là vẫn quan sát được cô rất rõ ràng. Anh có chút mềm lòng, cô cũng chỉ là mới quen biết anh, nếu cố chấp thì cô sẽ ngã về phía tên Thái Từ Khôn kia không chừng. Không được, anh phải bình tĩnh.

Lập Nông nhẹ hướng ánh mắt sang nhìn Tịch Dao, lấy áo khoác kia ra khỏi người cô, thay vào đó là áo khoác của mình.

"Em ở cùng với tên Từ Khôn đó"

Câu đầu tiên anh nói lại là chất vấn cô cùng Thái Từ Khôn? Tịch Dao bấy giờ mới hiểu lí do tại sao mình bị giận, haha, hóa ra là tên này ghen sao? Thiên a, ra là hắn thích cô sao?

Mà khoan đã, hắn ghét Thái Từ Khôn nên ghét cô đi chung với anh ta, hay là vì ghen vậy?

Ghen sao? Không thể nào, bọn họ chỉ mới gặp nhau thôi, làm gì có chuyện. Hẳn là do hắn ghét Thái Từ Khôn. Nên vậy... 😂😂😂

Đạp văng cái suy nghĩ tình yêu tình báo kia trong đầu, Tịch Dao cười trừ, cô vẫn là nên lấy lòng cái tên này để mau chóng vào được phòng nghiên cứu a.

"Chỉ là tình cờ gặp rồi nói chuyện một chút, ngoài ra thì không có gì" cô thanh minh

Nghe đến đây, Trần Lập Nông khẽ nhăn mày, anh nhìn thẳng vào mắt Tịch Dao mà nói

"Vậy em có thích hắn?"

Thiên a, tên này hỏi thẳng thừng như vậy... Ý gì đây? Nếu bây giờ cô mà nói thích thì có phải hắn quăng cô ngay giữa đường không? Haizzzaaa... Tên này còn khó hiểu gấp mấy lần Thái Từ Khôn nha. Thái Từ Khôn từ lần đầu gặp luôn hống hách nhưng mà khi cô gặp nguy hiểm liền ra sức bảo vệ cô, hắn ta cũng chưa từng hỏi cô điều gì, mà vừa rồi ở buổi dạ hội lại rất nhẹ nhàng với cô, ác cảm của cô với hắn cũng dần tan đi. Mà Trần Lập Nông này biểu cảm thật không bao giờ lộ rõ, nói năng thâm sâu khó lường, cô mà nói sai gì chắc kết cục không được đẹp đâu. Giờ Tịch Dao mới cảm thấy làm bạn với tên Trần Lập Nông này như làm bạn với hổ vậy, mà cô leo lên lưng hổ rồi đành tiếp tục thôi, không xuống được.

"Tất nhiên là không. Tôi còn muốn sống yên ổn nha, đám phụ nữ bên cạnh hắn rất nguy hiểm, tôi mà đến gần hắn, chết lúc nào không biết đâu" Tịch Dao theo suy nghĩ thật mà nói

"Haha, Sống yên ổn sao? Em đã động đến 2 nhân vật lớn ở đây rồi, lại còn muốn sống yên ổn" Trần Lập Nông bật cười ha hả, làm Tịch Dao cùng Vưu Trường Tĩnh đang lái xe kia cũng giật mình. Đã lâu rồi, Vưu Trường Tĩnh mới thấy Lập Nông cười như vậy, mà Tịch Dao lại là lần đầu tiên thấy người này cười.

"Tôi cũng nghĩ mình thật xui xẻo, nên tôi sẽ không động đến 2 người để bảo toàn cuộc sống tươi đẹp của tôi thôi"

"Em không thích làm bạn với tôi sao?" Lập Nông nhíu mày, đáy mắt xẹt qua vẻ không vui

"Làm bạn thì đương nhiên muốn, nhưng những người xung quanh anh... Ừm, mặc dù tôi không quan tâm lời họ nói nhưng là tôi vẫn rất khó chịu khi nghe nó" Tịch Dao ngập ngừng nói, cô nghĩ lại những lời nói đay nghiến kia thì tâm tình lại khó chịu, nếu không phải vì muốn cứu người cô sẽ không tiếp cận Trần Lập Nông, huống chi là làm bạn với hắn. Nếu làm bạn với hắn cô sẽ sớm bị những lời kia đè chết

"Tôi sẽ cắt lưỡi những ai dám đàm tiếu về em" Lập Nông thẳng thừng nói, Tịch Dao vừa nghe liền chấn kinh, tên này có thể tàn nhẫn vậy sao?

"Thôi thôi, tôi không thích đùa kiểu đấy. Nhưng mà... Anh cười rất đẹp" để cuộc nói chuyện bớt ngượng gạo, Tịch Dao bắt đầu chuyển chủ đề

Nụ cười của Trần Lập Nông đúng là rất đẹp, cô thầm nghĩ tại sao hắn không cười thường xuyên nhỉ? Tịch Dao bỗng thấy tiếc khi Lập Nông suốt ngày giữ bản mặt vô cảm xúc đó.

Mà Trần Lập Nông nghe Tịch Dao nói thì gương mặt bỗng có chút cứng lại, hắn rất ít khi cười, đôi khi chỉ là nhếch môi cười mà thôi, cơ mà vừa rồi lại là cười rất sảng khoái.

"Đẹp sao?" Lập Nông hỏi lại

Tịch Dao nhìn anh gật đầu, gật đầu rồi lại gật đầu. Lập Nông nhìn cô như vậy liền cười nhẹ.

"Vậy sau này tôi sẽ cười nhiều hơn... Với em"

Uầy, Trần tổng, cái này không phải thả thính chứ?

Vưu Trường Tĩnh suýt nữa là buông luôn tay lái khi nghe Lập Nông nói như vậy, trời sập, chắc chắn là trời sập rồi. Cái con người cao lãnh kia lại cười, lại có thể nói những câu tình yêu sến súa như vậy. Ông trời ơi, Vưu Trường Tĩnh không phải đang mơ ngủ chứ?

Tịch Dao đối với mấy câu ngôn tình sến súa thì hình như không được thấm lắm, vì cô không hiểu nên phóng khoáng đưa 2 tay lên vỗ vỗ má của Lập Nông, bộ dáng cưng chiều vô cùng.

"Được, vậy hãy cười nhiều hơn"

Hành động của cô làm Vưu Trường Tĩnh ở ghế trước lại giật mình thêm một lần nữa, trời ạ, hôm nay là cái ngày gì, toàn chuyện lạ xảy ra thế này a. Không chỉ làm Vưu Trường Tĩnh giật mình mà Lập Nông cũng vậy, nhưng Trần Lập Nông cũng không có biểu hiện khó chịu, ngược lại còn rất hưởng thụ. Anh chưa bao giờ được ai đó đối với mình như thế, từ lúc sinh ra đến giờ. Ban đầu anh chỉ là thấy cô có chút thú vị, hơn nữa lại là mục tiêu của Thái Từ Khôn nên mới muốn đùa giỡn một chút nhưng là càng tiếp xúc với cô anh càng khám phá ra được nhiều thứ thú vị từ cô. Chỉ là những lần gặp nhau ngắn ngủi, cũng không nói chuyện nhiều mà không biết từ lúc nào anh lại có một cảm giác đặc biệt, chỉ riêng với cô.

Ngây thơ, xinh đẹp và rất đáng yêu.

Lâm Tịch Dao, có lẽ tôi đã yêu em rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net