Chương 1: lấy vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mất hết!"

"Mày nói có lí! Giờ cái gì không mua được bằng tiền! Có điều tao làm sao biết chỗ nào mua chức đây?"
"Cậu khỏi lo! Con có một ông bác quen chuyên dẫn dắt việc mua bán chức tước trong triều đình đấy ạ! May mắn là mấy ngày nay ông ấy có dừng chân ở huyện mình ạ. Chỉ cần xíu tiền thôi, ông ta sẽ giúp cậu có ngay công danh rạng rỡ! Có điều, con chỉ cậu rồi, sau này đừng quên con đấy!"

"Được! Mày dẫn tao đến gặp ổng! Sau này tao mà làm quan, nắm được quyền thừa kế gia sản, không thiếu phần mày!"

"Dạ, để con dẫn đường!" Đực hớn hở dẫn đường.Đực dẫn cậu Phát lên trên huyện, ghé vào một quán trà lớn, Đực đưa cậu Phát đến trước mặt một người đàn ông đã ngồi nhâm nhi tách trà trên chiếc bàn gỗ. Phát quan sát từ trên xuống dưới người này, ông ta là một người đàn ông gốc Hoa, tóc bím đuôi sam. Để ý kĩ thì trông có vẻ khá lớn tuổi, râu tóc đã bạc phơ, da dẻ hơi nhăn nheo nhưng cặp mắt vẫn còn tinh nhạy lắm. Đánh giá trang phục thì đúng là không phải hạng tầm thường, áo trường bào đen tuyền bằng lụa Tô Châu khoác ngoài là mã quái màu đỏ thêu chữ thọ, khí chất uống trà cũng tao nhã, là người có thể tin tưởng việc mua quan tiến chức được. Không để bầu không khí im lặng kéo dài lâu, Đực nhanh chóng giới thiệu:
"Dạ cậu Hai! Đây là chú Lưu, người chú bà con xa làm thương buôn ở Thượng Hải của con, đã sang Đông Dương của ta mở rộng việc làm ăn. Quen biết vô số quan tri phủ, tri huyện nhằm thuận lợi cho kinh doanh. Quan hệ rộng lắm! Cậu muốn một chức quan nhỏ gì ông ấy sẽ lo lót được!"



Đực chưa nói hết lời, cậu Hai nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống, vào thẳng vấn đề như cách cậu vẫn ngông cuồng trước đây mà bắt chuyện:

"Chào ông Lưu. Tôi là Hai Phát, con của bá hộ Điền, nhìn khí chất ông Lưu đây cũng không tệ, hẳn là người có kinh nghiệm trên thương trường lẫn quan trường. Ông có thể cho bổn công tử đây nhờ vả xíu chuyện vặt được không?"
Lão Lưu liếc đôi mắt quắc thước nhìn qua phía Phát, đánh giá trên dưới, mặt mũi bảnh bao, râu ria rậm rạp, thân hình cao to. Tướng mạo như vầy có triển vọng tương lai, tiếc là một con ngựa hoang khó thuần tính! Ông bắt đầu hỏi bằng giọng rặt người Hoa:

"Ngộ đây muốn nhờ vả nị chuyện gì?"

"Chẳng giấu gì ông, tôi chỉ muốn mua một chức quan nhỏ thôi. Bao nhiêu tiền bạc cuũng không thành vấn đề cả!"

Lão Lưu cười nhạt đáp:

"Vậy ngộ đây muốn chức gì nào? Chức càng cao tiền càng nhiều"

"Chức nào lớn xíu được không? Tri phủ đại nhân đi! Lúc đó ai cũng phải nểu mặt Hai Phát này!"

"Ngộ có thuộc vài kiến thức sơ đẳng tiểu học?" Lão Lưu khuấy nhẹ tách trà đang uống dở

"Ừ... thì... Tôi chưa học qua"
Lão Lưu sắc mặt không đổi nhắc nhở:

"Chính quyền Đông Dương nghiêm ngặt thủ tục, biết sơ sơ thì được, chứ bằng không nị đây cũng khó lòng giúp ngộ."

"Vậy tri huyện thì sao?"

"Cậu biết đọc, biết viết không?"

"Hồi nhỏ có học nhưng bỏ lâu ra, không còn nhớ gì cả!"

"Vậy e rằng nị không giúp được ngộ rồi. Mấy chuyện dễ ấy ngộ còn không biết, làm sao làm quan."

"Này lão già kia! Tôi nhịn ổng đủ rồi đấy!" Cậu Hai đập bàn giận dữ chỉ thẳng mặt lão Lưu vì bị sỉ nhục. "Chức này không được, chức kia cũng không được! Vậy mà thằng Đực còn khoe với tôi rằng lão già ông đây chuyện gì cũng tỏ tường!"

Nói rồi cậu thảy ngay túi vàng giắt bên người một cái "cạch" lên bàn và gằn giọng:
"Lão cần bao nhiêu tiền mới giúp tôi hả? Nhiêu đây là ứng trước thôi, lão chịu giúp, gấp 10 số vàng trong đây còn được!"

"Cậu Hai bớt giận!" Đực hoảng hốt vuốt lưng hạ hỏa cho Phát

Lão Lưu liếc nhìn vàng đặt trên bàn cũng không phản ứng gì vì thái độ xấc xược của thanh niên hỗn láo trước mặt, chỉ chậm rãi nói tiếp:

"Nếu nị muốn làm quan đến vậy... Cũng không phải hết cách! Có một chức quan không cần học hành gì nhiều, được thân cận với hoàng thượng, chỉ cần biết im lặng vâng lời thì quyền cao chức trọng nằm trong tầm tay. Cậu muốn không?"

"Thật sao?" Nhiệt thể cậu Phát hạ xuống nhanh chóng. "Tôi biết ngay là ông có cách mà, đúng là có tiền là xong xuôi ngay thôi!"

"Nị hãy đi theo ngô làm khế ước, số tiền nị đưa ngộ là vừa đủ rồi, không cần đưa thêm. Ngộ theo nị, chỉ mình ngộ, đề phòng chuyện này lộ ra thì đầu ngộ và nị khó giữ" Nói rồi lão Lưu từ từ đứng dậy, ra hiệu cho Phát đi cùng mình ra khỏi quán trà. Phát ra lệnh cho Đực về nhà và cấm không hé răng nửa lời tránh lạy ông tôi ở bụi này.
Đâu đó xong xuôi, lão Lưu đưa Phát rời khỏi huyện, băng qua vài cánh đồng vắng vẻ, đến trước một ngôi nhà khá lớn xây theo kiến trúc người Hoa, lấy màu đỏ làm chủ đạo, ngoài ra còn dán, vẽ chữ Hán rất nhiều ngoài nhà. Xung quanh trống trải không có nhà dân thật khiến người ta có chút rợn gáy. Lão nói:

"Đây là nhà của nị, ngộ bước vào đi để ta làm khế ước giúp ngộ làm quan"

Bước vào trong thì quả thực rất sang trọng, đúng đẳng cấp của một thương buôn giàu có. Bàn ghế gỗ lim, xung quanh là đủ thứ đồ cổ nạm đủ loại châu báu và những chiếc bình gốm sứ quý giá có niên đại hơn trăm năm. Trung tâm gian chínhlà bàn thờ được làm bằng gỗ quý, chạm khắc tinh xảo. Tường sau bàn thờ là hoành phi, liễn đối xứng bằng Hán tự, sơn son thếp vàng. Quả nhiên gia thế của lão già này không thua nhà cậu bao nhiêu, giờ nghĩ lại vài lượng vàng nhỏ cậu dằn trên bàn lúc nãy chẳng thấm tháp gì so với cơ ngơi này.
"Nhà lão khang trang thật đấy, chắc buôn bán được lắm!"

"Chỉ là chút tiền trao đổi, thuận mua vừa bán nhỏ lẻ, không đáng bàn đến." Đáp lời cậu Phát, lão Lưu xuống nhà dưới một hồi lâu lấy lên một tờ giấy với những hàng chữ quốc ngữ thẳng tắp với một con dấu mộc đỏ, đưa xuống trước mặt cậu và nói:

"Đây là khế ước cam kết nị vừa soạn xong, ngộ đọc kĩ rồi kí tên vào đây."

Hai Phát cầm tờ giấy lên, xoay tới xoay lui, mặt mày cau có, quay sang nói:

"Tôi... không biết chữ... này đọc sao.."

"Nị quên mất" lão Lưu gật gù sực nhớ. "Để nị giúp ngộ. Đây là điều khoản đồng ý với việc nị giúp ngộ có được một chức quan nhỏ, dưới đây là những điều khoản nhỏ đảm bảo quyền lợi đôi bên thôi. Nị đồng ý thì đóng dấu tay mình vào đây."Cậu Phát lúc này chỉ cần biết có được một chức quan trước nhất nở mặt với mọi người, sau đó là khối tài sản thừa kế từ cha. Vì vậy, không suy nghĩ hay thắc mắc gì nhiều, cậu vội đóng đấu tay mình lên tờ khế ước đó ngay lập tức.
"Xong rồi đấy! Tiếp theo chừng nào tôi được nhậm chức!"

"Từ từ, ngộ đừng gấp, còn một số thủ tục cần phải làm."

"Còn gì nữa?" Phát thắc mắc

"Theo như tờ khế ước, ni cần cần phải tịnh thân nếu muốn làm quan"

"Tịnh thân là cái gì?"

Lão Lưu ôn tồn bảo:

"Là làm cho bản thân sạch sẽ"

Phát vô cùng thắc mắc tại sao muốn nhậm chức quan lại cần phải làm bản thân sạch sẽ nhưng vẫn nghe theo lời gã nói. "Được rồi. Vậy làm liền đi."

"Được thôi. Giờ trời cũng hơi đứng bóng, ngộ đường xa chắc cũng đã mệt mỏi rồi. Nị kêu người thu xếp chỗ nghỉ ngơi rồi tối chúng ta tiến hành. A Tam, A Tứ! Dọn dẹp chỗ ngủ cho cậu đây."

Từ phía nhà trong, hai người đàn ông người Hoa cao lớn, mặt mày bặm trợn bước ra nhận lệnh khiến Phát có chút dè dặt. Người trông già hơn có thể là A Tam và người còn lại chắc là A Tứ nếu xét theo vai vế tên gọi. Rất may, hai người đó không nói gì nhiều, chỉ nhận lệnh dẫn cậu ấy đi xuống nghỉ ngơi. Đến chiều, A Tứ mang vào một ít cháo loãng cho Phát. Cậu phàn nàn:
"Không phải chứ! Nhà giàu thế có cần keo kiệt vậy không"

"Xin thông cảm, lệnh ông chủ có dặn để đảm bảo chuyện tịnh thân tối nay suôn sẽ nên khẩu phần ăn chỉ là nhiêu đây thôi."

"Có cần thế không chứ! Làm cho bản thân sạch sẽ thôi mà có cần làm vậy không?"

Gia nhân không nói thêm câu nào liền lui ra, Phát phì mũi cầm chén cháo nuốt ực vào mồm và chờ đến tối. Khi trăng vừa lên cao, A Tứ lần nữa bước vào buồng và bảo:

"Ông chủ đang thu xếp, mời cậu đi theo tôi để chuẩn bị."

Nói rồi A Tứ dẫn Phát xuống buồng tắm và bảo giúp Phát tắm rửa, vệ sinh thân thể sạch sẽ. Phát ban đầu không chịu vì bản thân có thể tự làm được, nhưng A Tứ liền bảo:

"Không phải chỉ tắm rửa bình thường là xong, mong cậu để tôi giúp."
Mặt lạnh lùng dữ tợn và giọng nói không có cảm xúc của A Tứ khiến cậu không dám đôi co từ chối, đành thuận theo. A Tứ cởi áo bà ba của Phát xuống, rồi đến quần, con giống 14cm của Phát bật ra. Phát cười nhếch mép tự hào nhưng A Tứ có vẻ chẳng mấy bận tâm. Tiếp đó A Tứ giúp cậu kì rửa sạch sẽ rồi lấy gần đó một con dao cạo và xíu mỡ trăn. Hai Phát còn đang thắc mắc A Tứ định làm gì thì hắn liền quỳ xuống bôi mỡ trăng xung quanh chùm lông háng rậm rạp của cậu, rồi bắt đầu cạo. Phát hoảng hốt:

"Làm cái gì vậy?"

"Xin thông cảm, muốn tịnh thân cần phải đảm bảo mọi thứ sạch sẽ nếu không thôi sẽ bị nhiễm trùng."

Hai Phát lấy làm lạ vô cùng về hành động của A Tứ nhưng cũng không dám kháng cự, sợ con dao bén ấy lạng quạng trúng vào thằng nhỏ bên dưới thì tiêu! Khi đã cạo sạch sẽ, A Tứ lấy nước ấm xối vào để trôi đi những cọng lông còn sót lại. Phía dưới cậu Phát giờ đây hoàn toàn nhẵn nhụi, gió lùa nhẹ vào khiến cậu thoáng rùng mình. Tiếp đó, A Tứ bảo Phát hãy loại sạch chất thải trong người. Xong xuôi đâu đó, Phát toan mặc lại đồ thì A Tứ bảo không cần liền dắt cậu đi theo mình đến một căn phòng tối om nằm khuất sâu trong gian nhà. Qua ánh đèn dầu loe loét, cậu thấy một miếng gỗ dài mà thấp đặt giữa, gần đó là một chậu nước màu đỏ đỏ không biết là gì đặt trên bàn cùng với vài lọ thuốc và vải băng bó, gần đó, A Tam đang phụ lão Lưu mài một con dao nhỏ. Cảm nhận được sự chẳng lành, Phát liền hỏi:
"Này lão Lưu, mấy thứ này là gì?"

"Để cho việc tịnh thân." Lão bình tĩnh trả lời

"Tôi tưởng tắm rửa sạch sẽ là tịnh thân rồi"

"Đến giờ nị vẫn chưa hiểu sao?" Từ lúc gặp đến giờ, lần đầu Phát thấy một nụ cười xảo quyệt từ lão. "Tịnh thân là giúp thân thể không còn vẩn dục, không còn vường hồng trần nữa. Đây là yêu cầu của những người muốn giữ chức quan này."

"Đây là chức quan gì"

"Quan hoạn!" Lão Lưu dứt khoát phun ra 2 chữ khiến Phát sững sờ. "Hay còn gọi là thái giám. Chính vì vậy cái ấy của cậu" Lão chỉ vào hạ bộ của Phát rồi dùng động tác như một lưỡi dao chém xuống. "Cắt"

Phát run rẩy định quay đầu toan bỏ chạy thì bị A Tam, A Tứ thân thủ lanh lẹ chộp lấy, trói hai tay cậu ra sau. Sức một mình cậu làm sao chống lại hai gã gia nhân to khỏe, cậu chỉ còn biết vùng vẫy van xin:
"Tôi xin lão đấy! Tôi không muốn làm thái giám đâu! Tôi còn muốn có con nối dõi tông đường!"

"Không được. Khế ước đã kí là đôi bên tình nguyện rồi, nếu ngộ không thuận theo thì nị buộc phải đưa lên cho quan phủ suy xét. Chỉ sợ lúc đó, có bao nhiêu tiền cũng không cứu nổi ngộ đâu."

Phát không còn dám vùng vẫy nữa nhưng đôi mắt vẫn chưa hết hoàn hồn. Lão Lưu vuốt nhẹ má cậu rồi bình tĩnh bảo:

"Ngộ đừng có lo. Bất kì chàng trai nào đến đây, ban đầu cũng y như ngộ vậy thôi, như một con ngựa đực non háu đá. Nhiều kẻ còn vùng vẫy hơn cậu nữa, nhưng rồi sau đó ai cũng ngoan ngoãn như một con chó nhà trung thành thôi. Làm thái giám có gì mà không tốt, vẫn được ăn sung mặc sướng, không lo nghĩ chuyện gái gú, có khi sống thọ hơn người thường nữa."
Khuyên giải xong xuôi ông ra hiệu cho A Tam, A Tứ lôi cậu Phát đang thất thần lên miếng phảng gỗ, banh tay chân cậu ra hình chữ X rồi lấy dây thừng buộc chặt lại. Để cho chắc ăn hơn, lão Lưu còn sai buộc thêm một vòng khăn vải chặt quanh bụng. Một cảm giác trống trải, lành lạnh nơi hạ bộ bị giang rộng ra và bất lực không thể cử động, mặc ai muốn làm gì thì làm khiến Phát hoảng loạn, cố gắng nài nỉ van xin:

"Tôi xin lão đấy, nếu tôi có từng thất thố vô lễ, mong lão niệm tình mà tha cho. Tôi không muốn thành thái giám đâu!"

Lão Lưu như người bị điếc bỏ ngoài tai những lời van xin của cậu Phát mà ngâm một cái khăn trắng vào nước ấm, vắt ráo rồi lau chùi hạ bộ Phát kĩ càng lần nữa. Vừa làm lão vừa nói:
"Nị quên nói với ngộ rằng triều đình giờ không còn tuyển thái giám mới vào cung nữa rồi! Nhưng ngộ đừng lo, mấy ông quan lớn thích cái thú nuôi thái giám này lắm vì tụi nó rất trung thành lại không gian dối lừa tình ăn nằm với vợ quan. Ngộ từng hỏi nị sao nị phát tài phải không? Nhờ những thanh niên không làm mà đòi có ăn như ngộ dẫn xác đến mà nị bán được giá hời với mấy ông quan lớn!"

Phát nghe đến đây như không tin vào lỗ tai mình, vậy là mình bị lừa bán làm thái giám sao? Thằng Đực nó đã lừa mình sao? Tại sao mình lại ngu như vậy, nếu mình đi học đàng hoàng thì đã biết lão già này bắt mình kí vào khế ước gì rồi!

Tiếc rằng lúc này hối hận cũng muộn màng vì tay chân bị trói chặt khiến Phát như cá đã nằm trên thớt. Có khóc lóc cũng không thể cứu vãn tình hình. Lão Lưu an ủi:
"Đừng quá đau lòng, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Tổ tiên nị mấy đời bên Tàu thiến hoạn đàn ông tiến cung nên tay nghề kinh nghiệm tốt lắm, nhất định ngộ sẽ không nhiễm trùng tới chết đâu, chỉ là sau này ngộ mất khả năng làm đàn ông thôi. Dù sao nị cũng sẽ cho ngộ được sung sướng lần cuối để không còn gì tiếc nuối."

Nói rồi lão Lưu bưng cái thau nước đỏ au gần đó lại gần, một mùi cay nồng xộc lên khiến Phát nhận ra đó chính là nước ớt xay nhuyễn.

"Nước ớt này sẽ giúp cho con giống của ngộ tê dại ra và phồng to lên giúp lát hồi dễ bề hoạn."

Nói rồi lão nhúng khăn vào nước ớt rồi đắp lên con giống của Phát và bắt đầu chà xát khiến cho từng chút tinh dầu ớt thấm vào da thịt làm Phát vô cùng khó chịu. Một cảm giác tê tê, đau rát nhẹ như bị hàng trăm con kiến đốt vào. Cặc cậu đỏ dần rồi ngỏng dậy cứng ngắc, đầu khấc đỏ tím bạnh to đầy khí khái. Lão lưu liền dùng một tay đầy chai thô ráp mà xóc cặc cho Phát trong khi tay còn lại xoa mạnh đầu khấc. Cậu vì đang bị trói chặt không thể cựa quậy hay oằn mình, chỉ có lồng ngực rắn chắc là phập phồng lên xuống thở dốc "hơ... hơ" theo nhịp xóc của lão già tinh quái. Được nửa đoạn đường, lão ra hiệu cho A Nam lấy một ít thuốc ma phế nan (thuốc phiện) đổ vào họng Phát. Thuốc vào xong là một cảm giác quay cuồng lâng lâng đầy kích thích trong người cậu. Phát giờ đây mê man tận hưởng không còn biết gì, bên tai chỉ còn nghe được vài tiếng kích dục của Lão Lưu:
"Sướng lắm đúng không? Ngộ là một chàng trai mạnh mẽ bất cần nên được thuần phục. Tin ta đi, với vẻ đẹp trai này, ai cũng muốn được làm chủ của ngộ. Khi làm thái giám rồi lúc đó không cần lo nghĩ gì nhiều chuyện làm đàn ông ra sao, gia đình ợ con thế nào. Trong đầu chỉ cần biết hầu hạ chủ nhân cho thật tốt như một con chó trung thành là được rồi. Ráng tận hưởng lần vuốt cặc cuối cùng này đi, sau này không còn dịp nữa đâu"

Từng động tác lên xuống dồn máu lên xuống thân cặc, tay trên thì chà xát, dây dây lỗ tiểu khiến dịch nhờ chảy ra rất nhiều, thỉnh thoảng lão lại vuốt sâu rồi ngưng một hồi cho cậu Phát cảm nhận xíu tê tái rồi lại vuốt lên xuống liên tục. Thỉnh thoảng lão còn xoa nắn hai hòn dái mà suýt xoa:
"Cặc to, dái cũng to, chậc chậc. Đáng tiếc từ giờ không còn cô gái trẻ nào phủ phục dưới thân ngộ nữa rồi"

Thêm được một lúc, khi thấy Phát gần đến cực hạn, lão già sục mạnh hơn và bóp thân cặc chặt hơn như muốn nó nổ tung vậy. Cái vuốt sau cùng, Phát rên lớn "Haaa...", lão Lưu buông tay ra, từ con cặc to lớn của Phát phun ra thứ dịch trắng sệt văng khắp người cậu, lên mặt lão Lưu, văng xa đến trước mũi chân của hai gia nhân. Rồi cậu gục xuống và mê man vì thuốc.

Lão Lưu lấy một chiếc khăn sạch lau lại người cậu và mặt mình, gật đầu với A Tam A Tứ báo hiệu giờ hành sự đã đến. Lão nhét một chiếc khăn trắng khác vào mồm Phát, kêu A Tam A Tứ giữ chặt bụng tránh cậu cục cựa vì đau, lão lấy con dao nhỏ dùng cho thiến hoạn hơ nhẹ qua lửa, một tay nắm chặt cả cặc lẫn dái, kéo mạnh ra, tay kia cầm dao quơ mạnh qua không tiếc nuối. Một tiếng "xoẹt" vang lên, máu từ gốc cặc bắn tung tóe khắp người lão Lưu và hai gia nhân. Lão nhanh chóng quăng của quý của cậu vào mốt cái tráp đừng bột vôi nhằm hút hết máu đọng ra ngoài để tránh bảo bối của cậu bị thối rửa. Phát thì tuy có dùng thuốc nhưng vì quá đau đớn, đầu cậu gật lên gật xuống thô bạo, miệng muốn hét lớn nhưng do ngậm khăn không thể kêu thành tiếng, chỉ nghe được vài tiếng "ư..ư" nhỏ nhưng thảm thiết. Vẫy vùng đầu được một lúc thì ngất đi.


Lão Lưu tranh thủ lấy một cái nút nhỏ bằng thạch cao khá dài đút sâu vào lỗ tiểu nhỏ nhằm tránh cho niệu đạo bị bít lại dẫn đến không tiểu tiện được mà chết. Gốc dương vật xung quanh còn đang rỉ máu, từ phần da bìu rách mảng lớn, máu vẫn róc rách chảy, lão liền lấy nước ớt bôi lên phần vết thương nhầm sát trùng cho hạ bộ của Phát rồi lấy vải trắng băng bó xung quanh. Xong xuôi đâu vào đấy, lão ra lệnh:

"A Tam, mày đem của quý của nó vào khử trùng phơi khô sạch sẽ. A Tứ mày tát cho nó tỉnh dậy rồi dìu đi vài canh giờ, nhớ tránh ra gió kẻo nó chết đấy!" Lão thu dọn đồ trong khi hai tên gia nhân sốt sắng nhận lệnh.
A Tứ giúp cậu Phát mặc lại quần áo rồi lay cậu dậy bằng vài cái tát. Bị tát đau khiến Phát gượng dậy, nhíu mày nhăn nhó vì đau nhưng không dám nhìn xuống dưới chân vì sợ chỉ thấy phần hạ bộ phẳng lì. A Tứ rút khăn trắng ra rồi dìu Phát đứng dậy, rời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#linh