Chap 38: Rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6h sáng, Ami mệt mỏi tỉnh giấc. Cô chỉ mới có thể chợp mắt được hai tiếng đồng hồ. Đôi mắt cô giờ đây đã sưng húp, thâm quần vì đã trãi qua cả một đêm trăn trở. Ngồi dậy một cách khó khăn, cô sau cùng là cũng chịu rời khỏi chiếc nệm nhỏ của mình.

Cả buổi tối hôm qua Jang Ami đã rơi vào khoảng suy nghĩ, trầm tư rất nhiều. Cô không thể nào đến trường và để mọi người biết cô đang mang thai được. Và có một lối suy nghĩ điên rồ phút chốc đã hiện lên trong đầu cô. Cô có nên phá thai không?

Quá tàn nhẫn!

Đứa trẻ này vốn dĩ không có lỗi! Jang Ami lớn lên là một đứa trẻ mồ côi, cô đã từng căm hận đấng sinh thành đã bỏ mặc mình. Không lẽ bây giờ cô cũng trở nên giống họ, thậm chí là còn độc ác hơn khi có ý định tước đi sự sống của đứa trẻ. Cô không có quyền làm như vậy!

Mọi thứ xuất hiện ở lứa tuổi còn non nớt này của cô thật sự là một vấn đề khó khăn và vô cùng trăn trở, Ami không thể đưa ra một quyết định chuẩn xác nào cả, cô cũng không biết điều gì là tốt nhất ngay lúc này. Mọi thứ đều mịch mù trước mắt cô. 

Nhưng đã trãi qua một đêm khổ sở như vậy, cô rốt cuộc cũng có thể lựa chọn được một quyết định. Phải nói ra thì cô như đánh đổi cả tương lai của mình. 

Jang Ami đã chọn đứa trẻ.

Hôm nay sẽ là bữa cuối cô đi học, cô đến gặp JaeHee và những người khác xong cô sẽ rút hồ sơ.

Cô chậm rãi đi đến trường. Vừa đến cổng đã thấy cô bạn JaeHee đứng đó vẫy tay với cô, sự hồn nhiên vui tươi của cô bạn ấy, phút chốc làm cô vô cùng chạnh lòng. Có nên chia sẻ điều này với JaeHee không? Không. Cô cảm thấy mình chẳng có mặt mũi nào để chia sẻ vấn đề cho cô ấy nghe cả. Ami cố gắng gượng tạo cho mình một nụ cười vô tư nhất

"Chào cậu JaeHee"

"Chào cậu....Ami à! Mặt cậu bị gì vậy?" -JaeHee lo lắng khi thấy vẻ mặt tiều tụy và đôi mắt thâm quần sưng lên của cô

"À, không có gì đâu. Tại hồi tối tớ thức khuya cày phim ấy mà. Phim cảm độnh quá nên mình khóc hơi nhiều thành ra mắt bị sưng"

"Haizz...tại sao lại thức khuya cày phim chứ. Nhìn xem, giờ con mắt cậu muốn bụp luôn rồi. Thiệt tình, không biết yêu bản thân gì hết." - JaeHee cằn nhằn, cô chỉ biết cười trừ cho qua. JaeHee cứ tốt như vậy làm sao cô nỡ xa cậu ấy đây. Đột nhiên Ami vòng tay ôm JaeHee một cái khiến cô bạn cũng hơi ngạc nhiên, xen lẫn chút hoang mang.

"Nè...Ami cậu bị sao vậy? Tự nhiên ôm nhớ là sao?"

"JaeHee à! Cậu tốt với tớ quá, cậu chính là người bạn tốt nhất tớ có đó. Tớ thật sự mến cậu lắm"

"G...gì...gì vậy cô. Cô luyện phim nên bị nhiễm à...sì...Tự nhiên nói mấy lời sến súa đó là sao đây" -JaeHee đẩy cô ra rồi cười

"Ùm chắc tớ bị nhiễm phim rồi" - cô mĩm cười nhẹ

"Thôi vào lớp!"

Cả hai khoát tay nhau vào lớp. Tất cả buổi học ngày hôm nay đều trãi qua êm đềm. Giờ ra về cô phải kiếm cớ lánh JaeHee để đi rút hồ sơ. May mắn mọi thứ đều thuận lợi nhưng có điều cô chạm phải người cô không nên gặp, YeonMi. Ả vô tình thấy cô liền hồng hộc đi đến

"Ami! Mày đứng lại đó"

"Cô kêu tôi có chuyện gì?" - mặt cô không cảm xúc

"Mày, tại mày mà bây giờ JungKook hủy hôn với tao rồi đó. Mày vừa lòng chưa hả?" - ả tức giận nhìn cô quát lớn

Ami vẫn giữ nguyên nét mặt đó, bình tĩnh nhìn ả ta trả lời

"JungKook hủy hôn với cô thì liên quan gì với tôi chứ? Đó là quyền của anh ấy, tôi chả có gì để xen vào hết"

"Chính mày là nguyên nhân đấy con nhỏ hèn hạ" - ả đi đến giơ cao tay định táng cô nhưng cô nhanh chụp lại

*Chát*

Cô giáng cho ả ta một bạt tay khiến ả trơ mắt ra không tin nổi rằng mình vừa bị tát. YeonMi vịnh má trừng mắt nhìn cô

"Mày...mày lấy quyền gì mà đánh tao hả? Mày là ai mà đánh tao?" - ả hét lớn.

"Cái tát này tôi đánh cho lần trước cô hôn JungKook trước mặt tôi đấy. Đa số những đứa con gái nào thấy bạn trai mình hôn người con gái khác cũng đều làm vậy....Nhà cô giàu có, cao sang nhưng nhân cách của cô thật hèn hạ. Thật sự chẳng xứng tí nào. Tôi khinh cô! " -cô nhếch mép nhìn ả một cái rồi nhanh bỏ đi để lại ả đang tức mình đứng la lối theo dáng cô.

Bước ra khỏi trường cô mới thở phào một cái. Cô cũng không ngờ mình vừa tát YeonMi và còn nói mấy lời khinh thường ả nữa. Nghĩ lại lúc đó cô thấy mình cũng ngầu thật. Vì cô đâu còn học trong trường nữa nên sẽ không sợ chạm mặt ả, bởi vậy cô chơi lớn luôn, làm với ả một dố cuối cho hả tức rồi đi khỏi trường.

Ami đến quán cafe nhận lương rồi xin nghỉ việc. Anh DongHyun ban đầu có ý thuyết phục cô ở lại làm tiếp nhưng cô đã quyết định như vậy anh cũng chẳng nói gì thêm. Tạm biệt, chia tay mọi người trong quán cô nhanh chóng trở về căn trọ.

Ngồi sắp xếp đống quần áo vào vali, Jang Ami hiện tại vẫn không biết mình sẽ đi đâu, kế hoạch tương lai nên làm gì tiếp theo. Cô không thể trở về nhà tình thương được, cô không muốn bà Yoon biết việc vì cô mang thai ngoài ý muốn mà bỏ học. Cô thật sự không thể đối diện với bà ấy, thật sự cảm thấy bản thân sẽ khiến bà thất vọng.

Ngồi ngẫn người một cách trống rỗng, nước mắt cô lại phút chốc rơi xuống bi thương khi nhìn vào tình cảnh của mình hiện tại. Thật sự cô không biết nên làm gì tiếp theo cả, không thể biết được mình sẽ ra sao khi một thân ôm trọn sinh linh nhỏ bé trong thân thể này. Có phải cuộc sống này quá bế tắc với cô rồi không?

Jang Ami bất lực ngồi khóc nấc một cách bí bách, nhưng rồi cô lại quyết định sẽ dọn đi nơi khác, sông ẩn dật ở một nơi nào đó, để bắt đầu lại một cuộc đời mới. Cô sẽ cắt hết liên lạc với tất cả mọi người, kể cả cô bạn JaeHee. Từ nay sẽ không ai thấy và biết đến cô.

----------------------------------------------


Trời đã vào mùa mưa ẩm thấp, một hình dáng nhỏ lẳng lặng ngồi bên cửa sổ nhìn những hạt mưa đang rơi tích tách, lòng Jang Ami lại trở nên nặng trĩu. Cảm giác cô đơn lại vây quanh cô. Khẽ đặt tay lên cái bụng vẫn còn phẳng lì nhưng lại có sinh linh sống trong đó, cô chỉ khẽ mĩm cười nhạt nhòa. Cũng không hẳn là cô đơn độc.

Ami giờ đây dọn đến một khu phòng trọ khác, ở một nơi khu xóm nhỏ nào đó cách xa trung tâm thành phố nhộn nhịp, xa hoa . Cô bắt đầu một cuộc sống mới, tìm kiếm những công việc vụn vặt. Cô xin được công việc nhận may vá tại một nhà may nhỏ trong khu phố. Tiền kiếm được chẳng được bao nhiêu nhưng cũng đủ để cô sống một cuộc sống yên ổn qua ngày.

Mỗi lúc rảnh rỗi Ami lại rơi vào nhiều khoảng trầm lặng. Cô nhớ tới cuộc sống vô tư của mình trước đây, nhớ cảm giác đến trường lớp học vui vẻ, nhớ đến những người quý mến mình...

Và nhớ tới cả anh.

Những lúc như vậy, Ami chính là không thể ngăn được nước mắt của mình trực trào. Nghĩ nhiều thì lại càng đau nhiều, cô luôn tìm cách khiến cho mình thật bận rộn để không phải nhớ những chuyện của quá khứ nữa, và lại càng muốn xóa đi hình ảnh của người đàn ông đó. 

Mỗi ngày cô đều ngồi vẽ những bản thiết kế ngẫu hứng do mình nghĩ ra. Những nét vẽ, màu sắc, kiểu dáng đều được cô tạo nên từ những cảm xúc trong lòng cô. Đôi lúc sẽ là những màu sắc tươi vui khi cô nghĩ về những điều hạnh phúc trước đó. Đôi lúc cũng sẽ là những bộ cánh mang màu sắc bi thương không thể tả. Dần dần cuốn sổ vẽ đã đầy những bộ đồ thiết kế mang nhiều sắc thái cảm xúc của người con gái mới lớn, đó như là thứ duy nhất cô có thể bày tỏ tâm tư.

Những lần cô vẽ vời, chủ tiệm may đều nhìn thấy qua cả. Kinh ngạc trước tài năng của cô, trước những thứ mà cô sáng tạo và họa lên giấy. Chủ tiệm may đã giới thiệu cho cô về một cuộc thi về thiết kế thời trang sắp được tổ chức để chiêu ngộ nhiều tài năng trẻ. Jang Ami phút đầu chính là có chút sợ hãi khi phải xuất hiện tại một điểm nào đó, từ bao giờ mà cô đã thu mình lại và muốn sống một cuộc sống ẩn dật vô danh. Nhưng rồi vì sự đốc thúc, cổ vũ từ những người trong nhà may nhỏ bé này, Jang Ami cũng đã một lần mạnh dạng đăng ký dự thi. Dẫu sao thì, ước mơ của cô cũng không thể bị bỏ dỡ.

Cuộc thi chỉ vỏn vẹn trong 3 tháng hơn, trong khoảng thời gian đó cái thai vẫn chưa hề lớn lắm, nên cô vẫn có thể yên tâm tham dự cuộc thi.

Giống như một cuộc chơi sống còn, không ít lần gặp nhiều bất trắc và khó khăn. Jang Ami trong giai đoạn mang thai một cách âm thầm lại phải chịu không ít lần áp lực, căng thẳng đến từ cuộc thi. Đôi lúc cô cảm thấy như kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác, cứ nghĩ rằng mình sẽ không thể chống đỡ được trước khi cuộc thi này kết thúc nữa, không ít lần cô cũng muốn từ bỏ cơ hội của mình. Nhưng rồi không biết bằng một niềm tin nào đó, Ami vẫn tiếp tục bước tiếp trong cuộc thi này.

Ông trời có vẻ như phù hộ cho cô thì phải, sự cố gắng, tâm huyết  và đam mê cô đều dành vào từng sản phẩm của mình, và rồi cô cũng đã xuất sắc giành chiến thắng và trở thành một nhà thiết kế thông qua cuộc thi. Những bộ thiết kế của cô rất bắt mắt, thu hút và được đánh giá rất cao từ những chuyên gia gạo cội trong ngành thời trang. 

Và từ đó cuộc sống của Jang Ami lại bắt đầu thay đổi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net