Chap 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 60

Freen nghe thấy tiếng động lạ, chầm chậm hé mắt ra nhìn. Cơn đau đầu vẫn còn đó, nó làm cho thị lực của cô bị ảnh hưởng ít nhiều. Ở bên cạnh, Becky vẫn còn bất tỉnh với hai tay bị trói chặt sau ghế.

Bây giờ Freen mới biết được hoàn cảnh hiện tại của bản thân, hai tay cô cũng đang bị khóa chặt sau ghế bởi dây thừng. Bất lực với sự chắc chắn ấy, Freen quay sang Becky khẽ gọi: "Becky! Em tỉnh lại đi!"

Đáp lại tiếng gọi là cái nhíu mày mệt mỏi, mái đầu nâu vàng khẽ ngẩng lên cùng đôi mắt trống rỗng: "Đây là đâu vậy Freen?"

"Tôi không biết nhưng có vẻ chúng ta đã bị bắt cóc rồi." - Freen đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng trống u ám, nó trông giống một cái kho bỏ hoang.

Becky bắt đầu sợ hãi khi phát hiện mình đang bị trói, lo lắng quay sang Freen: "Chuyện này là sao thế, chả phải chúng ta đang trên đường đến gặp chủ tịch Chankimha sao?"

Đôi mắt đen dài thoáng nheo lại để nhớ những gì đã xảy ra, theo trí nhớ của cô họ đúng là đang ngồi trên xe, bỗng nhiên một chiếc mô tô từ đâu lao tới làm cho Freen không kịp trở tay lách vội sang nơi khác khiến xe của họ đâm vào dãy phân cách. Hóa ra tất cả đều là một âm mưu. Kẻ thù của Freen nói ít không ít nói nhiều cũng không nhiều nhưng chưa ai có cái gan này. Là ai mà dám động vào gia tộc nhà Chankimha kia chứ, còn động đến cả Becky, Freen nhất định sẽ truy cứu tới cùng.

"Yên tâm đi, đã có tôi ở đây." - sau một hồi phân tích, Freen kết thúc bằng một câu nói trấn an nhẹ nhàng, đôi mắt kiên quyết đó làm người đối diện có đủ niềm tin để đặt kỳ vọng vào.

"Em không sợ, nhưng là ai đã làm chuyện này?" - Becky lấy lại sự bình tĩnh, khẽ hỏi.

"Rồi chúng ta sẽ biết nhanh thôi."

.

.

.

Nhẹ nâng cơ thể mệt mỏi ngồi dậy để không đánh thức người bên cạnh, Sam bước đến tủ quần áo lấy một bộ đồ mặc vào.

Đôi mắt đen buồn chú mục lên gương mặt cô gái đang ngủ say bên dưới, khẽ thở dài.

"Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên tìm đến cậu. Tôi lại làm sai rồi."

Bàn tay ngập ngừng chạm vào mái tóc tán loạn đang phủ trên gương mặt trắng hồng, cuối cùng cũng thu lại.

"Tạm biệt! Nếu còn cơ hội, tôi sẽ tìm cậu!"

CẠCH!

Giọt nước mắt lăn dài, đôi mắt chầm chậm hé mở cùng khóe môi mấp máy: "Đồ ngốc!"

.

.

.

Becky im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới chịu quay sang Freen, lời nói có chút khẩn trương: "Freen, em có chuyện này muốn hỏi chị."

Freen đơn giản dùng đôi mắt bình thản của mình bao trọn gương mặt đối diện vào trong tầm mắt: "Em hỏi đi!"

"Chị yêu em vì điều gì và từ lúc nào thế?" - Đôi mắt đen to tròn không giấu được sự chờ đợi sau câu hỏi vừa thốt lên.

"... "

Sự im lặng của Freen không nằm ngoài dự đoán của Becky nhưng ít nhiều cũng làm cô hụt hẫng. Không sợ cái gì chứ, cả hai là đang bị bắt cóc, không biết sống chết ra sao. Cô không muốn trước khi mình chết mà chẳng biết được điều gì, đặc biệt lý do tại sao người lạnh lùng vô cảm như Freen lại yêu cô, còn vì cô mà đối đầu với chị mình.

"Chuyện đó quan trọng sao?"

"Đối với em vào lúc này rất quan trọng." - Lời nói thành thật cùng gương mặt phảng phất buồn, Becky hơi cúi mặt xuống để Freen không thấy được điều đó.

Freen đảo mắt hồi tưởng lại, câu hỏi này Freen cũng đã từng tự hỏi mình và thật khó để đưa ra được câu trả lời chính xác. Khẽ hắng giọng, Freen hỏi ngược lại: "Vậy em yêu tôi vì điều gì và từ lúc nào?"

Mắt đối mắt, mặt đối mặt.

Becky thầm cười khổ, gương mặt thay đổi sắc diện từ ngạc nhiên sang bực tức: "Là em hỏi chị cơ mà."

"Tôi cũng có quyền hỏi em."

"Vậy chị nói trước đi! Chị nói xong em sẽ nói." - Becky hất nhẹ cằm lên thách thức.

Freen khẽ cười, nếu như dây trói không quá chặt và tư thế của bọn họ có thể thoải mái hơn cô sẽ rất thích thú trong việc trêu chọc cô nàng này, nhưng cô hiểu rõ nguyên nhân cũng như sự lo lắng trong câu hỏi của người bên cạnh vì chính Freen cũng đang hoang mang.

Ngẫm nghĩ ít lâu, đôi mắt đen sắc sảo nhìn thẳng vào đôi mắt đối diện, lại một câu hỏi khác tiếp tục được đặt ra: "Vậy em đoán thử xem?"

Becky bĩu môi, sau đó cũng bắt đầu có hứng thú với việc hồi tưởng lại những ký ức giữa cô và Freen. Bọn họ từ lúc quen nhau đến giờ xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, ấn tượng ban đầu của cả hai chẳng có ai tốt hết.

"Là lần đến nhà ra mắt ba mẹ của em phải không?" - Đôi mắt sáng lên khi vừa nghĩ được chút manh mối liền phát ngôn.

Freen chỉ mỉm cười lắc đầu, chân mày nhếch lên ý đùa cợt: "Em nghĩ lúc tôi hôn em là vì đã có tình cảm với em sao?"

"Ơ... nếu không yêu tại sao chị lại hôn em?" - Becky vừa quê vừa bực, lúng túng nói.

"Vậy những ai quan hệ tình dục với nhau đều cưới nhau à?" - Lần này vẻ thích thú hiện rõ ràng hơn trên gương mặt Freen.

Becky bắt đầu nóng, xong vẫn không chịu khuất phục ngồi nghĩ tiếp: "Vậy là lúc em tát chị khi chị vừa lôi em thoát khỏi tên giám đốc xấu xa đó?"

Freen mở to mắt giả vờ bất ngờ: "Lý do gì khiến em nghĩ như thế?"

"Trong phim vẫn luôn thế mà, em gây sự chú ý và dần dần chị cảm thấy em quan trọng trong tim mình." - Becky đang rất tự tin cho lập luận hoàn hảo của cô.

Đáp trả lại sự hào hứng kỳ vọng ấy là nét mặt hài lòng như thể nó là đúng rồi: "Trật lất."

"Yah! Vậy là từ lúc nào chứ?" - Becky đã không thể kiềm nén thêm được nữa, bực dọc la lên.

"Lúc em cởi đồ trước mặt tôi lần đầu tiên trong ngôi biệt thự."

0.0

Nét mặt ngơ không thể tả thành lời của Becky vào hiện tại làm Freen rất muốn cười nhưng đã cố nhịn lại.

"Chị... chị sao lại có thể, hóa ra chị yêu em chỉ vì cái cơ thể của em thôi sao?" - như đã thông suốt vấn đề (theo cách của ai đó), Becky lại càng điên tiết la lên, ánh mắt sắc như dao lườm Freen. Trong trí nhớ của cô Freen là một người không hề quan tâm đến bề ngoài, nhiều khi cô còn nghĩ người yêu của mình bị lãnh cảm nữa cơ. Không ngờ chỉ một câu nói hình tượng bấy lâu nay đều bị sụp đổ hoàn toàn.

Freen vẫn bình thản nở nụ cười nhẹ: "Em tự tin hơn tôi nghĩ đấy. Nếu xét theo tiêu chuẩn của cái đẹp thì chiều cao tạm chấp nhận được, vòng hai không bàn, có điều vòng một thì... " - Đôi mắt thâm trầm tia xuống nơi vừa nói dừng lại.

"Đủ rồi!" - Becky nhắm tịt mắt la lên, Freen đúng là kẻ đáng ghét tiềm năng nhất mà cô từng gặp qua. Sao cô ấy cứ thích làm cô mất mặt thế không biết.

"Tôi bắt đầu chú ý đến em từ lúc đó vì sự lựa chọn của em. Một người tôi đã luôn cho rằng là kẻ ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân nhưng lại vì bạn của cô ấy mà chịu sự uy hiếp từ người khác. Tôi bắt đầu có cách nhìn khác về em." - giọng nói trầm ấm vang lên, Freen nghiêm túc nhìn Becky giải thích.

"... "

"Em làm cho cuộc sống của tôi bị đảo lộn, lần đầu tiên tôi có cảm giác sợ hãi vì ai đó." - Freen thoáng đảo mắt khi nhớ lại cái hôm Becky cởi áo của mình khi cô ấy lỡ tay làm ướt nó, nói thật lúc đó Freen rất hoang mang, nếu như cô ấy mà có ý đồ xấu với cô thật thì Freen cũng không cách nào phản kháng được.

" "Sợ hãi"?" - đôi mắt đen to tròn thể hiện sự khó hiểu của chủ nhân nó.

"Ừm... là tôi sợ sẽ mất đi em." - Freen lái sang chuyện khác và dường như nó đã thành công.

"Còn em, vì sao lại yêu tôi và vào lúc nào?"

Becky cười tươi lắc đầu, chiếc lưỡi đỏ hồng thè ra ngoài chọc tức cô gái đối diện: "Em sẽ không nói đâu."

"Em dám qua mặt tôi sao?" - Freen giả vờ chau mày giận dữ.

"Ừm, thì sao nào. Không thích nói."

Đối với Becky Freen như một người hùng, những lúc cô gặp nguy hiểm cô ấy đều xuất hiện kịp thời để giải cứu, dù lời nói rất khó nghe nhưng cử chỉ quan tâm ấy đủ khiến trái tim nhỏ bé của cô rung động.

Không khí căng thẳng vừa bị xao lãng đã trở về khi cánh cửa bật mở. Người xuất hiện sau cánh cửa không ai khác chính là Dennis.

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net