Chap 16: Gan trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau...

*cốc cốc*

Thoại Mỹ gõ cửa phòng mang bữa sáng lên cho Kim Tử Long. Đáng lẽ bình thường việc này là của chị giúp việc nhưng hôm nay cô đích thân dậy sớm nấu cho anh.

Đứng chờ một lúc không thấy anh ra, cô mở cửa bước vào. Thì ra anh vẫn còn đang ngủ say.

Cô đặt khay thức ăn lên bàn, bước đến giường, vốn là định đánh thức anh nhưng lại bị ngũ quan tuyệt đẹp của anh quyến rũ. Cô ngắm một lúc, sau đó đưa tay khẽ chạm vào má anh. Nhưng ngay lập tức đã bị anh tóm lấy.

"A" - cô giật mình kêu lên

"Muốn làm gì hả"

"Xin lỗi... em chỉ muốn đánh thức anh" - cô lắp bắp nói

Vừa nói xong cô liền bị anh kéo xuống giường. Anh đè lên người cô, từ từ cúi xuống.

"Long... Đừng mà" - cô lấy hai tay chắn người anh lại

"Em mặc như vầy không phải là muốn anh phạm tội sao"

Thật đúng là như vậy. Cô đang mặc chiếc đầm ngủ màu đỏ trông vô cùng khêu gợi.

"Không phải. Là Hạ Vy mua, em... "

Cô chưa kịp thanh minh đã bị anh chặn lại bởi một nụ hôn ngọt ngào.

Ngón tay trỏ của anh đưa lên môi cô, chặn không cho cô nói lời nào: "Anh rất thích. Sau này chỉ được mặc như vậy trước mặt anh"

Cô nghe xong 2 tai liền trở nên lùng bùng

"Gì chứ??? Trời ạ!!! Vy ơi là Vy, cậu hại chết tớ rồi" - cô nghĩ thầm

"Anh dậy ăn sáng đi" - rất nhanh chóng, cô chuyển sang chủ đề khác

"Nhưng anh thích ăn em hơn"

"Đồ ăn là do em nấu, anh không ăn em sẽ rất thất vọng" - cô giả vờ buồn bã cúi mặt xuống, thật ra là muốn né tránh ánh mắt như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô của anh

Nghe cô nói anh mới từ từ ngồi dậy. Chỉ đợi có vậy cô nhanh chóng đẩy anh ra rồi chạy thật nhanh về phía cửa. Anh nhìn theo khẽ mỉm cười.

*Lát sau*

Kim Tử Long mở cửa phòng và ra ngoài trong một bộ vest xanh lịch lãm. Anh nhấn nút cửa thang máy mở. Thật bất ngờ. Bên trong là Thoại Mỹ, với một bộ trang phục đúng chuẩn văn phòng: zip đen và áo sơmi lụa màu trắng vô cùng thanh lịch.

Thấy cô anh vô cùng ngạc nhiên, liền hỏi: "Em đi đâu đó?"

"Em đi làm chứ đi đâu" - cô trả lời tỉnh queo

"Đi làm??"

"Ừ. Anh không định vào á?" - cô hối

"Nhưng làm là làm gì?"

"Anh chẳng phải nói em là trợ lí đặc biệt sao?"

"Trời ạ! Haha. Cô bé ngốc à! Anh chỉ nói bừa để giữ em bên cạnh dễ chăm sóc mà thôi"

"Vậy là anh nghi ngờ năng lực của em? Không muốn em vào làm thật?"

"Không phải vậy. Nhưng... "

Chưa để anh nói hết câu, cô đã ngắt lời: "Không nhưng nhị gì nữa. Hôm nay em sẽ chính thức đi làm"

Anh đành thở dài. Cô bé này quả thật quá bướng bỉnh rồi.

*Ting Ting*

Thang máy mở.

Anh và cô cùng bước ra.

Mọi người lại tập trung xếp thành 2 hàng, đồng thanh: "Chào buổi sáng Kim Tổng, Từ tiểu thư"

Cô không khỏi ngạc nhiên, chỉ trong một thời gian ngắn mà anh đã dặn dò chu đáo nhân viên như vậy.

"Để tôi giới thiệu. Từ tiểu thư từ nay sẽ là trợ lí đặc biệt của tôi. Lời của cô ấy cũng chính là lời của tôi. Mọi người hiểu rõ chưa"

"Dạ rõ" - tiếng đồng thanh vang lên

"Tốt! Mọi người có thể đi làm việc rồi"

Sau khi mọi người đi hết, anh nắm tay kéo cô vào phòng làm việc.

"Em ngồi xuống đi" - anh chỉ tay vào ghế sofa

"Anh đi đâu vậy" - cô hỏi

"Anh đi làm việc"

Một lúc lâu sau...

Chỉ ngồi lướt web trên ipad khiến Thoại Mỹ nhanh chóng chán nản.

"Tử Long. Em chán" - cô nhõng nhẽo với anh

Anh đang xem tài liệu nghe cô than liền ngoảnh mặt lên nở với cô một nụ cười.

"Sao lại chán"

"Em ngồi không không có chuyện gì làm nên chán"

"Lại đây" - anh đưa tay ngoắc cô

Đang buồn chán liền thấy anh kêu lại, cô hớn hở chạy tới. Ai ngờ vừa bước đến bàn làm việc cô đã bị anh kéo xuống ngồi lên đùi anh.

Anh ôm cô vào lòng, đặt lên môi cô một cái hôn ngọt ngào, khẽ nói: "Ai bảo em đang không có chuyện gì làm? Đang là bà chủ của anh đấy thôi"

Cô choàng tay qua cổ anh, cười nói: "Vậy thì osin nghe bà chủ nói đây! Bà chủ muốn có một việc làm nghiêm túc"

Anh nhìn cô với một anh mắt nguy hiểm, nhếch mép nói: "Vậy thì làm thôi"

Nói xong anh lại tìm đến môi cô hôn mãnh liệt.

"Ưm...ưm... Long" - cô nhẹ đẩy anh ra

"Em nghiêm túc nha"

Thấy cô tức giận anh cười tươi.

"Còn cười nữa. Lúc nãy ngồi ở sofa em thấy vẻ mặt anh có vẻ lo lắng. Có chuyện gì vậy?" - giọng cô trầm xuống

"Không có gì đâu bảo bối" - anh xoa đầu cô

"Còn giấu em. Anh không tin tưởng em sao?"

"Không phải vậy. Là anh không muốn khiến em lo lắng"

"Bây giờ em đã là trợ lí đặc biệt của anh, em phải biết để còn giúp đỡ anh chứ!"

"Haha được rồi được rồi. Anh nói. Chuyện là..."

*cốc cốc*

Có tiếng gõ cửa.

Thoại Mỹ vừa định đứng dậy đã bị Kim Tử Long kéo lại, ra hiệu ngồi im.

"Vào đi" - anh nói vọng ra

Cửa mở. Thư kí John bước vào.

"Kim tổng, có một cô gái tự xưng Kelly muốn gặp anh"

"Nói tôi bận"

Nói xong anh lại quay sang ôm ấp cô khiến cô hơi ngượng ngùng.

"Sao lại không muốn gặp người ta?" - cô thắc mắc

"Anh nghĩ em không thích ả"

"Không sao, em cũng muốn gặp lại lắm"

"Được"

"Kêu cô ta vào" - anh nhìn John ra lệnh

Cửa mở.

Một cô ả ăn mặc khêu gợi bước vào. Ả ta tháo mắt kính đen ra, hơi bất ngờ vì sự có mặt của Thoại Mỹ, hơn nữa lại đang được Kim Tử Long ôm ấp.

Ả đứng chết lặng một lúc lâu. Thấy thế Kim Tử Long cất tiếng: "Tôi đang rất bận. Có chuyện gì nói mau!"

"À Tử Long, chuyện là... "

"Gọi tôi là Kim Tổng" - anh gắt lên

"Ki..m Tổng, em đến đây muốn mời anh tối ghé qua Diamond Bar, em có làm một buổi tiệc sinh nhật"

"Tôi không rảnh. Hết chuyện rồi cô có thể về. Còn nữa, từ nay không cần đến vì những lí do này"

"Anh sao vậy? Gần 1 tháng nay em không liên lạc với anh được. Hôm nay sinh nhật em anh cũng không nể mặt sao?"

"Ra ngoài" - Kim Tử Long quát lên

"Anh... Được rồi, có phải vì con tiện nhân này không?" - ả ta vừa nói vừa chỉ thẳng mặt Thoại Mỹ

"Anh lạnh nhạt với tôi có phải vì nó không?" - ả hét ầm lên

"Này! Cô ăn nói cho đàng hoàng nhé!" - Thoại Mỹ tức giận đứng dậy

Đáng lẽ với những câu nói đó Kim Tử Long đã có thể giết chết ả, nhưng anh muốn xem Thoại Mỹ xử lí ả như thế nào.

"Đàng hoàng với loại điếm như mày á? Mơ đi"

Những tưởng sau câu này cô sẽ điên lên nhưng không, cô rất bình tĩnh tiến lại gần ả.

"Cô nói lại lần nữa xem"

"Tao nói mày là một con điếm, nghe rõ chưa"

*Bốp*

Một cái tát trời giáng vào mặt ả ta.

"Dám tát tao à!"

Nói rồi ả lao tới định ăn thua đủ với Thoại Mỹ, rất nhanh cô né sang một bên, ả ta ngã sóng soài.

Anh lúc này mới đứng dậy bước đến bên cô, tình tứ ôm eo cô.

"Cô là bị điếc hay lãng tai? Anh ấy đã nói tối nay bận. Cô còn mặt dày không chịu đi?" - Thoại Mỹ lạnh lùng nói

"Mày! Yaaaaaaa" - ả ta hét lên đứng dậy lao tới

Nhưng rất nhanh đã bị anh tóm được.

*rắc rắc*

"Aaaaaa" - tiếng kêu thất thanh của ả do bị anh bẻ gãy 2 tay

"Cút" - anh quát ầm lên

Thư kí John đứng bên ngoài vội mở cửa bước vào, nhìn thấy ánh mắt của Kim Tử Long liền hiểu ý, nhanh chóng lôi ả ta ra ngoài.

"Bảo bối, sau này những chuyện như thế cứ để anh giải quyết. Em đừng động vào kẻo bẩn tay" - anh yêu chiều ôm ấp cô

__________



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longmy