Chap 66: Uy phong Kim Tử Long

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưa hôm sau, Kim Tử Long kêu Lưu Tuấn và An Hạ đưa Thoại Mỹ đến cửa hàng áo cưới "LM". Sau khi tan họp anh sẽ đến đó gặp cô.

Xe dừng lại trước một cửa hàng sang trọng. Toà nhà ba tầng được trang trí theo phong cách huyền thoại, ảo mộng.

Thoại Mỹ nhìn thấy mấy cô phục vụ đứng thành hai đường thẳng trước cửa, cung kính chào đón khách hàng. Ba người bước vào trong, An Hạ kéo tay Lưu Tuấn đi xem lễ phục phụ dâu. Thoại Mỹ nhìn hai người bọn họ rồi cười tủm tỉm.

Cô đi xung quanh, xem qua loa vài bộ lễ phục. Từ tròng phòng thử đồ đi ra, một cô gái với gương mặt tự đắc nhìn Thoại Mỹ một khách phách lối. Thoại Mỹ mặc một cái áo thun rộng thùng thình, một cái quần bó và mang đôi giày đế bằng. Cô ta khinh thường nói với cô phục vụ, đang chỉnh lại lễ phục cho Thoại Mỹ:

"Các người làm ăn như thế nào, ngay cả chó mèo cũng được vào đây?"

An Hạ nghe đước lời nói mỉa mai của cô ta liền tức giận.

"Cô nói ai là chó mèo?"

Cô ta cười chế giễu: "Nhìn là biết còn phải hỏi"

An Hạ giận đến mặt tái xanh. Muốn xông lên đánh cho cô ta một trận. Thoại Mỹ kéo tay An Hạ lại, cô lắc đầu nói: "Chị không thấy chó với mèo ở đây, mà từ nãy giờ chị chỉ nghe một con chó điên sủa bậy sủa bạ"

"Ngọc An tiểu thư, đây là khách của ông chủ chúng tôi"

Cô phục đứng bên cạnh muốn cười mà không dám. Cái cô Ngọc An này, ỷ mới đi du học về, gia đình giàu có, kinh doanh cửa hàng bách hóa "Ngọc Thị", quen biết đông, cứ phách lối ra vẻ ta đây. Hôm nay cô cũng muốn xem, có người cho cô ta một bài học nhớ đời.

Cô phục vụ chuyển tầm mắt nhìn ba người đối diện. Theo sự quan sát chuyên nghiệp của cô trong cái ngành này, người con gái mặc đồ giản dị này không đơn giản. Cho dù Thoại Mỹ cứ tỏa ra thái độ thờ ơ, bình thường. Nhưng cô có thể nhìn thấy hai người còn lại luôn có thái độ tôn kính và khép nép trước mặt cô ta. Dù không biết thân thế và lại lịch của Thoại Mỹ đi chăng nữa, với thân phận thấp hèn của cô ta, thì dù như thế nào cũng không thể đắt tội được.

Khi Ngọc An nghe được lời nói xiên xỏ của Thoại Mỹ, trong lòng tức giận vô cùng, sắc mặt trở nên thái xanh. Sao cô gái này lại to gan như vậy? Dù sao đi chăng nữa, nếu nói về thế lực của gia đình cô ở tại thành phố S này tuy không mạnh bằng Tứ đại gia tộc, nhưng cũng tương đương với những gia đình thượng lưu khác. Chỉ cần cô về nói với ba mẹ mình một câu, chỉ trong vòng một đêm, chắc chắn người đắt tội với cô sẽ bị ép đến đường cùng. Ngọc An cô là một người, ai đắc tội với mình thì đừng hòng có ngày sống được yên.

Trong lúc hai bên cãi vã, Tuấn Anh từ trong phòng thay đồ đi ra. Hôm nay anh là bạn nhảy của Ngọc An trong buổi vũ hội từ thiện của công ty cô, hàng năm đều tổ chức. Anh muốn ra uy trước mặt Ngọc An, khi nhìn thấy tình hình này, liền bước tới dùng giọng điệu ta đây lên tiếng:

"Các người có biết nơi này chỉ dành riêng cho khách hàng VIP không? Các người là ai mà tùy tiện vào đây, còn nói chuyện không lễ phép như vậy?"

Tuấn Anh xoay người nói với các cô phục vụ: "Còn không cho người đuổi họ ra ngoài?"

Ngọc An thấy Tuấn Anh vì mình mà ra mặt, trên mặt liền hiện lên nụ cười đắc ý. Các cô phục vụ bối rối không biết phải làm như thế nào.

Bùi gia là một khách hàng lớn, tất cả trang phục dạ tiệc của họ đều do cửa hàng của các cô cung cấp. Anh ta chính là con trai cưng của Bùi cục trưởng, họ không thể đắc tội.

Tuấn Anh nhìn thấy mấy cô phục vụ do dự, liền ra hiệu cho hai tên vệ sĩ của mình. An Hạ nhìn một màn phụ họa này liền tức giận.

"Bùi công tử, vẫn chưa chừa cái thói phách lối này của mình sao? Nếu tôi nhớ không lầm thì một người bị Kim tổng lột chỉ còn lại một cái quần lót che thân. Vậy mà bây giờ lại lên mặt như vậy, làm một người con gái yếu đuối như tôi cũng phải bụm miệng chê cười"

Lưu Tuấn nghe An Hạ nói những lời sắc bén này, trong lòng tán thưởng vô cùng. Vốn là cái tên Bùi Tuấn Anh này đã từng bị Kim Tử Long dạy dỗ, bây giờ vẫn không bỏ được cái thói hống hách.

Tuấn Anh nghe cô nói vậy, sắc mặt liền xụ xuống, nét mặt giận giữ hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Hắn ta quan sát ba người trước mặt, cố nhớ lại họ là ai.

Nhìn một chút anh chợt nhớ ra, hai người con gái này anh không có chút ấn tượng, nhưng Lưu Tuấn thì anh biết. Không phải hắn là thuộc hạ thân cận của Kim Tử Long sao? Lúc này sắc mặt của Tuấn Anh liền hoảng hốt, hắn thừa hiểu chỉ cần đắc tội với Kim Tử Long thì nhất định sẽ không được yên ổn.

Hắn thay đổi thái độ, xoay qua Ngọc An nói: "Thôi đừng chấp nhất với bọn họ, đừng để họ ảnh hưởng tới tâm trạng của chúng ta"

Ngọc An liền tức giận, không hiểu thái độ này của Tuấn Anh là sao. Mới vừa rồi còn mạnh miệng, nhưng bây giờ lại khép nép như vậy.

Cô bước lên muốn cho An Hạ một bài học: "Con ranh này, mày tưởng mày là ai? Ở đây đâu tới phiên mày nói hươu nói vượn?"

Vừa nói xong ả định vươn tay chụp lấy cánh tay của An Hạ, không ngờ chưa kịp thì đã bị Thoại Mỹ dùng bàn tay chặt mạnh xuống một cái. Lúc này sắc mặt của cô không hề thay đổi. Vẫn ôn nhu, bình thản, như chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến cô.

*rắc rắc*

Tiếng xương bị gãy vang lên.

Ngọc An hoảng hốt, liền nhìn Thoại Mỹ bằng cặp mắt độc ác. Tay trái cô cầm lấy tay phải của mình, hét lên vì đau đớn.

Tất cả người có mặt điều sửng sốt. Họ không ngờ một cô gái nhìn vào dịu dàng và yếu đuối như vậy nhưng khi ra tay lại tàn nhẫn và mạnh mẽ đến không thể ngờ.

"Tuấn, cô ta đã đánh gãy tay của em rồi" - tiếng nói nghẹn nào của Ngọc An vang lên

Trong lúc này vì chuyện vừa xảy ra, hắn ta như một người mất hồn, sửng sốt đứng tại chổ. Khi nghe Ngọc An kêu mình, hắn mới lấy lại tinh thần, bước tới đỡ lấy Ngọc An.

Hắn nhìn vào cánh tay bị gãy của Ngọc An, liền nhìn sang Thoại Mỹ. Hắn không thể tin một cô gái mảnh mai như vậy, lại có sức lực phi thường. Xương cánh tay của Ngọc An hầu như vì cú đánh vừa rồi của Thoại Mỹ mà vỡ nát.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, với sức lực của mình còn chưa chắc có thể gây ra tổn thương lớn như vậy. Hắn biết những người này không phải là những người tầm thương.

Tuấn Anh không muốn gây chuyện phiền phức liền lên tiếng: "Thôi mình đi bệnh viện đi. Nếu chậm trễ, cánh tay em sẽ bị phế"

Ngọc An tức giận, tính tình đại tiểu thư của cô ta bắt đầu bộc phát: "Đi? Đâu có dễ dàng như vậy! Dám đụng vào em, em sẽ khiến bọn họ phải hối hận"

Mói xong ả liền ra hiệu cho hai tên vệ sĩ vừa mới bước vào cửa hàng khi nghe tiếng thét của ả. Ả muốn họ cho Thoại Mỹ một bài học.

Thoại Mỹ đứng quan sát ả, nhìn thấy hai tên vệ sĩ tiến đến gần mình, cô không hề tỏa ra chút gì gọi là sợ hãi hay hoảng hốt cả. Các cô phục vụ điều tán thưởng, sự gan dạ này của Thoại Mỹ. Nếu đổi lại là bọn họ, chắc giờ này tay chân đều rung cầm cập.

Tuấn Anh thấy vậy liền túm lấy tay của Ngọc An nói: "Dừng lại đi! Đừng đụng vào họ, em đấu không lại họ đâu"

Ngọc An vung tay mình ra khỏi bàn tay của hắn, nhìn hắn khinh thường nói: "Đúng là nhát gan, có ai ở thành phố S này mà Ngọc An em không dám đụng vào?"

"Họ là người của Kim Tử Long đó"

"Kim Tử Long thì sao chứ?"

Một lời nói ngông cuồng thốt ra từ miệng của Ngọc An làm Tuấn Anh phải rùng mình. Chắc cô ta không biết mình đang đụng vào ai.

Lưu Tuấn nghe Ngọc An nói vậy, liền cảm thấy thương hại cho gia đình của cô ta. Tại sao lại sinh ra một đứa con ngang ngược và lộng hành như vậy?

"Ngọc tiểu thư, đúng là mạnh miệng nhỉ? Kim Tử Long tôi mà cô cũng xem không ra gì"

Giọng nói uy nghiêm của anh vang lên.

Lúc này Kim Tử Long từ bên ngoài cửa bước vào, vì nghe đuợc những lời Ngọc An vừa nói, mắt anh khép lại đầy nguy hiểm. Trên người anh luôn tỏa ra tà khí làm người ta nhìn vào rất thu hút, nhưng lại không dám đến gần.

Đi phía sau anh là hai tên vệ sĩ. Khí thế của anh không ai có thể sánh bằng. Sự oai nghiêm của anh, làm tất cả mọi người đều phải e sợ và khép nép.

Lúc này tất cả ánh mắt điều dồn hết lên người anh. Những ánh mắt hâm mộ của mấy cô phục vụ làm Thoại Mỹ chán ghét trong lòng.

Kim Tử Long không để ý đến một ai, anh bá đạo bước đến ôm cô vào lòng. Họ không thể nào tưởng tượng được, một cô cái tầm thường như vậy lại được một người đàn ông xuất sắc là anh yêu thương?

Ngọc An nhìn thấy Kim Tử Long sắc mặt liền thay đổi, ả ta nhận ra anh. Dù anh ít khi xuất hiện trong giới truyền thông nhưng vì là bạn lâu năm của Kelly nên cũng biết Kim Tử Long phần nào.

"Kim tổng, anh nói vậy là không đúng. Là vị tiểu thư này ra tay trước, đánh gãy tay của tôi. Vì quá tức giận nên tôi mới nói vậy"

Ngọc An thay đổi giọng điệu nói chuyện của mình, muốn làm Kim Tử Long có ấn tượng tốt với cô.

Kim Tử Long buông Thoại Mỹ ra, nhìn vào khuôn mặt thờ ơ của cô lên giọng hỏi: "Là em ra tay?"

Thoại Mỹ nhìn anh, giọng nói thản nhiên vang lên: "Phải! Là em, chỉ là chuyện nhỏ, anh không cần lo"

Mấy cô phục vụ thầm nghĩ trong lòng: đánh gãy tay người ta mà gọi là chuyện nhỏ? Còn câu “anh không cần lo” của cô ý nghĩa là gì? Không cần lo cho Ngọc An hay không cần lo cho cô?

Lúc này chỉ có Thoại Mỹ là hiểu rõ nhất.

Kim Tử Long tức giận, sắc mặt liền thay đổi, nhìn Thoại Mỹ bằng cặp mắt bực bội.

Ngọc An vui mừng trong lòng, cô nghĩ chắc chắn dù Kim gia thế lực có lớn đến đâu cũng phải nể mặt Ngọc gia phần nào. Dù gì thì gia tộc của cô cũng không phải tầm thường.

"Tại sao lại vì một người không ra gì mà làm bẩn tay mình?"

Lúc nghe Kim Tử Long nói vậy, miệng của các cô phục vụ há thành chữ O vì kinh ngạc. Sắc mặt của Ngọc An liền biến sắc. Ả không ngờ anh lại nói như vậy. Đánh gãy tay của ả anh không nói gì thì thôi, lại lo tay của cô gái kia bị bẩn. Trên đời này, sao lại có một người nói chuyện vô lý như vậy.

Kim Tử Long nhìn vào bàn tay của Thoại Mỹ, lúc này hơi ửng đỏ. Anh đau lòng cầm tay cô lên, nhẹ nhàng xoa vào nơi bị đỏ trên tay của cô.

Kim Tử Long ngước mặt lên dùng giọng nói lạnh lùng nói với Ngọc An: "Là cô làm tay của vợ tôi sưng đỏ?"

Lúc nghe anh nói Thoại Mỹ là vợ của anh, Ngọc An liền sợ hãi, nhưng chỉ trong chốc lát ả lấy lại tinh thần.

"Sao Kim tổng lại vô lí như vậy? Tay của cô ta chỉ hơi đỏ mả thôi, còn tay của tôi đã bị cô ta đánh gãy đây?"

Kim Tử Long trừng mắt nhìn Ngọc An, ánh mắt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta. Ngọc An vì ánh nhìn sắc bén này của anh mà bất giác lui về phía sau hai bước.

Giọng nói ngang tàng cùng cái nhếch mép của Kim Tử Long vang lên: "Dù cô có chết 100 lần cũng không thể so được với chút tổn thương này của vợ tôi"

Tuấn Anh đứng bên cạnh nghe những lời nói bá đạo này của Kim Tử Long mà lòng thầm nghĩ, so với lời đồn Kim Tử Long còn đáng sợ hơn nhiều, lần đó anh chỉ bị trầy xước sơ sơ đã là may mắn.

"Kim tổng, tôi nghĩ Ngọc tiểu thư không có ý làm hại đến Kim phu nhân. Xin anh thứ lỗi cho cô ấy"

Ngọc An đứng đó mà tức muốn điên. Trên đời này sao lại có người vô lý như vậy? Ả tưởng rằng mình là người ngang ngược nhất, nhưng không ngờ Kim Tử Long còn ngang ngược hơn ả cấp trăm cấp ngàn lần.

Bị người ta đánh gãy tay mà còn phải nói xin lỗi. Đây là cái thế giới gì chứ? Từ trước tới giờ chỉ có ả ăn hiếp người ta làm gì có chuyện ả phải xuống nước xin lỗi.

Ngọc An không biết sống chết liền lên tiếng: "Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta, dù sao đi chăng nữa, Ngọc Gia cũng có tiếng tăm và địa vị ở thành phố S này. Dù Kim tổng muốn đánh chó cũng phải kiêng chủ nhà chứ?"

Kim Tử Long nghe Ngọc An nói vậy, sắc mặt anh liền căng lên. Chân mày bất giác nhíu lại, mắt nhìn thẳng vào mặt của Ngọc An.

"Ngọc Thị là cái thá gì mà Kim Tử Long tôi phải nể mặt?"

Nói xong anh liền nhìn Thoại Mỹ, vào lúc này vì đứng quá lâu nên thân thể của cô trông mệt mỏi vô cùng. Cô nép người sát vào người của kim Tử Long, dựa đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh. Đặt hết trọng lượng cơ thể của mình lên người anh. Kim Tử Long biết vì mang thai cho nên sức khỏe của cô hơi yếu. Trước mặt của tất cả mọi người, anh yêu thương bế cô qua ghế sofa bên cạnh ngồi xuống. Ôm trọn thân thể của cô vào lòng.

Ngọc An nghe Kim Tử Long khinh thường gia đình mình, liền nỗi cáu: "Kim Tử Long, anh đừng tưởng một tay có thể che trời"

Lưu Tuấn liền nói: "Ai cho phép cô gọi cả họ lẫn tên của Kim tổng chúng tôi như vậy?"

Giọng nói khinh thường của Kim Tử Long vang lên: "Kim Tử Long tôi không thể một tay che trời. Nhưng chỉ cần một lời nói của tôi, Ngọc gia sẽ vì cô chỉ trong vòng một đêm mà tán gia bại sản. Cô muốn không?"

Nói xong anh ra hiệu cho Lưu Tuấn. Lưu Tuấn liền lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý của mình.

"Cho người làm giá cổ phiếu của Ngọc Thị xuống tới không đáng một xu. Kim Tổng không muốn Ngọc Thị có cơ hội trở mình"

Ngọc An nghe nói vậy liền xông tới, mặc cho cánh tay của mình lúc này đang đau đớn vô cùng. Ả chụp lấy cái điện thoại trong tay Lưu Tuấn nói: "Không! Các người không được làm như vậy"

Kim Tử Long nhìn thấy Thoại Mỹ cau mày vì những tiếng la hét của ả ta. Anh bực bội nhìn Tuấn Anh nói: "Bùi công tử, cậu nên đem cô ta đi đi. Đừng làm vợ tôi khó chịu"

Lúc này hắn ta mới dám bước tới đỡ lấy Ngọc An giờ đã không con ra vẻ phách lối ta đây nữa.

"Em đừng náo loạn nữa, em sẽ hại chết cả gia đình của mình đó"

Lúc này Ngọc An mới chịu nghe lời nói của hắn. Cô biết Kim Tử Long có thừa khả năng đó. Ngọc Anna, Bùi Tuấn Anh và mấy tên vệ sĩ rời khỏi cửa hàng áo cưới LM ngay lập tức.

_________

Bỏ tật, dám đụng chị nhà ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longmy