Chap 67: Thử đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Bốp bốp bốp*

Lúc này từ trên lầu truyền đến mấy tiếng vỗ tay.

"Hahaha"

Một người đàn ông cười một cách sảng khoái, từ trên lầu bước xuống. Anh ta mặc một cái áo sơ mi và quần tây trắng. Dáng người cao gầy, làn da trắng, mũi cao thẳng, đôi mắt màu xanh nước biển.

Anh ta là Alex, là bạn thân thời đại học của Kim Tử Long lúc anh du học ở Pháp.

"Tử Long vẫn là Tử Long. Đã lâu không gặp mà cậu vẫn không hề thay đổi chút nào, vẫn luôn làm người ta nhìn vào thật khó ưa" - Alex bước tới bắt tay Kim Tử Long

"Đã lâu không gặp mà cái miệng này của cậu vẫn không nói được một lời dễ nghe nhỉ" - Kim Tử Long vừa bắt tay Alex vừa nói

Hai người luôn nói chuyện như vậy. Alex không e dè Kim Tử Long như những người khác.

Buông tay Kim Tử Long ra, Alex lui về phía sau 2 bước. Anh đứng hai tay đút vào túi quần tay, quan sát Thoại Mỹ từ trên xuống dưới. Kim Tử Long nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Alex đang nhìn chằm chằm vào nguời của Thoại Mỹ làm anh bất giác cau mày.

Kim Tử Long hắng giọng muốn nhắc nhở Alex, Thoại Mỹ là của anh. Alex biết tính độc chiếm của Kim Tử Long vô cùng mạnh mẽ, chỉ cười rồi búng tay một cái. Mấy cô phục vụ hiểu ý của Alex, bước tới cung kính mời Thoại Mỹ theo bọn họ vào phòng thử lễ phục. An Hạ thấy vậy cũng đi theo giúp một tay.

Kim Tử Long mặc xong lễ phục đứng chính giữa đại sảnh cùng với Alex, và Lưu Tuấn chờ Thoại Mỹ bước ra ngoài.

Chờ một chút, một cô phục vụ cầm điều khiển từ xa bấm một nút. Bức tường màu trắng trước mặt bắt đầu di chuyển. Từ từ xoay qua bên phải, dưới sự kinh ngạc của mọi người, Thoại Mỹ mặc áo cưới màu trắng tinh khiết đứng trên bục, trông lộng lẫy như một nàng công chúa.

Vì cô mang thai đã gần 5 tháng cho nên bụng của cô đã khá lớn, Alex đành phải thiết kế theo kiểu đầm xoè của công chúa, phần trên vì Kim Tử Long không thích người khác ngắm nhìn thân thể của cô nên Alex đành phải thiết kế một cái áo cưới cổ trái tim, bó sát phần ngực. Một cái tùng xoè làm bằng ren trắng được đính 28 viên kim cương xung quanh, tượng trưng cho sinh nhật của cô. 4 viên kim cương lớn hơn đính ở phần ngực, được những ánh đèn trên trần nhà chiếu xuống tỏa sáng lấp lánh một cách lạ thường. Ở nơi thắt lưng Alex đặt một đoá hoa tường vi bằng thủy tinh vô cùng tinh tế.

Thoại Mỹ đứng trên bục được ánh đèn rọi thẳng lên người mình. Kim Tử Long nhìn cô đắm đuối, cô tựa như một nàng công chúa từ trong truyện cổ tích bước ra ngoài.

Cô từ trên bục buớc xuống, mắt không thể rời khỏi nguời của Kim Tử Long. Giờ phút này, anh đẹp trai một cách lạ thường. Trên người anh mặc âu phục màu trắng, khác với bộ âu phục đen thường ngày. Màu đen huyền bí làm người ngoài nhìn vào, thấy anh đáng sợ và nguy hiểm. Nhưng bộ âu phục màu trắng này thì khác, nó tăng thêm phần phong độ và nhã nhặn của anh. Nhìn vào hấp dẫn vô cùng. Trên nguời anh tỏa ra khí chất vương giả và oai nghiêm.

Anh giống như một chàng bạch mã hoàng tử, được thượng đế ban xuống dành riêng cho Thoại Mỹ cô. Thoại Mỹ xúc động đến mắt ngấn lệ. Kim Tử Long bước tới nắm lấy bàn tay mềm mại của cô. Cho dù là đang mang thai đi chăng nữa thì cô vẫn tỏa ra sự hấp dẫn vô cùng.

Hai người nhìn nhau, giờ phút này trong mắt cả hai chỉ có duy nhất là đối phương mà thôi.

Alex nhìn thấy ánh mắt vừa ý của Kim Tử Long, liền bước tới nói với Thoại Mỹ:

"Cô đúng thật là có phước, được Long yêu thương như vậy. Đáng lẽ tháng này tôi đang ở Paris chuẩn bị tổ chức buổi triễn lãm áo cưới vào tuần lễ thời trang Quốc Tế. Nhưng Long cho máy bay tư nhân qua Paris đón tôi về gấp để đặc biệt thiết kế cho cô một bộ lễ phục"

Trong lòng Thoại Mỹ cảm giác ngọt đến không thể tả. Nhìn anh thường ngày nghiêm túc và bá đạo như vậy, nhưng không ngờ anh lại chu đáo và tỉ mỉ vô cùng. Kim Tử Long nhìn thấy nụ cười trên mặt Thoại Mỹ, anh yêu thương ôm cô vào lòng.

An Hạ nhìn hai người ngọt ngào như vậy, cô liền dùng tay huých Lưu Tuấn một cái: "Anh thấy không, anh hai như vậy mà lại là một người chu đáo và lãng mạn vô cùng. Không như người nào đó, y như một khúc gỗ"

Lưu Tuấn nghe cô nói vậy, làm bộ như không hiểu. Cố tình trêu ghẹo cô, tay gãi đầu làm bộ mặt vô tội nói: "Em nói anh sao? Anh là người, đâu phải là gỗ"

An Hạ nghe vậy liền muốn xông tới cho Lưu Tuấn một đấm vào mặt.

"Đúng là vì em đã làm nhiều chuyện ác, nên ông trời mới tạo ra anh để dày vò em" - vừa nói cô vừa thở hổn hển như con sư tử đang tức giận

Tất cả mọi người khi nghe An Hạ nói vậy liền bật cười lên. Không khí trong cửa hàng áo cưới cũng vì vậy mà trở nên nhộn nhịp lên hẳn.

Thử áo cưới xong Kim Tử Long đưa Thoại Mỹ đến một nhà hàng beefsteak. Anh biết đó là món cô thích nhất.

Hai người vừa bước vào Thoại Mỹ nhìn thấy đông đúc người xếp hàng chờ lấy chỗ. Cô nắm tay Kim Tử Long, kéo nhẹ một cái rồi nói: "Thôi đông quá, chắc chờ phải lâu lắm. Mình đi chỗ khác cũng được"

Kim Tử Long mỉm cười: "Từ trước đến nay, anh không bao giờ phải chờ đợi cái gì cả"

Thoại Mỹ nghe vậy liền cười nói: "Vậy tiểu bảo bối của chúng ta là điều duy nhất có thể khiến Kim Tổng nôn nao chờ đợi một cách cam tâm tình nguyện nhỉ?"

"Hahaha" - Kim Tử Long liền bật cười thành tiếng

Anh gật đầu vui vẻ nói: "Đúng, trên đời này không có gì có thể ảnh hưởng Kim Tử Long anh, ngoại trừ em và tiểu bảo bối"

Kim Tử Long dắt tay Thoại Mỹ đi đến cửa vào của nhà hàng. Nam phục vụ vừa nhìn thấy Kim Tử Long liền khom người cung kính nói: "Kim tổng mời vào"

Thoại Mỹ kinh ngạc nhìn Kim Tử Long. Cả buổi chiều cô luôn ở bên cạnh anh, cô đâu thấy anh gọi điện thoại đặt chỗ? Kim Tử Long nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, cười nói:

"Chủ nhà hàng này là Trần Hào, luôn luôn dành sẵn một căn phòng VIP cho anh, Lưu Tuấn và Hạo Thiên dùng"

Lúc này Thoại Mỹ mới hiểu, quả thật khi có quyền có thế việc gì cũng sẽ được ưu đãi hơn.

Trưa hôm sau.

Thoại Mỹ cầm lấy điện thoại di động, mở ra ứng dụng theo dõi. Lúc đầu không nghe gì cả, cô và An Hạ chờ khoảng chừng 30 phút, rốt cuộc cũng nghe được giọng nói của Việt Vũ và Hạo Thiên.

"Đại ca kêu tôi báo với cậu, vào ngày hôn lễ chúng tôi sẽ cho người lẻn vào nhà thờ chế ngự thuộc hạ của Kim Tử Long. Cậu phải phố hợp với chúng tôi, bỏ thuốc mê vào nước của bọn họ. Lần này đại ca chỉ muốn thành công, không muốn thất bại. Ông ấy muốn cả Kim Tử Long và Thoại Mỹ đều phải chết"

"Được, việc bỏ thuốc mê cứ giao cho tôi. Tôi sẽ ở bên trong, tìm cách bắt Thoại Mỹ làm con tin. Tôi không tin lúc cô ta nằm trong tay tôi, Kim Tử Long còn dám hống hách"

Việt Vũ nghe Hạo Thiên nói vậy liền cười đắc ý.

"Kỳ này chúng ta sẽ cho hắn ta nếm thử mùi vị thất bại là gì. Tôi sẽ trả lại cho hắn gấp 10 lần, những sỉ nhục mà hắn đã gây ra cho tôi"

"Tôi cũng đã chờ cái ngày này từ lâu" - Hạo Thiên dùng giọng gian ác nói

Thoại Mỹ và An Hạ nghe bọn họ nói vậy liền nhìn nhau. Thoại Mỹ biết nếu việc này có sự giúp đỡ của Hạo Thiên thì chắc chắn kế hoạch của Kim Tử Long sẽ thất bại.

"An Hạ, em phải đến nhà thờ lắp camera theo dõi. Chị muốn có thể quan sát tất cả hành động của bọn họ"

"Dạ, em đi ngay"

An Hạ nói xong định đi, nhưng cô do dự một chút rồi nhìn Thoại Mỹ nói: "Chị hai, chị nghĩ có nên nói với anh hai về việc của Hạo Thiên không?"

Thoại Mỹ nhìn ra ngoài cửa sổ cất giọng nói: "Chị sẽ nói với anh ấy tối nay"

Nghe Thoại Mỹ nói vậy, An Hạ mới yên tâm mà rời khỏi biệt thự, đi đến nhà thờ. Côđi một vòng xem xét hoàn cảnh xung quanh. Nhập hết chi tiết vào máy tính xách tay. Trong lúc đi xung quanh nhà thờ, cô chợt suy nghĩ ra một ý định. Cô bắt đầu lắp ráp camera theo dõi, đồng thời đặt thêm mấy quả bom mini mà Lưu Tuấn từng hướng dẫn làm. Có thể dùng điện thoại di động là có thể khởi động bom từ xa. Làm xong tất cả Đường Tam gọi điện báo cho Thoại Mỹ biết. Đồng thời cũng gởi qua cho Thoại Mỹ sơ đồ của nhà thờ.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longmy