Chapter 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tôi khẽ nghiến răng, cố kìm lại một cái ngáp mệt mỏi trong khi đôi mắt đang nhòa đi vì nước. Tôi hít một hơi thật sâu rồi tự động viên bản thân hướng sự chú ý trở lại cuốn sách trước mặt. Nhưng những con chữ chạy dài miên man khiến tôi chẳng còn chút quyết tâm để hoàn thành việc đọc nó. Khẽ đẩy nó sang một bên, tôi nhoài người nằm xuống mặt bàn gỗ trơn nhẵn, tay vân vê theo từng thớ gỗ.

Bất chợt, một chai nước cam được đẩy đến ngang tầm mắt tôi, còn nguyên hơi lạnh. Hơi giật mình, tôi ngồi dậy gần như ngay lập tức, đối diện với một đôi mắt đen

- Cậu mệt à? Uống một chút nước sẽ giúp thư giãn đấy - Joohyun mỉm cười

- Cảm ơn cậu - tôi vặn mở chiếc nắp kim loại, tay siết chặt quanh chiếc chai, để nó truyền cái lạnh lên da thịt mình - nhưng tại sao lại là nước lạnh, không phải trời chỉ mới vào xuân thôi sao?

- Ừm, mình thấy cậu giống người, nói sao nhỉ, thích những thứ "lạnh". - cô nói chậm rãi, và tôi cảm nhận chân mày mình hơi nhướng lên. Tôi thật sự sẽ không đụng đến nếu cô bạn mang tới cho tôi một li cacao nóng vào lúc này.

- Vậy, cậu và Donghyun đang quen nhau à? - cô gái đối diện khẽ hỏi khi với tay lấy một quyển sách trước mặt tôi

Tôi ậm ừ, xem như đồng ý, xoay xoay chiếc chai thủy tinh

- Cậu đang hạnh phúc chứ?

- Yeah, mình có, đương nhiên rồi - tôi lúng túng đáp lời, câu hỏi làm khuấy lên những cảm giác kì lạ

- Mình - cô ấy ngẩng lên, tôi mắt đen nhìn tôi chăm chú, như cố tìm kiếm điều gì - mình không nghĩ thế

Tôi nuốt khan, chớp mắt

- Nếu cậu hỏi mình vì sao, mình cũng chỉ biết trả lời, rằng mình cảm thấy như vậy. Cậu biết đấy, mình không nghĩ cậu thích Donghyun. Và cậu nói dối nhìn rất......

Tôi đứng dậy, chiếc ghế bị đẩy lùi tạo ra một âm thanh lớn vang lên trong thư viện, âm thanh của sự giận dữ

- Cậu chẳng biết gì về mình cả. Đừng có cho mình quyền can thiệp vào - tôi vội vàng rời khỏi đó, bỏ lại chồng sách và chai nước quả.

Tôi hít thở, hít thở, theo cách mà họ hướng dẫn trong sách yoga. Tôi cảm thấy khó chịu, tức giận. Nhưng tận sâu, tôi biết mình giận dữ khi bị người khác đọc vị và Joohyun đã nói đúng. Tôi giận dữ vì cô đã nhắc cho tôi nhớ, rằng mối quan hệ này chỉ là thứ thay thế, chỉ để an ủi tôi mà thôi.

Tôi ghét sự ràng buộc bởi cảm giác có lỗi này, có lỗi vì lợi dụng Donghyun.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi cựa mình trong giấc ngủ, kéo thấp chiếc chăn bông và rút hai cánh tay ra khỏi hơi ấm, vô thức mỉm cười khi hơi lạnh vây lấy chúng. Khi tôi mơ màng sắp sửa chìm sâu trở lại vào giấc ngủ, tiếng chuông điện thoại vang lên.

- Vâng?

- Yoona

- Vâng? - tôi tiếp tục đáp lời mà không suy nghĩ, trí óc tôi vẫn còn đương mụ mị trong cơn say ngủ. Đầu dây bên kia vang lên những tiếng khúc khích

- Là chị, Yuri

- Chào chị,.....buổi đêm - tôi chớp chớp mắt, nhìn vào những cây kim dạ quang ở chiếc đồng hồ đầu giường

- Chị xin lỗi vì đã gọi muộn như thế. Em đang ngủ rất ngon phải không?

- À, em không sao mà. - tôi kê chiếc gối, nằm dựa lưng vào đó trong khi vặn mở chiếc đèn ngủ

- Ừm, chị chỉ muốn hỏi là, em có muốn đi câu cá với chị vào ngày mai không?

- Câu cá ấy ạ?

- Phải, chị và Sooyeon cũng thường đi câu, vì không khí ở đó thoải mái, cô ấy cũng rất thích biển.

- Tất nhiên là em sẽ đi cùng chị rồi - tôi hứng khởi nói khi nghĩ đến việc được nhìn thấy cô ấy vào ngày mai

- Vậy thật tuyệt, chị và cô ấy đã rất mong có em đi cùng.

- Sooyeon ấy ạ? - tôi hỏi, không giấu nổi sự tò mò, mong chờ trong giọng nói

- Phải - Yuri bật cười - cô ấy cứ nhắc em suốt

- Được rồi ạ, vậy gặp chị vào ngày mai nhé?

- Chị sẽ tới nhà em vào lúc 5 giờ nhé.

- Vâng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Yoona? - mẹ ngạc nhiên nhìn tôi bước xuống từ cầu thang cùng chiếc ba lô - con định đi đâu vào giờ này, không phải là quá sớm sao

- Con sẽ đi câu hôm nay, mẹ ạ - tôi hí hửng nói khi mở tủ lạnh lấy một ít sữa và bỏng

- Một mình ư? Con không ăn cơm sáng à?

- Không ạ. Và con sẽ đi cùng Yuri

- Con nên nói với mẹ sớm hơn, mẹ sẽ ngủ thêm chút nữa.

- Con xin lỗi nhưng Yuri cũng nói với con hơi muộn - tôi khuấy sữa trong bát, chờ món cháo sữa mềm ra

- Được rồi, nhưng con nên cẩn thận khi đi câu đấy

- Vâng - tôi trả lời, vô tình làm rớt một ít sữa ra bàn

Trong khi loay hoay tìm chiếc khăn để lau chúng đi, tôi nghe tiếng chuông cửa. Bỏ dở việc đang làm, tôi vội vàng chạy ra mở cửa miệng hét to "Em tới đây". Trước sự ngạc nhiên của tôi, người xuất hiện không phải Yuri

- Ơ, Hyun. Cậu làm gì ở đây? - tôi tròn mắt hỏi

- Mình....mình định rủ cậu đi chạy bộ - Donghyun cũng bất ngờ không kém khi thấy tôi đã gọn gàng trong chiếc áo gió và một đôi ủng - cậu có vẻ sắp đi đâu à?

- À....mình, ừ, mình định-------

- Yoongie~~ - lời nói của tôi bất chợt bị cắt ngang bởi một giọng nói quen thuộc, giọng nói ngọt như kẹo ấy đang gọi tên tôi

- Yuri, Sooyeon - tôi nở một nụ cười lớn, vẫy tay với họ, bỗng quên mất sự hiện diện của người trước mặt

- Hyun à, mình...hôm nay mình có hẹn ra ngoài với họ. Chúng ta, sẽ chạy bộ vào hôm khác được không?

- Ừ, ừ, cũng được - đôi mắt nâu cụp xuống thất vọng, khiến lòng tôi cảm thấy có lỗi.

Tôi khoác chiếc ba lô, cùng cô ấy bước xuống sân.

- Yoongie - Sooyeon chạy về phía tôi cùng đôi mắt sáng lên lấp lánh.

- Chào chị - tôi ôm nhẹ cô ấy. Khi rời ra, tôi thoáng thấy Donghyun có chút không vui - Yuri, đây là Donghyun, bạn của em và Hyun, đây là Yuri.

- Chào em, chị là Yuri. Rất vui được gặp em

- Chào chị, Yuri - cô bạn mỉm cười

- Vậy, chúng ta sẽ đi bây giờ chứ?

- Tất nhiên rồi - Yuri xách chiếc ba lô của mình, dắt theo Sooyeon

- Mình nghĩ là mình sẽ đi bây giờ, chúc cậu có một ngày vui vẻ

- Hyun, mình xin lỗi. Chúng ta sẽ chạy cùng nhau vào một ngày khác, được không?

- Được rồi, cậu đi đi.

- Tạm biệt - tôi cười với cô ấy trước khi xốc lại chiếc túi, chạy về phía họ

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Oa, oa - Sooyeon lao vội ra biển, hay tay dang rộng, như muốn ôm trọn khung cảnh trước mặt vào lòng - Yul, nhìn này - cô ấy quay đầu lại nhìn chúng tôi, chờ đợt

- Được rồi, Sooyeon, cậu có đói không? - Yuri lại gần phía đó cùng một hộp đồ ăn khi tôi chú ý trở lại chiếc cần câu của mình

- Có, Sica có, Sica muốn ăn trưa - cô ấy nói với một giọng đáng yêu khi hít hít hộp đồ ăn - Sica muốn ăn bánh cơ, không ăn cơm - cô ấy nhăn mũi, lắc nhẹ đôi vai của mình

- Ngoan nào, từ từ mình đi lấy bánh - như thể biết trước, cô gái tóc đen lấy từ trong túi một chiếc hộp khác

- Chị có cả bánh nữa hả? - tôi bật cười

- Chị đã chuẩn bị cả hai mà, em có muốn một miếng không Yoona?

- Không ạ, em nghĩ Sooyeon sẽ ăn hết chúng nhanh thôi - tôi nhìn sang cô gái bên cạnh Yuri đang gật đầu đồng ý với hai bên má phồng lên như sóc chuột và khóe môi còn dính sô cô la

- Cậu thật là..... - cô gái da ngăm cười, lau đi vệt màu nâu trên gương mặt kia, rót cho tôi một ít nước quả vào chiếc ly giấy.

- Bánh ngon lắm Yul à, Sica muốn nữa

Tôi mỉm cười nhìn họ, một cô gái với gương mặt vô cảm và một đôi mắt nâu trong đầy nắng và một cô gái với mái tóc đen dịu dàng cùng một nụ cười ấm áp. Sooyeon thật sự là một người may mắn, phải, may mắn. Tôi chưa một lần nghĩ rằng sẽ có một ai khác có thể tìm cho mình được một tình yêu như thế. Một tình yêu tưởng chừng như không bao giờ vơi bớt, nó được đổ đầy, mỗi ngày, mỗi ngày họ cạnh nhau như thế.

Tôi không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy họ, sự ích kỉ không còn len lỏi vào trái tim mình nữa. Những lúc ấy, tôi chỉ muốn mọi thứ mãi thế này, để họ mãi ở cạnh nhau.

Phải chăng tình yêu hoàn hảo quá, đẹp đẽ quá? Phải chăng gương mặt của Sooyeon rạng rỡ quá? Để tôi nhận ra rằng, không một ai trên đời này, có thể khiến màu nâu trong đôi mắt kia bừng sáng trọn vẹn đến thế.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC