Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Muốn chết à?"

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai làm cho Bạch Hiền đang giãy nảy lên liền im bặt, mồ hôi lạnh đang chảy dài trên sống lưng cũng ngừng, bàn tay to rộng quen quen, âm thanh trầm thấp lạnh lùng cũng quen quen, tâm tình của Bạch Hiền bỗng thay đổi 180 độ, mọi căng thẳng sợ hãi từ nãy đến giờ liền biến thành một cơn thịnh nộ cần bùng cháy, khuôn mặt Bạch Hiền đỏ gay gắt vì tức giận, cậu lập tức túm lấy cái tay đang bịt miệng của mình lại rồi há miệng ra sức cắn xuống thật mạnh, bao nhiêu phẫn uất đều dồn vào cái miệng nhỏ này

Lạ kì một chỗ là người đứng sau lưng cậu dù bị cắn đau là thế nhưng lại không thề hé ra tiếng nào, một chút dịch chuyển né tránh cũng không có, đợi đến khi Bạch Hiền xả hết cơn giận thì cũng là nhiều phút sau đó, Bạch Hiền cắn chán chê thì nhả ra, vừa đưa tay quệt miệng vừa liếc xéo người nọ :" Anh hết trò chơi rồi sao? Có biết người hù người dễ chết lắm không hả? Cái đồ điên này!!!!"

Người bị Bạch Hiền nói là đồ điên ấy cuối cùng cũng có phản ứng, anh đưa bàn tay vừa bị người trước mặt dày xéo lên xem,nhìn dấu răng nhỏ nhắn đều nhau nằm gọn trên mu bàn tay của mình mà Xán Liệt không rõ cảm xúc lúc này là như thế nào, nếu người trước mặt anh không phải là Bạch Hiền thì nhất định đã bị anh tẩn cho một trận rơi răng, nhưng cái con người vừa cắn anh thì không phải ai mà chính là cái con người rắc rối phiền phức mang tên Bạch Hiền, người khiến anh dù có giận đến mấy cũng không thể xuống tay được, nhiều lúc Xán Liệt cũng không hiểu nổi mình đang làm cái gì nữa, rõ ràng anh có thể giả vờ như không biết Bạch Hiền sợ ma, càng có thể giả vờ rằng không biết cậu ta dù mắc tiểu nhưng không dám đi ra ngoài wc bla bla bla, nhưng đến cuối cùng vẫn không biết gì cái beep gì mà anh lại đi theo cậu ta để rồi bị cậu ta "xực" cho một phát thế này

"Xem ra cậu không có sợ ma như tôi tưởng, la lớn miệng như vậy chắc hẳn rất lớn mật, vốn định hộ tống cậu đi wc, nhưng xem ra tôi đây làm ơn mắc oán rồi, vậy thôi cậu tự thân vận động đi, tôi về nghỉ đây"- Xán Liệt nói xong liền lạnh lùng quay người định đi về phòng

Bạch Hiền sau khi nghe Xán Liệt nói vậy thì lửa nóng cũng vơi đi vài phần, cậu đang định nói thêm gì đó thì thấy Xán Liệt quay người muốn trở về phòng nên liền lên tiếng gọi thật lớn :" Đứng lại đó!" - và Bạch Hiền hình như cũng quẳng luôn cả chuyện mới vừa rồi cậu còn nổi cáu và cắn người ta ra xa thật xa nữa

(Bạch Hiền :" Con mụ Au kia im đê, có biết đang quê lắm không? Còn nhắc nữa là ăn cạp đó!"

Moon :"Ôi nâu, đ' nói nữa, đừng cạp má nha)

Xán Liệt vốn có nghe thấy tiếng Bạch Hiền gọi dật lại nhưng anh cố tình lơ nó đi và cứ thế bước tiếp, Bạch Hiền lại tưởng rằng Xán Liệt không nghe thấy nên chạy lên phía trước mặt để chặn anh lại :" Này, anh không nghe thấy tôi gọi sao?"

"Hừm, bây giờ cậu lại nổi điên cái gì đây? Hay còn chưa gây sự đủ nên muốn tiếp tục?" - Xán Liệt đưa tay gạt Bạch Hiền sang một bên và định đi tiếp

Nhưng mà Bạch Hiền là ai chứ, đâu thể nào để cái phao cứu sinh của mình bỏ đi dễ như vậy, cậu liền bỏ hết cái gì mà hình tượng nam nhi thân cao tám trượng để lôi Xán Liệt lại :" Anh....chả phải khi nãy anh mới nói là hộ tống tui đi WC sao? Giờ lại bỏ về, định nuốt lời hà?"

Lần này Xán Liệt không bước tiếp mà dừng lặi hẳn, anh nhìnthẳng vào gương mặt đang phụng phịu của Bạch Hiền mà nói :" Tôi có nói là đi hộ tống cậu sao? Cậu bớt hoang tưởng lại đi, giờ thì biến ra cho tôi đi về nghỉ ngơi"

"Phác Xán Liệt! Anh cũng bớt quá đáng đi, nếu đã mở lòng từ bi thì phải làm cho trót chứ, anh cũng biết là tui rất nhát gan mà, tại sao lại hù doạ người ta như vậy chứ, nếu là anh thì anh cũng sẽ làm như tôi thôi" - Bạch Hiền hai tay xoắn vào nhau mà mặc cả phải trái với Xán Liệt

"Nhưng tiếc là tôi không sợ ma!" - Xán Liệt gằn giọng đáp lại xong lách qua người của Bạch Hiền mà bước về phía trước

Cứ ngỡ lần này Bạch Hiền sẽ đuổi theo Xán Liệt phân rõ trắng đen nữa nhưng không, để mặc Xán Liệt bước đi, cậu cứ thế đứng im tại chỗ, miệng nhỏ nói theo khe khẽ :"Ừ, là anh can đảm, là không sợ trời, không sợ đất, cũng không sợ ma quỷ. Anh nói cái gì cũng đúng, chỉ có mình tôi là sai, là do tôi phiền phức, anh lúc nào cũng luôn miệng nói tôi là làm phiền anh, nếu đã coi tôi như một cục nợ vậy sao còn ở chung phòng với tôi làm gì? Anh làm cho tôi có cảm giác là anh rất thích nhìn thấy tôi chật vật khổ sở lằm vậy, anh....á...ớ...này........." - Cậu còn chưa nói xong đã bị một bóng đen vụt đến rồi kéo đi

Xán Liệt vốn định đi về phòng ngủ nhưng lại không ngờ cái con người cứng đầu kia lại cứ thế đứng đó không ngớt lời trách móc anh, mà bản chất Xán Liệt anh từ khi sinh ra đã rất ghét những kẻ nói lắm, cho nên giọng nói của Bạch Hiền cứ văng vẳng bên tai khiến anh không chịu nổi nữa mà kéo cậu nhét vào nhà xí cho nhanh, đúng là phiền chết đi được

Chờ Bạch Hiền giải quyết nỗi buồn xong và trở về phòng ngủ cũng là chuyện của hơn 15' sau, Xán Liệt vừa về đến phòng liền leo lên giường quay lưng đi ngủ, còn Bạch Hiền thì đã được xả nước cứu thân nên tâm trạng đã khá lên nhiều, nhưng hình như vận đen vẫn chưa buông tha cho Bạch Hiền thì phải, bởi vì ngay khi cậu vừa thả mình xuống giường thì....

"Rắc, rắc, rắc" - Tiếng của vật gì đó lung lay

"Bụp" - Tiếng của tảng thịt mỡ béo ngậy va chạm với đất mẹ

"Á" - Tiếng hét lảnh lót của mỹ nam nào đó

Vâng, những tiếng động trên được phát ra từ bên giường của Bạch Hiền, nhưng kì lạ một cái là dù cho tiếng động phát ra vừa nãy lớn như thế nào thì Xán Liệt ở bên giường đối diện vẫn không có tí động tĩnh gì, cứ như cái gì vừa xảy ra anh đều không hề hay biết vậy

Còn Bạch Hiền sau "tai nạn" bất đắc dĩ thì mới từ đống đổ nát lồm cồm bò dậy, đưa tay phủi đi lớp bụi dính trên người, Bạch Hiền không khỏi trấn an bản thân của mình rằng :" Không được manh động, không được manh động, hiện tại đã khuya nên không thể làm phiền thầy giáo được, sáng mai khi thức dậy thì người đầu tiên cần tìm nhất định sẽ là thầy phụ trách~!"

Tự an ủi bản thân xong Bạch Hiền nhìn lại thực tại thì càng cảm thấy phẫn uất hơn, vì cái *beep* gì mà vận đen cứ bám lấy cậu hết lần này đến lần khác, trong khi cái con người đáng ra nên bị xui xẻo kia lại bình an vô sự, hơn nữa hiện tại lại còn ngủ đến không hay biết cái gì hết, chả may lỡ như cậu có die thì anh ta chắc cũng không biết =))

Đang cố gắng dồn nén hết tất cả những phẫn nộ ở trong lòng vào ánh mắt hình viên đạn bắn về phía Xán Liệt thì Bạch Hiền bỗng khựng lại, cậu một lần nữa bàng hoàng nhận ra rằng khoảng thời gian từ giờ cho đến sáng hôm mai cậu sẽ ngủ ở đâu? Hôm nay cậu rất mệt mỏi, nếu không ngủ chắc chắn sẽ hỏng người mất aaaaa, các bạn học giờ này đều đã ngủ hết, hơn nữa cậu lại không dám ra ngoài một mình nên nơi có thể để cho cậu "nương tựa" lúc này chỉ có một, chính là chiếc giường cùng đối diện cùng với chủ nhân của nó, biết rằng cậu không ưa gì Xán Liệt nhưng là lúc này không phải lúc gây thù nên phải xuống nước năn nỉ a~, cơ mà với tính cách của Xán Liệt, không biết anh ta có đồng ý hay không?

Đứng suy nghĩ một lúc Bạch Hiền quyết định đánh liều, cậu ôm gối cùng mền đi đến trước giường của Xán Liệt, lại nghĩ thêm một chút rồi mới mở miệng nói :" Xán Liệt a~ anh đã ngủ chưa na?"

"............." - Trả lời Bạch Hiền là một khoảng không im lặng kéo dài

Nhưng không vì vậy mà làm nản ý chí xin xỏ của Bạch Hiền, cậu tiếp tục nói :" Xán Liệt a~ tui biết là anh không thích tui, nhưng mà..... nhưng mà cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ a~ .... Xán Liệt à..... Xán Liệt a....."

"................." - Vẫn không động đậy nha

Mặc dù đã lấy hết tự tôn cao quý ra để năn nỉ nhưng vẫn bị Xán Liệt bơ đẹp nên Bạch Hiền tức đến sùi bọt mép, cậu đang định phó mặc bản thân đêm nay bị lạnh chết trên sàn nhà thì bỗng thấy thân ảnh trên giường khẽ cựa quậy, sau đó một chỗ trống vừa đủ cho Bạch Hiền nằm liền xuất hiện, biết là tên kia cuối cùng cũng không đành lòng để cậu qua đêm trên sàn nhà nên Bạch Hiền tâm tình nhanh chóng high trở lại

Ở ngoại ô nên khi về đêm sẽ lạnh hơn ở thành phố rất nhiều, mà bản thân Bạch Hiền lại rất sợ lạnh cho nên khi biết ai đó nhường 1 chỗ cho cậu ngủ chung liền không thèm nghĩ ngợi thêm gì nữa mà nhanh chóng leo lên giường ủ ấm ngay, cơ mà Bạch Hiền lại không hề hay biết rằng trong khi cậu đang bận đóng ổ thì cái người vừa chia sẻ giường với cậu lại nở 1 nụ cười cực kì nguy hiểm :))

Trong khi cậu con trai lớn phải chật vật lắm mới xin được 1 chân ngủ ké thì ở một nơi xa xôi nào đó thì Lộc Hàm - baba của cậu con trai lớn đang rất lo lắng đến đứng ngồi không yên, các người hỏi vì sao a? Tất nhiên là vì cái vị khách không mời mà tới kia đó, Lộc Hàm y vốn nghĩ là bản thân mình có thể ở 1 mình trong cái phòng VIP cao cấp này nên tâm trạng cực kì thoải mái, cho đến khi cái tên Ngô Diệc Phàm aka chủ tịch Ngô của y xuất hiện thì toàn bộ mộng đẹp đều bị dẹp qua một só, thực là biết phá hoại phong cảnh quá mà

Ngồi trên ghế bành bằng nhung ở trong phòng, Lộc Hàm nheo mắt nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt thầm nghĩ, nếu như cứ để cho tên Diệc Phàm kia tự tung tự tác làm theo ý của hắn thì nguy to, cho nên trước khi hắn tắm xong y phải tìm cách phá hỏng cái kế hoạch của hắn mới được.

Lộc Hàm sau 1 hồi suy nghĩ liền búng tay cái bóc, y hăm hở nhấc điện thoại lên nhấn nhấn rồi nói gì đó với người bên kia, xong liền đứng lên rồi bằng cách nhanh nhất thu dọn đồ đạc sau đó hả hê kéo vali đi ra ngoài, y vừa ra khỏi cửa thì có một thân ảnh khác kéo vali đi vào, trước khi đi qua Lộc Hàm còn không tiếc trao cho y một nụ cười đầy cảm kích a~

Sau khi chuồn khỏi phòng VIP sang chảnh, Lộc Hàm nhìn chìa khóa mới được trao lại mà không khỏi cười thầm :"Chủ tịch a~, con ngựa đực nhà ngươi hẳn phải biết ơn ta lắm nga~" - tiếp đó y cứ thế thong thả bước đi, nơi đến chính là phòng Tổng thống đó nha

Còn về phía Diệc Phàm, sau khi tắm táp thoải mái xong liền khoác áo choàng đi ra ngoài, vốn tưởng khi ra ngoài sẽ được nghe giọng của trợ lý Lộc cằn nhằn, nào ngờ chào đón hắn lại là thư ký mỹ nữ với thân hình nóng bỏng lấp ló trong bộ váy ngủ bằng voan lưới màu đen gợi cảm, nàng nằm gác tay trên giường, vừa thấy hắn xuất hiện liền ngọt ngào lên tiếng gọi một tiếng :" Chủ tịch Ngô~"

Mặt Diệc Phàm bỗng chốc tối lại, y lạnh giọng hỏi :" Người kia đâu?"

Mỹ nữ thư ký biết tỏng người y hỏi là ai nhưng vẫn làm bộ như không hay biết mà trả lời :" Ai a? Lúc em tới đây không hề thấy một ai cả"

"Vậy ai là người gọi cô đến đây?" - Diệc Phàm biết có người dở trò nên gằn giọng cảnh cáo

Bất ngờ bị sát khí của chủ tịch phóng tới, mỹ nữ thư ký không khỏi rét run lắp ba lắp bắp :" Ai.... cái đó...."

Đúng như dự đoán của Diệc Phàm, hắn lạnh mặt quát :" Người ở đâu?"

Trong tất cả các phòng ở khách sạn 5 sao thì phòng Tổng Thống là nơi xa hoa nhất, từ khi đặt chân vào đây đến giờ Lộc Hàm không khỏi suýt xoa, y đi quanh phòng thăm thú, tự nhủ sau phi vụ lần này nhất định trở về sẽ dẫn 2 bảo bối nhà y đi du lịch nghỉ dưỡng, không những phải yêu cầu tổ chức cho ba cha con họ ở nơi tuyệt vời hơn thế này nữa mới được a~

Ngay lúc y đang sung sướng ở trên giường êm ái lăn qua lăn lại thì cửa phòng bị một lực đạo thật lớn đạp bung ra, theo đó là một người mặt đằng đằng sát khi bước vào dọa y giật mình nhảy dựng lên, Lộc Hàm định thần lại mới biết người vừa phá hoại phong cảnh kia không ai khác chính là Ngô Diệc Phàm, mặt y không khỏi có chút co quắp như bị táo bón

Nhìn người nọ mặt như hung thần ác sát đứng ở giữa phòng, Lộc Hàm có chút chột dạ hỏi :" Ông chủ Ngô nửa đêm sao không ngủ mà lại chạy lung tung vậy a?"

Ngô Diệc Phàm biết tỏng trong lòng của Lộc Hàm đang rất hả hê vì chơi sỏ đc hắn, nhưng bất quá hắn sẽ không để yên cho y đâu, chính vì vậy Diệc Phàm vừa bước đi lại phía giường, vừa đưa tay cởi dây buộc áo choàng tắm :"Lúc nãy không phải trợ lý Lộc có lòng tốt nhắc nhở tôi có hay không đi nhầm phòng, chính vì vậy sau khi tắm xong tôi nhận ra đúng là mình đi nhầm phòng thật, cho nên hiện tại phải trở về ha, thật không biết phải cảm ơn trợ lý Lộc ra sao cho đúng đây"

"Anh....anh......" - Họa do chính mình gây ra nên Lộc Hàm không khỏi tức đến nội thương, y muốn nói lại nhưng không biết nói gì

Nhìn Lộc Hàm bị mình dọa cho co rúm vào một góc giường trong lòng Diệc Phàm không khỏi thỏa mãn, hắn đưa mắt đáng giá một lượt từ đầu tới chân của người nọ, không khỏi chép miệng đánh giá :" Quả thật không thể nghĩ tới thân hình của trợ lý Lộc khi không mặc âu phục lại trắng trẻo mềm mại như vậy, nếu để cho nữ nhân trong công ty thấy, chắc chắn sẽ tức vì ganh tị mất "

Và để chứng minh cho câu nói của mình, Diệc Phàm không ngần ngại đưa tay vỗ mạnh vào mông của Lộc Hàm 1 cái, khiến cho y đã tức lại còn tức thêm, ha hả hắn chính là muốn xem y sau này có còn ở trước mặt hắn mà bày trò ma quỷ nữa hay không

Nhưng Diệc Phàm không thể phủ nhận đó chính là xúc cảm từ tay truyền đến không tệ chút nào, da thịt của người nọ đúng như lời hắn vừa nói, không chỉ trắng trẻo mà còn mềm mại trơn láng, sờ vào thật thích tay, đáng tiếc là hắn còn chưa kịp cảm khái đủ đã bị tiếng hét của người nọ đánh tỉnh

"Yah, cái tên biến thái này!!!"

Tự nhiên bị địch nhân vỗ mông béo một cái khiến cho Lộc Hàm tức đến sùi bọt mép, không những vỗ mà hắn còn ở trên mông y bóp bóp vài cái, điều này chính là phạm phải đại kị của Lộc Hàm, bởi.... bởi vì mông béo chính là điểm nhạy cảm nhất ở trên người y, y rất dễ vì những động chạm như vậy mà hưng phấn, chưa kể hiện tại y lại ăn mặc thiếu vải như vậy.....

Bởi vì thẹn quá hóa giận nên Lộc Hàm liền hét toáng lên, sau đó tranh thủ lúc Diệc Phàm còn đang ngẩn người ra liền phi thân chạy trốn, y vừa đưa tay ôm áo vừa đưa ánh mắt tức tối nhìn người kia, giống như thiếu nữ mới bị cường bạo mà hung hăng nhìn người kia :"Anh nếu muốn chơi đùa thì đi tìm người khác, chứ đừng tìm đến tôi, anh có thể không biết mệt chứ tôi thì mệt lắm, tôi muốn nghỉ ngơi"

Trái ngược với Lộc Hàm, Diệc Phàm vẻ mặt rất chi là hài lòng, hắn nghiễm nhiên duỗi người nằm dài trên chiếc giường lớn êm ái, thần thái sảng khoái nói :" Tôi là người bằng xương bằng thịt, cũng không phải máy móc mà không biết mệt, với lại tôi không có ý định đùa giỡn, tôi chỉ muốn được ngủ ở phòng của mình mà thôi"

Nghe hắn nói như vậy Lộc Hàm không còn đường cãi lại, y vốn muốn đôi co nhưng người trên giường tự nhiên đánh một cái ngáp thật lớn rồi im lặng nhắm mắt, trước khi đi vào giấc ngủ còn đưa tay vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh hướng y nói :" Giường của tôi rất rộng, nếu cậu không ngại có thể lên ngủ cùng" - nói xong liền đi vào giấc mộng, để mình Lộc Hàm đứng như trời chồng

Mọi người đoán xem Lộc Hàm y có leo lên cái giường kia ngủ hay không a? Ta cũng hồi hộp lắm thôi để chương sau biết luôn nha nha nha :))))


------------------END CHAP 14-------------------

Xin lỗi để các bạn chờ lâu, tại Au bận quá, chưa kể cái PC già của Au nó "qua đời" luôn rồi nên viết fic bằng đt nó lâu quá :(((









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net