Chương 13.1| Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Chanwoo muốn tôi chứng kiến cảnh Kim Jiwon chết trước mặt mình.

Tôi cảm nhận rõ ràng từng cơn điên dại đang ngấm ngầm xuyên qua da thịt.

- Thế nên hai người mới xuất hiện cùng lúc ở Viện mồ côi.

Tôi nhớ ra lúc mình định rời biệt thự thì Jiwon đang căng thẳng nghe một cuộc điện thoai, anh đã bị giật mình khi tôi quay trở lại phòng. Hẳn là thông báo cho đồng bọn, là ngài Kim Donghyuk đây.

- Đúng vậy. Tôi đã đến theo lời của Kim Jiwon.

Jiwon đã sớm đoán ra Viện mồ côi là nơi có thể khai thác thân phận của Senna nên đã đến trước một bước. À không, phải là rất-nhiều-bước.

- Kim Jiwon đã gặp Viện trưởng trước cả cậu và dặn bà ấy nếu lỡ như tôi có đến tìm thì hãy lặp lại những gì anh ta đã chuẩn bị.

Vì anh ta không muốn tôi đào sâu vào câu chuyện điều tra này, nhưng vô tình tôi lại nhớ về Senna và tìm đến tận đó nên không còn cách nào khác là tiết lộ những thứ vô nghĩa để tôi tạm nguôi ngoa rồi từ bỏ.

Sự im lặng của Donghyuk đã ngầm đồng tình với những gì tôi nói.

- Tai nạn của Jiwon lần trước cũng do anh ấy cố tình?

Donghyuk ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi cười khẩy:

- Đừng tỏ ra bất ngờ như vậy.

- Phải. Vì mọi thứ chúng tôi có chỉ là suy đoán. Cho nên chỉ còn cách để hắn tự lộ diện.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta.

- Cậu cũng biết một chiếc xe đua có cả ngàn chỗ để hư hỏng nên không thể phân tích hết cả ngàn chỗ đó được. Cách duy nhất là thông qua tai nạn để khoanh vùng thôi.

- Lí do nực cười! Khiến Kim Jiwon trở thành một con mồi dễ bị tấn công, đó mới là mục đích của hai người! Mẹ kiếp! Hãy trả lời cho đứng đắn vào vì tôi đang hỏi cậu đấy!

Ngay từ ban đầu, kế hoạch của Kim Jiwon là biến bản thân mình thành một kẻ dễ chơi để tên đó không đề phòng mà tiếp cận.

- ...

- Còn gì nữa, cậu mau nói hết đi.

Kim Donghyuk chà mũi rồi lưỡng lự một lúc.

- Nói mau lên. Tại sao hai người lại bày trò hôm qua ở trước Viện mồ côi?

- Vì biết hắn đang quan sát. Bước đệm cuối cùng là để hắn, à không, Jung Chanwoo mới đúng, xóa bỏ nghi ngờ về mối quan hệ của tôi và Jiwon

- Hai người hẳn phải tập luyện rất nhiều lần nhỉ? Lao xuống vực sao cho đẹp rồi dọn đường để Jung Chanwoo mang Kim Jiwon ra khỏi tầm mắt của tôi.

- Vậy thì trận chiến này chúng tôi mới có thể giành phần thắng.

- Thắng?

Tôi bật cười thành tiếng. Câu trả lời gây xúc động mạnh đấy, Kim Donghyuk.

- Cậu đang lôi mạng người ra đánh cược để thắng à?

Tôi chống lấy thành giường bằng kim loại rồi dùng hết sức để đứng dậy, tiến lên chạm vào mũi giày của cậu ta rồi nhìn thẳng vào ánh mắt đang chao đảo mà hỏi:

- Cậu giải thích cho tôi nghe. Thế nào là thắng?

- Là đảm bảo an toàn cho Kim Hanbin cậu.

- Không. Cậu lầm rồi. Tôi chưa bao giờ muốn bản thân mình nằm trong kế hoạch của các người cả. Thà để tôi một mình còn tốt hơn.

Có lẽ Donghyuk không nghĩ tôi sẽ nói chuyện một cách tuyệt tình với gương mặt quá bình tĩnh sau cơn chấn động như thế này nên cậu ta chẳng thể tìm lời đáp lại.

- ...

- Nếu như Kim Jiwon sau trận đua đó bị trầy một đường ở tay thì tôi sẽ rạch trên người Jung Chanwoo một trăm đường như vậy. Nếu như ngày hôm nay, trên người anh ấy có thêm vết sẹo nào thì Jung Chanwoo và cả cậu, tôi sẽ xử lý từng người theo cái cách man rợ nhất mà cậu có thể tưởng tượng ra.

- ...

- Vì các người dây vào sai chỗ rồi.

- Kim Hanbin.

Tôi dứt khoát quay mặt đi, qua lớp kính mờ tôi thấy Kim Donghyuk đang đưa tay lên muốn đặt lên vai tôi an ủi nhưng rốt cuộc cậu ta quyết định thả xuống.

- Bây giờ tôi rất ghét nghe câu khích lệ của cậu, tốt nhất là cậu hãy biến đi.

- ...

- Cậu điếc à?

Tiếng bước chân của Donghyuk từ ngập ngừng chuyển sang ổn định rồi nhanh dần. Nhưng trước khi rời đi hẳn, cậu ta dừng lại ở cửa giống như muốn nghe thêm một lời nữa từ tôi.

- Cậu có chịu nổi trách nhiệm nếu Kim Jiwon gặp bất trắc gì không? Nếu vết thương trên người anh ấy bị nhiễm trùng chẳng hạn.

- Đây là quyết định của...

- Cậu muốn tiếp tục đôi co với tôi? Tôi nói cho cậu hay. Khi cậu không thể chịu trách nhiệm cho những việc mình làm thì tốt nhất là đừng làm. Nếu cậu không thể đảm bảo tính mạng của anh ấy nhưng lại tự ý cho người đưa đi mà không hỏi ý kiến của tôi thì... đó là lỗi của cậu. Đồ khốn.

Kim Donghyuk đã rời đi được một lúc lâu nhưng tôi vẫn ngồi yên ở trên giường và cầm lá thư bị nhàu nát của Jiwon trong tay.

Đột nhiên cảm thấy một vị tanh lòm nhờn nhợn dâng lên trong miệng, tôi tụt khỏi giường và lao nhanh về phía toa lét. Toàn thân run rẩy vì cơn buồn nôn, tôi cúi xuống bồn cầu. Liên tục xoa bụng nhưng không thể dịu đi cảm giác nóng rực. Tại sao cơn đau này lại dữ dội đến vậy?

Xoa bụng vài cái rồi đứng thẳng dậy, bước đến lavabo để rửa tay. Tôi nhìn mình trong gương: trên người là bộ quần áo bệnh nhân màu xanh biển nhạt hơi rộng, ống tay áo lè phè vì quá cỡ, phần vai nhăn nhúm. Gương mặt hốc hác vì kiệt sức. Tôi vã nước lạnh lên mặt rồi nhắm mắt lại một lúc.

Nước nhỏ tong tong xuống ngực, tôi siết chặt bàn tay.

"Chào Hanbin

Anh đã nói rất nhiều lời xin lỗi nhưng hình như vẫn là không đủ.

Mọi điều là muốn nhắm vào anh, muốn em nhìn thấy anh chết trước mặt mình. Cậu ta càng muốn như vậy, anh càng không để cậu ta đạt được mục đích.

Vốn dĩ anh muốn giải quyết mọi thứ bằng cách ôn hòa nhất nhưng không được rồi, vì Hanbin cứ một mực muốn đi đua xe nên ngoài kịch bản này ra, anh không còn sự lựa chọn khác.

Thường thì sau 24 tiếng tên bắt cóc sẽ liên lạc với người thân của nạn nhân, là em đó. Nên đừng lo không thể gặp được anh, cậu ta sẽ sớm tìm em thôi. Anh cũng suy nghĩ rất nhiều, có cách gì để giết cả hai chúng ta mà không cần nhận bất kỳ án phạt nào?

Ngoài đua xe ra thì còn gì nữa chứ. Nên anh cũng chuẩn bị sẵn rồi. Giờ này linh kiện mới từ Singapore có lẽ đã đến chỗ của chúng ta, hãy nhờ Kim Donghyuk giúp em phần còn lại. Nếu như cần hỗ trợ thêm, em có thể liên lạc với Vettel. Anh ta biết em và sẽ giúp em thôi, vì bọn anh có giao kèo với nhau rồi.

Anh dậy rất sớm để luyện tập cho màn kết này mỗi ngày nhưng thực sự lao xuống ở một độ cao như thế cũng khiến anh có chút sợ hãi. Không biết hiện tại đã bị thương trầm trọng đến mức nào rồi. Chắc là em đang lo lắng lắm.

Anh sẽ không sao đâu. Anh hứa đấy. Anh sẽ sống và trở về lành lặn bên cạnh em.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, em nhớ ra cũng được hay từ từ nhớ lại cũng được, tuyệt đối không được nhắc đến cái chết nữa nhé. Hãy sống một cách bình thường như em vẫn mong muốn ấy. Rồi mọi thứ sẽ ổn định trở lại và câu chuyện ngày hôm nay sớm muộn gì cũng chỉ còn là một kỷ niệm không vui.

Anh yêu em.

Kim Jiwon."

- Kim Jiwon, lần này anh hay lắm.

Một màn trình diễn vô cùng xuất sắc, em đang tự hỏi sao anh không đi làm diễn viên hay gì đó đại loại, Jiwon nhỉ?

- Giỏi thật.

Tôi có thể gào thét và nói lời tuyệt tình với Kim Donghyuk nhưng đứng trước những lời người này nói, tôi chỉ có thể nuốt sự tức giận vào trong và lựa chọn cho qua mà thôi.

Vì cách làm của chúng tôi luôn giống nhau.

Có những thử thách mà người ta không bao giờ thực sự vượt qua, nhưng bất chấp tất cả, người ta vẫn sống sót. Một phần trong tôi rã rời, bầm dập, tan hoang. Tôi đã sống trong một quá khứ quá đỗi đau thương, điều đó làm tôi ác cảm và nghi ngại với mọi sự việc và chán ghét việc ai đó qua mặt mình, giấu diếm mình. Nhưng bất chấp tất cả, tôi vẫn ngấm ngầm làm cái việc mình ghét. Và Jiwon cũng vậy, anh ấy ghét bị giấu diếm, nhưng anh chọn cách giấu tôi. Miễn cưỡng làm thế, cũng vì người mình yêu thương nhất mà thôi.

Đó có lẽ là điều mà người ta gọi là ích kỷ.

Jiwon đã chọn con đường này thì tôi chỉ có thể cùng anh ấy chiến đấu mà thôi.

Nước lạnh làm tôi bừng tỉnh. Cơ chế đồng hồ trong bộ não của tôi bắt đầu đi vào vận hành trơn tru. Đúng thế, tôi phải giữ bình tĩnh. Tôi đã ngốn quá nhiều thời gian trong việc loay hoay phá bỏ bức màn xà cừ bao bọc phần ký ức quan trọng của mình, bây giờ không thể lãng phí bất kỳ giây nào để đưa Jiwon ra khỏi chỗ nguy hiểm được.

8 tiếng...

Giờ chỉ còn chưa đầy 7 tiếng.

Tôi ghét nói câu này lắm nhưng bây giờ tôi đang phải làm mọi việc điên rồ nhất để cứu lấy người yêu của mình. Tôi tập luyện điên cuồng để không mắc lỗi và cố gắng hiểu được chiếc xe mà mình đang lái, nhưng đồng thời phải giữ trạng thái cơ thể ở mức chịu được để không gã gục trước khi gặp được Kim Jiwon.

[Xe bị khóa trượt. Đã đạt đến điểm giới hạn tuyệt đối rồi Kim Hanbin. Cậu không được phá hỏng nó đâu. Về trạm đi.]

- Không, tôi nghĩ chiếc xe này vẫn chịu được thêm vài vòng.

Ngay khi nói xong thì tôi đã trượt dài vào đường sỏi sau khi ra khỏi khúc cua chữ chi. Tôi kìm nén cơn giận để không hét vào radio:

- Giờ thì không chịu được rồi.

Lúc tôi trở về phòng điều khiển thì trời cũng bắt đầu sẩm tối. Tôi thả người trên chiếc ghế dựa đặt cạnh bàn trà, ngả đầu ra sau, đưa tay lên trán và nhắm mắt lại trong khi tự nhủ rằng cơn ác mộng này sẽ sớm chấm dứt. Tuy vậy, tôi vẫn nghe được tiếng mở cửa và bước chân đang đến gần mình.

- Em sẵn sàng đến mức nào để cứu Kim Jiwon?

- Phải tới đâu cũng được. – Tôi đáp không chần chừ.

- Em muốn cứu Jiwon và điều đó hoàn toàn đúng, nhưng em phải cam kết với anh 2 điều kiện.

Tôi trả lời trong khi vẫn nhắm mắt:

- Tại sao đến cả anh cũng muốn đặt điều kiện với em vậy?

Yunhyeong đều đều nói mà không quan tâm đến câu hỏi của tôi:

- Thứ nhất, em không được dùng tính mạng của mình ra để trao đổi.

- ...

- Thứ hai, dù rất muốn giết Jung Chanwoo nhưng em phải để thằng nhóc sống. Mang nó về cho anh.

Tôi dùng giọng giễu cợt mà hỏi:

- Yunhyeong nhìn trúng nó sao?

- Nói thế cũng được.

- Anh biết kế hoạch của hai người họ từ sớm rồi?

Nên lúc hai người đó nắm cổ áo nhau và giành giật thứ tự xuất phát, anh đã nói như vậy. Ngưng diễn trò đi. Khi mọi sự việc được xâu chuỗi một cách logic và chiếu lại trước mắt mình như một cuốn phim, tôi bắt đầu tìm ra những chỗ đáng ngờ và cũng nhận ra những người rất nhạy bén nhưng luôn tỏ ra thờ ơ. Là ngài Yunhyeong đang ngồi cạnh mình đây.

- Em đồng ý.

Anh ấy cười rồi đứng lên khép lại cánh cửa sau lưng.

Yunhyeong vừa rời đi thì cuộc điện thoại tôi chờ đã gọi đến. Dãy số quen thuộc – 6993.

- Giờ thì cậu không cần dùng máy giả giọng nữa rồi. Jung Chanwoo.

[Thật vui vì giờ anh đã gọi tên tôi.]

- Sẽ sớm không còn vui nữa đâu vì tôi đến chỗ cậu ngay thôi.

[Tôi đang chờ anh đây. Cùng với Kim Jiwon.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net