Chap 8: Khoảnh Khắc Hạnh Phúc (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8

NewYork. Mỹ.

Ánh tà dương đỏ rực dần đổ xuống thành phố hoa lệ, nhuốm một màu tĩnh lặng, mây đen mơ hồ giăng khắp lối, tựa như là sự khởi đầu cho những sóng gió không hồi kết. Cô gái trẻ yên vị trên chiếc giường lớn, đèn bật sáng rực cả căn phòng, tựa hồ những ngọn đèn vô tri vô giác ấy sẽ sưởi ấm cho trái tim vốn giá lạnh của cô. Cô cầm trên tay một tấm ảnh cỡ nhỏ, môi nhẹ nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập yêu thương quyến luyến nhìn người trong bức ảnh. Cho dù là người vô tâm nhất cũng có thể nhìn ra, người trong ảnh chính là người đặc biệt nhất trong lòng cô gái này.

Mới đó mà đã hai năm qua đi rồi, cũng là ngần ấy thời gian cô nhớ nhung người ấy, thời gian đúng là chẳng bao giờ chờ đợi một ai cả. Gặp gỡ một lần, để rồi cô cứ mãi ôm ấp trong tim mình một mối tình đơn phương mà cô chắc rằng người ấy chẳng bao giờ hiểu và cũng chưa bao giờ muốn hiểu, bởi đơn giản, đối với người đó, cô cũng chỉ như người dưng qua đường, vội đến rồi vội đi, chẳng lưu lại bất cứ dư âm nào đủ để khiến cả hai bận lòng. Đôi lúc cô cũng tự chế giễu bản thân mình thật sự quá ngốc, xung quanh cô không thiếu gì ong bướm ve vãn nhưng trong lòng vẫn cứ mãi cố chấp yêu mỗi một người, biết sao được, khi con tim cô muốn dành cho ai thì đó hoàn toàn là quyền quyết định của nó, chính cô cũng không thể điều khiển được.

Yuri đi lang thang trên con đường thưa người. Một tay đút vào túi áo nhằm sưởi ấm trong tiết trời khắc nghiệt như thế này, tay còn lại kéo chiếc vali to đùng ở phía sau. Nó không biết mình sẽ phải đi đâu ngay lúc này, Kwon JunMin đột nhiên muốn nó bay sang Mỹ lo giúp ông ta việc ký kết hợp đồng với một số đối tác làm ăn có danh tiếng ở bên đấy. Nó không phản đối, nhưng cũng không có chút hứng thú nào. Bước chân chậm chạp lê trên con đường nhựa mới, đôi mắt vô hồn xoáy sâu vào một khoảng không vô định ở phía trước, chẳng thể nào tìm được điểm dừng. Đêm nay tiết trời có vẻ lạnh hơn hẳn thường ngày, nó định sẽ đi nhanh về khách sạn và đánh một giấc cho đến sáng nếu không muốn bị cảm lạnh, ngày mai nó còn phải đi gặp phía đối tác người Anh.

"Cướp, cướp. Bớ người ta ăn cướp!"

Tiếng hét thất thanh của một cô gái khiến nó vừa bước nhanh hơn một nhịp đã phải dừng chân ngoảnh lại phía sau lưng. Một tên thanh niên chạy thục mạng về phía nó, trên tay hắn ta là một chiếc túi xách đắt tiền, mà nó chắc mẩm là của cô gái đang đứng lớ ngớ la hét đứng cách đó một đoạn khá xa. Nó khẽ thở dài, ra tay với hạng tép riu như thế thì thật làm bẩn tay nó. Nhưng nếu thấy chuyện bất bình mà không ra tay thì nó sẽ cảm thấy rất ray rứt. Đành vậy, nó buông vali, rượt theo hắn ta. Vì có thói quen tập thể dục từ nhỏ lại thêm phần luôn phải làm việc vất vả nên sức khỏe của nó rất tốt, chẳng mấy chốc đã bắt kịp tên thanh niên đó. Nó tung chân đá một cước vào bụng hắn ta. Hắn ta vội vàng lùi về sau, vừa né tránh những đòn của người đối diện vừa ra tay đáp trả. Nó mỉm cười, một nụ cười giễu cợt và xen lẫn chút gì đó khinh thường, rất nhanh, nó lách người bỏ lại đòn đánh chưa kịp tung ra vẫn còn lơ lửng trong không trung, xoay một vòng, nhoài người ra phía sau kìm lấy tay hắn bẻ ngược về phần lưng trong tích tắc khiến hắn không kịp định thần được việc gì đang xảy ra, nó cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể, nếu không e rằng cánh tay này cũng chỉ còn là phế vật.

"Trả lại."

Hắn ta vẫn cố chấp vùng vẫy, cố thoát khỏi kìm kẹp ở phía sau, nhất quyết không chịu thua. Nhưng dù có như thế nào thì tất cả cũng là vô dụng, chẳng ai có đủ khả năng chống lại nếu nó đã không muốn buông tha. Nó gằn giọng một lần nữa:

"Mau."

Chiếc túi nhanh chóng được trao trả lại cho cô gái kia. Nó dần buông lỏng lực bàn tay, tên thanh niên đó vội vàng hất thật mạnh khiến nó mất thăng bằng, lùi vài bước về hướng ngược lại, vừa thoát khỏi sự khống chế hắn ta đã rút ra trong túi một con dao sắc nhọn điên cuồng lao về phía nó.

"Á, cẩn thận."-Cô gái vừa đón nhận lấy túi xách của mình đã phải hốt hoảng hét lên, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, cả người cứng đờ nhìn cái vật nhọn hoắt gớm ghiết đâm thẳng về phía cô gái nhỏ nhắn kia.

Nó có hơi giật mình, vội lùi về phía sau hòng tránh né, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Nó nghiêng người, nắm lấy con dao bằng tay không hất ngược kẻ đó về phía sau. Đôi mắt ánh lên sự giận dữ đến đáng sợ, trong cuộc đời nó ghét nhất là những kẻ đánh lén. Từng giọt máu nóng hổi, tanh nồng thấm vào da thịt khiến nó thoát khỏi khoảnh khắc mất bình tĩnh của bản thân.

"Cút."

Tên đó sợ hãi nhìn người trước mặt. Dù gì nó cũng chỉ là một đứa con gái không hơn không kém, nhưng tại sao lại có thể mạnh mẽ và gan lì đến như thế này chứ? Hắn ta chạy bán sống bán chết về hướng ngược lại, hi vọng hôm nay không phải là ngày tàn của hắn. Nó im lặng nhìn theo, móng tay cắm sau vào lớp da mỏng manh, cộng với vết thương còn chưa kịp cầm máu, khiến cảm giác đau rát dần lan rộng ra từng tế bào.

"Cô gì ơi, cô không sao chứ?"

"Không sao. Cũng đã khuya rồi, cô mau về đi."

"Nhưng tay của cô..."-Cô gái trẻ e dè nhìn những giọt máu nhẹ rơi xuống đất và cả gương mặt đang nhợt nhạt dần vì mất máu của người đối diện, không thể nào tránh khỏi cảm giác buốt lạnh nơi lồng ngực. Cô không muốn ai vì mình mà phải bị thương cả.

"Tôi đã bảo là không sao. Cô mau về đi. Không cần phải áy náy hay gì cả."

"Tôi không phải là áy náy, tôi..."

"..."-Nó cắn chặt môi, cố kìm nén cơn đau. Hi vọng cô gái này có thể đi sớm một chút, nó thật sự không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.

"Cho tôi xin số điện thoại của cô được không? Tôi nhất định sẽ hậu tạ."

"Không cần."

"Tôi tên Tiffany Hwang, còn cô?"

"Kwon Yuri."-Nó đơn giản trả lời rồi quay lưng bước đi.

"Khoan đã, Yuri tôi nhất định sẽ gặp lại cô một lần nữa! Cảm ơn vì đã giúp tôi."

Nó không dừng bước. Việc mất máu quá nhiều đã khiến nó say sẩm mặt mày chẳng còn nghe được bất cứ điều gì nữa, chỉ hi vọng có thể quay về khách sạn sớm nhất có thể. Nếu còn day dưa ở đây có khi nó sẽ ngất xỉu mất. Tiffany mỉm cười nhìn theo dáng lưng lạnh lùng trước mặt, trái tim khẽ đập lệch nhịp. Cô cứ ngỡ đó chỉ là một phút cảm kích dành cho người đã cứu mình, nhưng lại không ngờ rằng, thứ tình cảm ấy đã đeo đuổi cô suốt hai năm dài đằng đẵng, cũng gây ra cho cô không biết bao nhiêu tổn thương...

Tiffany lại chợt mỉm cười, áp tấm ảnh của người đó vào lòng mình. Dòng kí ức của hai năm trước tựa như một dành nước mát lạnh xoa dịu trái tim vốn cằn cỗi của cô, khiến cô có niềm tin vào cuộc sống vốn chưa bao giờ bình yên này. Chỉ với một cái tên Kwon Yuri, thật không khó để cô có thể điều tra được tất cả mọi thông tin nhỏ nhặt nhất về con người này. Có đôi lúc cô cũng không hiểu nổi mình đang nghĩ gì, đường đường là con gái cưng của Viện trưởng viện kiểm sát Quốc gia lại đem lòng yêu một tên tội phạm của thế giới ngầm, chẳng phải là quá bất công sao? Nhưng biết sao được, con người ta khi yêu thường rất mù quáng và ngu ngốc.

Seoul. Hàn Quốc.

Đồng hồ vừa điểm đúng 4 giờ sáng nó đã nhất định lôi đầu SooYeon ngồi dậy, muốn cô bé đi ngắm mặt trời mọc cùng với mình, mặc dù nhận được sự phản đối kịch liệt từ cô gái nhỏ hơn. Cũng đã lâu rồi nó không có được cảm giác này nữa, cảm giác khi chính mắt mình nhìn thấy khoảnh khắc kết thúc ngày cũ và mở ra một ngày mới, khoảnh khắc thứ ánh sáng dịu dàng của mặt trời khẽ buông mình lên vạn vật. Nhưng có vẻ như việc này là không thể khi cô gái kia vẫn nhất quyết không chịu hé mắt.

Sau hơn một tiếng đồng hồ dùng vũ lực, đáp đá cắn các thứ cũng không hề có tác dụng, nó cũng đành chịu thua và đi ra ngoài, coi như bỏ dở ngày hôm nay vậy. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng SooYeon đã lon ton đi theo sau. Nó bất ngờ lườm cô một cái, SooYeon không nói gì, chỉ gãi đầu và cười trừ. Bộ dạng của cô bé lúc đó, mái tóc rối bù không khác gì ổ quạ, bộ quần áo xộc xệch như vừa trải qua một trận chiến sinh tử cũng không bằng, thật khiến người ta cho dù muốn giận cũng chẳng đành lòng. Nhưng dù như thế nào đi chăng nữa thì kế hoạch đi ngắm mặt trời mọc cũng coi như phá sản, bây giờ cũng đã hơn 6 giờ rồi, chỉ có thể đi ăn sáng và đến khu vui chơi mà thôi. Nó thở dài, trong lòng tiếc hùi hụi.

Cuối cùng thì cả hai người cũng đã an toàn đến được một khu vui chơi gần nhà. Dù ở đây đã lâu nhưng nó chưa một lần đặt chân vào đây, vì đơn giản nó không muốn đến đây nhìn thấy cái cảnh gia đình người ta hạnh phúc bên nhau, nhìn thấy những đứa trẻ vui đùa bên Appa Umma của mình, để rồi khi nhìn lại chính mình chẳng có một ai bên cạnh cả, mãi mãi chỉ có thể đứng một mình tại một vị trí mà thôi. Khi còn nhỏ, nó lại không có điều kiện đến đây vui chơi. Khi lớn lên, đã có đủ điều kiện về vật chất nó lại không có đủ can đảm để bước đến. Nhưng hôm nay thì đã khác, nó đã có SooYeon. Cô bé như vị cứu tinh trong cuộc đời của nó vậy, một cô bé đáng yêu và thuần khiết đến mức khiến người ta cảm thấy bản thân mình thật sự quá nhỏ bé.

"Unnie."-SooYeon lay nhẹ tay nó, kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

"Sao?"

"Chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc đi. Hồi nhỏ em thích nhìn người ta chơi lắm, nhưng chưa được chơi bao giờ."

"Được rồi."-Nó mỉm cười xoa nhẹ đầu người đối diện, ánh mắt ngập tràn sự cưng chiều lẫn yêu thương:"Hôm nay tất cả đều theo ý em, có được không?"

"Vâng ạ!"

Nó thả lỏng cơ thể, đôi chân vô thức bước theo sau sự lôi kéo của SooYeon, mặc cho cô bé muốn dẫn mình đi đâu cũng được, vì như đã nói, hôm nay chính là ngày dành riêng cho SooYeon, nên tất cả đều do cô bé quyết định.

Nó mỉm cười nhìn dáng lưng nhỏ nhắn trước tầm mắt, đôi tay vô thức siết chặt tay người đối diện, cảm giác ấm áp khiến nó dường như quên mất cả những bất công mà trước đây nó đã từng phải chịu đựng. SooYeon cứ như một tiểu thiên thần vô tình xuất hiện trong cuộc đời của nó để rồi biến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn, cuộc sống của nó vốn chỉ là một mảng đen u tối, vậy mà giờ đây tất cả đã trở thành sắc hồng rực rỡ của niềm tin, của hi vọng. Nó bất giác cảm thấy cuộc sống này thật sự rất đáng sống, dù đôi lúc mọi thứ không như mong muốn, nhưng rồi cũng sẽ ổn cả thôi.

Từ rất lâu rồi, nó đã mặc định SooYeon chính là người đầu tiên và cũng là duy nhất mà nó tin tưởng trên đời này, cũng từ rất lâu rồi, SooYeon đã trở thành một mảnh ghép không thể thiếu trong trái tim nó. Nó không dám chắc đó là tình yêu, nhưng cảm giác mỗi khi ở bên cạnh cô bé rất khác, có một chút gì đó bối rối, một chút gì đó ngại ngùng - những biểu hiện trước đây mà nó chưa bao giờ có, tất cả đều không hề giống với những người tình trước đây của nó. Nhưng thật sự SooYeon vẫn còn quá nhỏ để nghĩ đến những chuyện này, nó không muốn khiến cô bé vướng vào vấn đề tình cảm quá sớm, khi đó sẽ rất bất lợi cho cả hai người. Nó không cần là người đi ở phía trước, nó chỉ cần được đứng ở phía sau để có thể mãi mãi bảo vệ cho người con gái này. Dù nó biết rõ, ở phía trước sẽ có rất nhiều người khiến SooYeon động lòng, có thể một ngày nào đó cô bé sẽ bỏ nó mà đi, nhưng nó chỉ cần đứng ở một nơi mà mỗi khi SooYeon quay đầu lại, người cô bé nhìn thấy đầu tiên sẽ lại là nó. Nó vẫn sẽ mãi dõi theo người nó yêu thương, cho dù cô ấy sẽ chẳng bao giờ chịu quay đầu lại để nhìn thấy nó.

Yêu một người, đôi khi không cần ở bên cạnh người đó quá nhiều, mà chỉ cần nhìn thấy người đó được hạnh phúc, dù người mang lại thứ hạnh phúc ấy mãi mãi không bao giờ là bản thân mình...

Khi yêu, con người ta thường rất ích kỷ, nhưng chẳng bao giờ có đủ can đảm nhìn người mình yêu đau khổ, vì thế, biện pháp cuối cùng đó chính là từ bỏ hạnh phúc của chính mình để có thể nhìn thấy người ấy mỉm cười...

END CHAP 8

P.s: Mình lại chia chap không đúng nữa rồi, kiểu này là sẽ có thêm chap 5.3 nhé. Viết shortfic mà sao nó dài quá vậy nè :'( Đọc xong thì để lại cmt cho mình nha, chúc mọi người ngủ ngon ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net