Chap 8: Cấm địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thoáng rùng mình, Thế Huân? Người đứng trước mặt tôi chả phải là Oh Sehun sao? Bất chợt thấy ánh mắt của Sehun- Thế Huân nhìn tôi, tôi vội rụt người lại, nép sau áo của Kris. Dường như cảm nhận được sự khác thường của tôi, Kris khẽ thẳng người lên để che chở cho tôi.

“Anh dạo này thay đổi khẩu vị rồi à?”- tôi giật mình khi nghe thấy câu hỏi xen lẫn ý cười của Thế Huân. Kris đanh mặt rồi lại nhếch mép nói: “Không bằng chú, hẹn hò từ người mẫu đến diễn viên, rồi nghe nói cậu chơi cả trai bao và gái gọi?” Thế Huân cười nhạt: “Những thông tin lá cải đó mà anh cũng nghe sao? Anh thiếu tin tưởng em mình thế cơ à?” Kris bước xuống cầu thang, tôi rón rén bám theo sau, chỉ nghe một tiếng cười khẽ phát ra từ Kris khi đi ngang qua chỗ Thế Huân: “Tôi đã không tin tưởng cậu ngay từ lúc cậu sang Hàn Quốc để bao che cho gã đó rồi.” Tôi tròn mắt, bao che? Gã đó? Bỗng có một lực kéo tôi giật lùi lại phía sau, một bàn tay lạnh buốt nắm chặt cổ tay tôi, Thế Huân cao giọng:

-         Anh có thể đi, nhưng còn người này, hừ, không được phép đi cùng anh.

-         Cậu có quyền gì?- Kris gằn giọng, đồng thời giật tay tôi và kéo đi thật nhanh. Ngoảnh mặt lại, tôi thấy Thế Huân đứng chôn chân một chỗ, nhìn theo tôi với đôi mắt đầy tà khí.

Trên chiếc Cadillac, tôi ngồi yên vị bên cạnh ghế lái của Kris. Chà, đẹp quá, đúng là nhà giàu chơi ngông, loại xe này nhập khẩu về Trung Quốc, tính thuế rất cao.  Ngoài trời bụi tuyết mịt mù, tôi hà hơi vào cửa sổ xe, lấy tay viết hai chữ Lộc Hàm lên đó. Tôi quay người lại hỏi Kris: “Anh và người tên Thế Huân kia quen nhau sao?”. Kris hơi giật mình nhưng rồi lấy lại ngay vẻ lãnh đạm thường có: “Chúng tôi là hai anh em cùng cha khác mẹ.”

14 năm về trước

Biệt thự Ngô Gia

-         Bố, bố đừng đi- một cậu bé trạc 12, 13 tuổi đang ôm chân một người đàn ông gào khóc. Gương mặt cậu quả thực rất đẹp đẽ, sáng sủa, đôi mắt đẫm nước đỏ hoe đang ngước nhìn người đàn ông trước mặt mình. Bên cạnh cậu bé là một người phụ nữ mặc bộ váy trắng, mái tóc xõa ngang lưng, che kín nửa khuôn mặt, không ai biết có phải bà ấy đang khóc hay không. Ông ta thấy phiền phức, liền lấy chân gẩy cậu bé ra, làm cậu ra ngã đập người vào bậc cầu thang lát hoa đau điếng. Người phụ nữ lao đến, ôm đứa bé, hét lên:

-         Ngô Vĩnh An, ông đừng quá đáng, dù gì nó cũng là con đẻ của ông mà.

Người đàn ông quay lại, dùng ánh mắt vừa khinh khi, vừa thương hại nhìn hai mẹ con họ:

-         Tôi xin cô đấy, Hồng Ngọc. Trước kia tôi ngu muội lấy cô vì gia đình tôi bắt ép, suốt mười mấy năm nay, tôi chả hề có tình cảm gì với cô cả. Giờ tôi sang một đất nước khác, biệc thự này và 1/5 tài sản, tôi để lại cho 2 người, coi như sự đền bù của tôi dành cho đứa trẻ tôi không hề mong muốn kia, cô hài lòng chưa? Chỉ cần 2 người đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa là tôi biết ơn lắm rồi. Mỹ Anh, Thế Huân, chúng ta đi thôi.

Người đàn ông sải bước thật nhanh về phía cửa, đôi tay nhỏ bé bất lực của cậu bé không thể níu giữ được người cha của mình nữa. Một người đàn bà mặc chiếc váy liền thân màu đỏ khoác tay ông ta, một tay dắt một đứa bé tầm 9, 10 tuổi đang giương đôi mắt chế giễu và thách thức về phía hai mẹ con người kia.

Họ đi rồi, ngôi biệt thự trở nên trống trải và câm lặng. Người phụ nữ ôm đứa trẻ vào lòng, lấy tay lau nước mắt trên má nó:

-         Diệc Phàm, tại sao con lại khóc? Mẹ đã nói với con là đàn ông con trai không được khóc cơ mà. Đàn ông mà khóc là hèn lắm.

-         Nhưng, nhưng,…

-         Đừng khóc, con trai. Rồi con cũng sẽ trưởng thành, rồi con sẽ có sự nghiệp riêng, cuộc sống riêng. Đến lúc ấy, con hãy lấy sự nghiệp của mình mà đánh bại ông ta, bắt ông ta trả lại cho con tất cả những gì con xứng đáng được hưởng.

Đêm đó là một đêm tuyết rơi dày, người phụ nữ đó đã thổ huyết mà chết, bỏ lại đứa trẻ tên Diệc Phàm một mình trên cõi đời cùng với người quản gia trung tuổi…

-         Nàyyyy, anh đi cẩn thận-  tôi hét lên, hoảng loạn túm áo Kris khi thấy anh ta đang băng qua đường có đèn đỏ. Ý thức được mình đang làm gì, Kris phanh két lại giữa đường, đằng sau chúng tôi là những tiếng chửi rủa.  Tôi thấy trán Kris lấm tấm mồ hôi, đôi mắt anh thất thần. Cuối cùng cũng về đến cửa khách sạn, tôi vừa bước xuống xe thì Kris đã phóng vọt đi không một lời chào. Người đâu mà, tôi rủa thầm rồi cũng bước vào thang máy để về phòng. Lúc quay về,  tôi thấy Chanyeol đang ôm Baekhyun đang nức nở ngồi ở hành lang, cứ làm như họ tưởng tôi đã chết vậy. Thấy tôi, Baekhyun đẩy Chanyeol ra, lao đến ôm tôi:

-         Huhu, Han à, cậu đi đâu cả một đêm không về, làm bọn mình lo quá!” Cậu nhóc này, lúc nào cũng làm nũng và sướt mướt được. Tôi khẽ cười, đẩy Baekhyun ra: “Mình không sao.” Chanyeol lạnh lùng lên tiếng: “Có chuyện gì?” Dường như thấy tôi có vẻ không muốn nói, cậu ta cũng biết điều không hỏi nữa.

“ Có chuyển biến trong vụ án”- Chanyeol nói làm tôi đứng khựng lại. “ Đã xác định Kai ở cùng khách sạn với chúng ta, trùng hợp nhỉ? Cậu ta có hành vi khá khả nghi, dạo này hay qua lại với một đám thương nhân Trung Quốc và bên cạnh cậu ta lúc nào cũng có người giám sát đi cùng, nói chung bảo vệ rất nghiêm ngặt.” Tôi ngạc nhiên: “Cậu ta đang lo sợ điều gì sao?” Không khí trong phòng đột nhiên im lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều của 3 chúng tôi. Chanyeol lên tiếng:

-         Cũng không biết nữa, chỉ biết một điều rằng sẽ rất khó để tiếp cận anh ta. Mục tiêu đã xuất hiện mà không thể tiếp cận, thực sự khiến tôi rất khó chịu.

Tôi bỗng nhớ tới Kris. Anh ta quen biết rộng, lại giàu có như vậy, liệu có thể qua anh ta mà tiếp cận Kai được không? Nhưng tôi nghĩ, có lẽ không nên dây dưa với anh ta nữa thì tốt hơn.

Màn đêm buông xuống rất nhanh, mới 6 giờ mà bầu trời đã đen thẫm lại, gió tuyết thổi qua những khe cửa, luồn vào phòng tôi, những trang nhật ký của nạn nhân bắt đầu có chuyển biến mới

Hôm nay tôi thấy Kai rất lạ, đi chơi với tôi mà không hề nói một câu nào, đôi khi lại còn đăm chiêu suy nghĩ. Tôi có hỏi thì anh ấy cũng chỉ ừ, ừm rồi cười, rồi vuốt tóc tôi. Hôm đó có một tin nhắn rất lạ gửi đến cho anh ấy mà tôi vô tình đọc được, cái gì đó liên quan đến giáo hội rồi thì vật phẩm, hàng gì đó. Anh ấy đã mắng tôi rất dữ, tôi có làm gì sai đâu cơ chứ? Chỉ là vô tình đọc được tin nhắn thôi mà!! Ròi anh ấy xoa đầu tôi, bảo một câu: “Đừng bao giờ trách anh hay hận anh nhé, Kyungsoo.” Tôi thấy lạ lắm, chỉ cười rồi ôm anh ấy thật chặt.

Giáo hội? Tôi giật mình. Những thứ này thường liên quan đến tâm linh, thậm chí còn chi phối tính cách và bản ngã con người. Bỏ qua mấy cái hội chó mèo vớ vẩn mà Baekhyun tham gia đi, tôi đang xét đến những hội lớn trên thế giới như hội Illuminati, hội Tam Điển,…?? Vụ án càng ngày càng phức tạp rồi đây. Chúng tôi đang bước vào vùng cấm địa của thế giới ngầm, liệu ai có thể quay đầu lại được không?

~ End chap 8~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net