Chap 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chào anh, phóng viên Yong JunHyung, nếu tôi không nhầm. – YoSeob nhếch môi cười.

 - Yang…YoSeob? – Không phải nói JunHyung ngạc nhiên đến mức nào. Tên nhóc không biết điều này lại chính là tác giả của bộ sưu tập cũng-được-coi-là-nghệ-thuật kia?

 - Phải, xin chào quý ngài lịch sự. – Cậu bình thản nói, rồi quay sang các vị ký giả còn lại, mời họ ngồi và ngay lập tức bắt đầu buổi phỏng vấn.

- Cậu nghĩ sao về thành công của bộ sưu tập The light of dark moon?

 - Đó là kết quả của nhiều yếu tố. Thời điểm ra mắt, ê kíp thực hiện, sự đầu tư hiệu quả. Hơn hết, tôi luôn tự tin vào các tác phẩm của mình. Tuy nhiên, đối với tôi, đó chưa phải là tất cả, tôi sẽ còn cố gắng hơn nữa.

 - Cậu có thể chia sẻ một chút về cảm hứng của bộ sưu tập?

 - Tôi luôn cho rằng, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, nghệ thuật cũng như vậy.

 - Trong tương lai, bộ sưu tập sẽ mang hơi hướng phong cách như thế nào?

 - Tôi luôn làm mọi việc theo cảm hứng. Tôi không chạy theo xu hướng của thị trường, vì vậy, khó có thể nói bộ sưu tập mới sẽ theo phong cách nào. Tại thời điểm này, tôi chưa nghĩ về điều ấy.

Vẫn mãi là những câu hỏi đầy nhàm chán, phóng viên, ký giả nào trong buổi họp báo cũng có thể hỏi được. Đó là những câu hỏi rất lành, nó không khai thác thêm điều gì đặc biệt, nó quen thuộc và nhàm chán đến mức chính người trả lời còn đáp nhanh hơn một cái máy. JunHyung lắc đầu chán nản, phóng viên thời này thật chẳng ra sao, toàn là kiểu người không có năng lực.

 Anh cứ ngồi im lặng như vậy cho đến khi quản lý cảm thấy kỳ lạ, liền chủ động hỏi:

 - Phóng viên của tạp chí Vogue, anh không có điều gì để hỏi sao?

 JunHyung nhếch môi cười.

 - Câu hỏi của tôi hơi đặc biệt, không giống các ký giả khác, liệu cậu YoSeob đây có sẵn lòng trả lời?

 Quản lý riêng định lên tiếng nói điều gì đó, nhưng YoSeob chặn lại, chủ động trả lời:

 - Phóng viên Yong có câu hỏi gì?

 JunHyung thong thả gõ từng nhịp lên mặt bàn, hỏi:

 - Xin hỏi, theo nguồn tin của tôi, hình như cậu YoSeob đang mua nhà?

 YoSeob hơi sững người, không chỉ vậy, tất cả các ký giả khác cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ. Cậu thầm nghĩ, phải chăng tên này thích nhắc lại chuyện này mà đưa ra câu hỏi như vậy, nhưng sau khi nhìn nụ cười đầy ẩn ý của hắn, cậu chợt nhận ra, câu hỏi này không đơn giản như mọi người tưởng.

 Một câu hỏi rất ngắn gọn nhưng bất luận câu trả lời như thế nào, phóng viên cũng hoàn toàn có thể viết được một bài báo đánh vào tâm lý người đọc. Nếu câu trả lời là đúng, phóng viên sẽ suy luận tới việc doanh thu của bộ sưu tập The light of dark moon đem lại lợi nhuận khổng lồ cho Evex, hậu đãi riêng cho các nhân viên và nhà thiết kế cũng tăng vụt. Ngược lại, nếu câu trả lời là sai, phóng viên cũng dễ dàng liên hệ tới vấn đề: sự mâu thuẫn giữa hiện tượng bề nổi của bộ sưu tập mới của nhà thiết kế trẻ Yang YoSeob với doanh thu thực tế. Và nếu chọn cách im lặng, liệu Yong JunHyung có ngu ngốc tới mức không giật tít báo: Nhà thiết kế Yang YoSeob tuổi trẻ khinh người?

 Hơn thế nữa, kẻ ngồi trước mặt còn khéo léo nhắc đến vấn đề tế nhị giữa hai người, câu chuyện bí mật không ai biết tới. Một cách nói khéo rất chuyên nghiệp. Yong JunHyung quả nhiên là một kẻ không tầm thường.

 Nhưng đáng tiếc rằng, người ngồi trước mặt JunHyung cũng đâu phải một kẻ ngu ngốc. Khóe môi YoSeob kín đáo vẽ nên một nụ cười, cậu trả lời:

 - Cũng giống như anh JunHyung đây thôi.

 Thế nào đây nhỉ? Một cú lật ngược ngoạn mục. Không có chiếc chìa khóa nào phù hợp cho ổ khóa cho sẵn thì sẵn sàng cài thêm một ổ khóa khác chèn lên, để Yong JunHyung đích thân mở khóa. Bất luận JunHyung trả lời như thế nào, anh cũng tự làm khó mình bằng chính cái bẫy mình đã giăng ra cho cậu.

 Lần này, anh không nói thêm câu nào khác. Buổi phỏng vấn kéo dài thêm nửa tiếng, anh tiếp tục hỏi những câu hỏi mà anh cho là cần thiết khác trước khi ra về.

 Đây là lần đầu tiên Yong JunHyung thua một người khác. Và đó lại chính là tên nhóc hỗn xược Yang YoSeob.

***

7 giờ tối.

 Căn biệt thự bỗng chốc được soi sáng giữa màn đêm bởi ánh sáng của đèn pha ô tô đang phóng tới. Chiếc xe lamborghini trắng đỗ lại trước cánh cổng, người trong xe bước xuống, sau khi hệ thống xác nhận võng mạc, dấu vân tay, liền tự động mở ra, người thanh niên cùng một người khác bước vào cánh cửa vào đại sảnh chính.

 DooJun đang ngồi trên ghế sofa, một hàng người khác, có lẽ là các thành viên mới, mặt ai nấy đều xanh lét, có thể thấy cuộc họp nội bộ này không bình thường.

 YoSeob thản nhiên ngồi phịch xuống bên cạnh DooJun, DongWoon đứng phía sau, tất cả đều im lặng.

 DooJun cất tiếng:

 - Là kẻ nào?

 Giọng điệu khó chịu như vậy, có lẽ hắn đã nhắc đi nhắc lại câu hỏi này quá nhiều lần.

 Không gian vẫn im lặng như vậy một lúc lâu. Hắn quay sang phía YoSeob, nhướn mày như muốn nói một điều gì đó. Dường như cậu nhận lệnh gì đó từ hắn, đưa tay ra phía sau, im lặng. DongWoon đặt lên tay cậu một khẩu súng, cậu cầm lấy, quay nó trên tay một lúc rồi hướng thẳng nòng súng vào một gã đứng trong hàng người mặc áo đen kia.

 Gã áo đen đó ngã khuỵu xuống, vẻ sợ hãi, đôi mắt trắng dã mở trừng trừng, hắn rối rít nói:

 - Tôi, tôi không có ý định đó, boss… Tôi không hề làm việc đó!

 DooJun nhướn mày.

 - Vậy sao? Bronx, cậu phạm phải sai lầm à?

 YoSeob bật cười. Cậu tiến lại gần, nhìn sâu vào mắt gã áo đen đang sợ sệt kia, giọng lãnh đạm:

 - Ông nghĩ tôi không moi được ở Caesar tin tức gì sao? – YoSeob thở dài. – Tệ thật, thì ra đối với tổ chức, tôi vẫn chỉ là một kẻ ngu ngốc như vậy.

 - Bronx, cậu….

 - Rất tiếc, đã làm ông phải thất vọng. – Nụ cười của YoSeob càng lúc càng lạnh lẽo.

 Nòng súng dí sát tận trán gã. Gã sợ hãi hoảng loạn. Lúc này gã hiểu, gã chỉ còn con đường chết. Trong tổ chức, ngoài boss, người duy nhất không sợ hãi, không run tay, không biết đau, cũng không biết sợ, ánh mắt luôn luôn lạnh lẽo chỉ có duy nhất một người, chính là người đang cầm khẩu súng trên tay, Bronx mà thôi.

 DooJun thong thả uống một ngụm trà. Tất cả đều im lặng, nín thở chờ đợi cái chết của gã.

 Nhưng YoSeob đã không bắn.

 Cậu hạ súng xuống, quăng cây súng sang một bên. DongWoon tiến tới, đưa gã ra ngoài. Kết cục cuối cùng của kẻ phản bội chỉ có thể là cái chết.

 Tất cả những kẻ áo đen còn lại rút ra ngoài, phòng khách trống vắng chỉ còn lại DooJun và YoSeob.

 - Bronx, cậu quá nhân từ rồi đấy. – DooJun cười khẩy. – Phải chăng lâu ngày không tham gia phi vụ nào nên quên mất cách sử dụng súng rồi?

 - Anh nói ít thôi. – YoSeob ngả người nằm ra ghế. – Giết gã chỉ làm bẩn súng của tôi.

 Hắn nhếch môi cười, cầm khẩu súng lên xem xét tỉ mỉ.

 - Còn nữa, anh nên thôi cái trò giám sát ngu ngốc đó đi.

 - Tôi không hiểu cậu nói gì.

 - Đống máy định vị trên người DongWoon, và cả những kẻ ngu ngốc theo đuôi tôi 24/24, anh nghĩ tôi không nhận ra sao? – YoSeob lạnh lùng nói.

 DooJun cười lớn.

 - Ồ, quy tắc của tổ chức là không tin bất kỳ ai, tôi tưởng cậu biết rất rõ?

 YoSeob thở dài. Cậu nhắm mắt lại, nhưng không ngủ. Cậu vẫn nghe thấy tiếng DooJun ngồi kế bên, tiếng lạch cạch của súng, và sau cùng, là tiếng súng bắn vỡ kính thủy tinh.

 Bên tai cậu là giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ của hắn.

 - Bronx, một khi đã ở trong tổ chức, cậu sẽ không thể rút ra được đâu. Cậu hãy nhớ kỹ điều này.

***

JunHyung trở về sau một ngày làm việc vất vả.

 Cả ngày hôm qua anh đã ở nhà HongKi để hoàn thành nốt phần biên tập cuối cùng, vô cùng bất mãn khi mình mới mua nhà mà không được ở. HongKi phải năn nỉ kì kèo mãi anh mới chịu ở lại giúp, thật đúng là người tốt mang số khổ.

 Bước về căn hộ mơ ước, anh khoan khoái hít một hơi dài. Không khí ban đêm vô cùng trong lành, cảm giác thật sự rất dễ chịu.

 Nhưng khi về tới nơi, anh đã chứng kiến một sự việc rất khủng khiếp diễn ra ngay trước mắt.

 Cánh cửa căn hộ đóng im ỉm.

 Nhưng vấn đề ở chỗ, tất cả quần áo, vali và hành lý của anh đều nằm chỏng chơ ở ngoài cửa.

 Cái quái gì đang diễn ra thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net