chương 16 : mưa thì hay buồn nhể ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hôm nay trời mưa, tiểu cửu ngồi bó gối trên ghế sofa trông ra ngoài cửa sổ rả rích tiếng mưa rơi.

trời mưa thì hay buồn.

hạo vũ bước ra từ nhà tắm, hít phải không khí lạnh mà khẽ rùng mình, nhưng đã rất nhanh chóng tiến tới ôm lấy tiểu cửu đang thơ thẩn hát lên mấy câu hát trong bài tình ca xưa lắc xưa lơ.

- bạn hôm nay buồn nhỉ ?

- mai phải đi học rồi.

- thế thôi bạn khỏi học nữa đi, anh nuôi bạn.

tiểu cửu đánh vào tay hạo vũ rồi cười khúc khích, xoay người lại ôm lấy hạo vũ, để cằm lên vai anh, em vòng hai chân ôm lấy bụng người yêu mình.

- ngày xưa cũng có người bảo em như thế, nhưng bây giờ em lại ngồi đây với bạn.

tiểu cửu khẽ nói.

- em đã nói với bạn là nếu có dịp em sẽ kể cho bạn nghe về lúc em chưa tìm thấy bạn, nhưng bạn có muốn nghe không ?

- bạn muốn kể thì anh sẽ nghe mà.

hạo vũ thơm lên gáy em, tay xoa xoa tấm lưng nhỏ.

- thật ra thì hồi đấy chả có gì buồn bã lắm đâu, lúc còn là nhóc tiểu học thì hay bị bạn bè trêu chọc vì cân nặng này, sang đến cấp hai cũng chả khá lên là mấy.

- thế người ta vẫn trêu bạn à ?

hạo vũ xuýt xoa, người yêu tôi mà mấy người dám bắt nạt.

- thì cấp hai có kha vũ, được cậu ấy bảo bọc cho nên cũng không sao, nhưng mà cuối năm lớp sáu anh viễn cho đi học võ. Nói là chơi chung từ mẫu giáo cắm hoa là nói xạo đó, chứ đến cấp hai mới biết kha vũ.

- tại sao thế ? Sợ bạn bị kẻ xấu bắt đi à ?

- anh nói học võ để phòng thân, sau này còn bảo vệ cho ảnh nữa chứ.

- anh của tiểu cửu bao nhiêu tuổi rồi ?


- anh viễn đó hả ? Ngót nghét ba mươi rồi đó, mà nhìn trẻ ơi là trẻ.

tiểu cửu lấy điện thoại, mở mục album ra đưa cho hạo vũ xem.

- anh viễn nuôi em từ nhỏ luôn đó, bí mật nè, tụi em không phải anh em ruột đâu.

hạo vũ vừa thơm lên má tiểu cửu vừa ngạc nhiên.

- gia đình anh viễn đang ở bên nước ngoài ấy, năm em được năm tuổi, anh viễn thấy em ở trong công viên gần nhà nên đem em về nuôi luôn.

hạo vũ nhìn đôi mắt em ánh lên tia sáng, đáy mắt cũng long lanh hơn khi nãy.

- bạn có buồn không ?

- buồn chớ, lúc đó khóc quá trời khóc, may mà anh viễn hiền queo, cho nên không thấy em phiền.

hạo vũ không nhịn được mà ôm chầm lấy em, như sợ em sẽ khóc mà luôn miệng dỗ dành.

- thôi nào, bạn làm gì mà muốn khóc hơn em thế hả ?

- anh xin lỗi...

- lỗi liếc gì đây, bộ bạn bỏ rơi em hả ?

tiểu cửu cười hì hì còn hạo vũ như muốn khóc tới nơi, đành ra là em phải dỗ ngược lại.

- rồi đến năm lớp tám, lúc đó thân hình đỡ mũm mĩm hơn rồi, thì em có thích một bạn trong lớp, lưu chương ấy.

- mà lúc đó đâu có nghĩ được gì nhiều, thể hiện rõ quá nên bạn bè cứ chọc, thành ra lưu chương cũng biết, một tháng sau thì hai đứa quen nhau.

hạo vũ vẫn im lặng nghe em kể chuyện.

- nghe kì quá ha, mới tí tuổi đầu đã yêu đương nhắng nhít. Quen nhau tới giữa học kì hai lớp chín, thì tự nhiên lưu chương bỏ đi mất tiêu, không thèm nói với em nửa câu.

- lúc đó người ta bảo lưu chương có bạn gái mới rồi, mà hồi đó ngây thơ lắm, tin luôn, khóc một trận long trời lở đất, anh viễn dỗ mãi mới nín.

- từ đó cho nên hôm trước mới gặp lại lưu chương, lúc đó mới biết từ lâu mình đã không còn thích người ta nữa rồi.

- có lẽ khi ấy còn nhỏ, hai đứa đều không có khả năng bảo vệ tình cảm của mình nên thành ra dở dang, nhưng mà nhìn lại thì lưu chương thay đổi nhiều ghê.

hạo vũ mặt mày nom khó chịu lắm, tên đó có gì tốt đẹp đâu chớ.

- lưu chương lúc trước tốt với bạn lắm không ?

- tốt lắm luôn ấy, cái gì cũng chiều em.

- có được như anh không ?

- làm sao mà được như hạo vũuu của em cơ chứ !

tiểu cửu cao giọng, tay nhéo lấy gò má của hạo vũ cười đầy vui vẻ.

- cơ mà sao bạn lại thích anh thế ?

hạo vũ thơm thơm lên bàn tay mềm mại của tiểu cửu, rồi đem nó áp lên mặt mình.

- không phải kha vũ nhanh miệng kể hết rồi chứ ?

- kha vũ chỉ bảo bạn thích anh thôi, không nói tại sao hết, bạn kể anh nghe với.

- ngại muốn chết, kể cái gì chứ.

tiểu cửu hai tai đỏ lựng lên, vội rút bàn tay mình ra rồi đứng lên tiến vào bếp.

hạo vũ cũng nhanh chân đi theo.

- bạn kể đi, anh muốn nghe màaaaa

dùng mọi cách năn nỉ, hạo vũ cuối cùng cũng dụ được tiểu cửu hé miệng.

- có gì đặc sắc đâu cơ chứ, thì lần đầu gặp bạn là em đã ngất ngây rồi.

- vì saoooooooo ?

hạo vũ ôm lấy tiểu cửu từ phía sau, dụi mặt vào cổ em hít lấy chút hương thơm.

- bạn lấy hộ em cuốn sách, lúc đó bạn còn cười với em nữa, thề là lúc đó em muốn chạy theo xin số lắm đó, nhưng mà ngại lắm nên thôi.

- ôi bạn mà xin thật biết đâu mình nên đôi từ sớm rồi.

hạo vũ cười hì hì, lại tiếp tục thơm lên cần cổ trắng của em.

- khi ấy em nghĩ bạn phải là người hiền lành thư sinh, điềm đạm nho nhã lắm cơ, cho nên em mới đổ cái rầm như thế.

tiểu cửu quay người ấn ấn vào trán hạo vũ, có để cho tui nấu ăn không vậy hả ?

- vậy mà bây giờ bạn cứ như con sói đói ấy, lại còn biến thái.

- anh chỉ thế với bạn thôi mà...

- chứ bạn mà biến thái với người khác là em băm bạn như thế này này.

tiểu cửu đang băm thịt trên thớt, cố ý dằn mạnh tay hơn để "răn đe" người yêu mình.

- mà bạn sao ấy, cứ ôm em mãi thế ?

- tại bạn vừa thơm vừa trắng vừa mềm, với lại bởi vì bạn là cục cưng của anh đó.

hạo vũ không thể nào diễn giải cho em rằng mình thích em tới cỡ nào luôn, vì thích em nên mới muốn ôm muốn hôn em.

- thế là sau này có người vừa thơm vừa trắng vừa mềm là bạn cũng ôm hôn thế hả ?

- không có đâu nhé, bạn có nghe câu "không phải dáng vẻ anh thích em đều có mà là dáng vẻ em có anh đều thích" chưa ?

- ừ ừ, rồi mời bạn hạo vũ thả ra cho em nấu ăn.

- không muốn ~

tiểu cửu mệt mỏi nhích thân hai đứa đi tới đi lui trong bếp, cố gắng một hồi cũng nấu xong bữa tối.

gặp được người mình thích, người ấy cũng thích mình, thì đó là hạnh phúc rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net