Chương 105: Có Lẽ Cậu Đã Nghe Thấy Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày trước.

Kim DongWon ngồi trên ghế đối diện với chiếc ghề dùng để hành hình của Xu MingHao. Đối diện với ánh mắt khinh bỉ và chán ghét của cậu, ông ta lại có phần nào đó nhân từ. Cái ánh mắt mà ông ta vẫn hay dùng để đánh lừa thị chúng.

"Văn Minh Hạo, vốn khi trước cha của cậu và ta là bằng hữu. Về sau khi biết lai lịch của cậu, cậu đã đi theo Kim Gia. Kim Gia là kẻ giết cha cậu, cậu không biết ư?"

Xu MingHao nghe xong thì không khỏi bật cười:

"Biết, biết chứ."

Cậu nheo mắt hạ giọng: "Tôi là kẻ giết lão ta, ông không biết ư?"

Đôi mắt Kim DongWon lập tức lạnh lùng và chết chóc.

"Nghịch tử!"

"Nghịch tử?" MingHao cười một tiếng, "Tôi là con của ông ta khi nào? Tôi là Từ Minh Hạo, tôi họ Từ."

Kim DongWon kìm nén lại cơn tức giận, ông ta thở ra rồi giọng cũng dịu lại:

"Được, dù sao ta cũng muốn nuôi dưỡng cậu. Cậu rất hay ra vào trạm cảnh sát, có phải là muốn theo đuổi ngành cảnh sát?"

Ông ta nhướn mày.

"Tại sao ông biết?" MingHao trừng mắt.

Ông ta cười lớn:

"Xu MingHao, vì ta không hề thua gì Kim Gia kia."

Cậu cười trong lòng. Cậu có thể đáp lại với hàng trăm thứ mà ông ta thua Kim Gia. Thứ đầu tiên chính là nhân cách.

Cậu ngước đầu chất vấn:

"Ông muốn tôi phản bội Kim Gia để theo ông ư?"

"Ta không muốn mà ta tin, ta tin cậu đủ thông minh để lựa chọn. Ta có thể cho cậu đến học viện cảnh sát Seoul, cậu không cần theo ta, ta chỉ muốn cho cậu một tương lai như bao người thanh niên khác."

Cậu rơi vào trầm mặc.

Một tương lai như bao người khác. Trở thành một cảnh sát, sánh vai với Moon JunHwi trong bộ cảnh phục, cùng anh phá án, cùng anh...trở thành một người tốt.

Liệu lúc đó, anh có nói với cậu, anh yêu cậu? Khi mà cậu rốt cuộc cũng trở thành một người tốt.

"Như thế nào?" Kim DongWon ngã lưng ra, "Về sau Kim Gia sẽ tiếp tục khiến cậu ngày một lấn sâu vào giới hắc đạo, cậu sẽ không còn con đường trốn thoát. Coi như ta cho cậu một con đường trở về với cuộc sống ban đầu của cậu."

Cuộc sống ban đầu ư?

Xu MingHao chua xót. Sau khi bọn họ cướp đi người mà cậu yêu thương nhất, sau khi cậu đã không còn cơ hội để nhận tình yêu từ ai đó. Nếu muốn cho cậu một cuộc sống ban đầu thì cứ giết chết cậu.

Kiếp sau, cậu có lẽ sẽ có cuộc sống bình thường ấy. Được yêu người mình yêu và được người mình yêu, yêu mình.

Cậu nghĩ một hồi lâu rồi nhìn thẳng đến Kim DongWon.

"Tương lai của một kẻ phản bội, tôi không cần."

Thà rằng trong mắt anh, cậu cứ mãi là kẻ xấu, bàn tay cậu đã nhuốm máu của chính cha ruột mình, còn hơn trong mắt anh, cậu là một kẻ phản bội.

Thà rằng cứ để anh căm ghét cậu chỉ vì cậu là một kẻ xấu, hơn là đánh lừa tình cảm của anh bằng bộ cảnh phục cậu có được bằng cách phản bội.

Cậu yêu anh, yêu đến mức chỉ cần có anh tồn tại ở đâu đó trên thế gian này, dù anh có ghét cậu, nhưng chỉ cần anh tồn tại, cậu vẫn sẽ yên lòng tiếp tục sống cuộc sống của mình.

Có một lúc Kim DongWon mất kiên nhẫn mà gầm lên:

"Tại sao cậu lại ngu ngốc đến như thế hả?"

Cậu chỉ bình thản đáp:

"Vì ông cho tôi con đường nhưng Kim MinGyu cho tôi cuộc đời–"

Mỗi lúc như thế, những nhát roi liên tục nện vào người cậu để cậu khổng thể tiếp tục. Vì chúng biết, một khi cậu tiếp tục, cậu sẽ chà đạp lên cái đạo đức rách nát dưới vỏ bọc nhân từ của ông ta.

Trước buổi tiệc ở Jade Palace hai giờ.

Song WooBin nện từng bước chân xuống cầu thang bằng sắt làm vang nên những âm thanh chói tai. Xu MingHao nhíu mi mắt đọng những vết máu khô và mồ hôi. Sự yếu ớt trong ánh mắt nhanh chóng trở nên kiên cường khi nhận ra đối phương.

Song WooBin đi ngang chỗ để dụng cụ hành hình, tay vốn định với lên lấy cây roi nhưng lại thôi. Anh ta đi tới chỗ Xu MingHao, hạ người để mắt đối mắt với cậu.

Anh ta nhếch môi quan sát bộ dạng nhết nhác đến thảm hại của cậu. Xu MingHao vốn đã có thân người khá gầy, lúc này trông cậu chỉ cần một cú đá cũng có thể lấy mạng cậu. Song WooBin rất muốn lấy mạng cậu nhưng người cha nuôi họ Kim của anh ta lại lệnh không được lấy mạng cậu. Điều này khiến anh ta càng thêm căm ghét Xu MingHao.

"Kim Gia vốn trước nay đều là loại tỏ ra đại trượng, bản chất tự tôn quá cao, cao đến mức tự tin thái hoá."

Xu MingHao nghe xong lại cười, "Đừng có đánh giá Kim Gia khi nửa tiếng Trung Quốc anh còn không biết. Lịch sử Kim Gia từ Trung đến Hàn, một công tố viên như anh không biết, tôi không trách."

Chát!

Một cú tát mạnh bạo ván xuống bên má cậu khiến một bên khoé môi cậu rách toạt ra. Máu loan khắp khoan miệng rồi từ đó chảy xuống.

Song WooBin nheo mắt nhìn Xu MingHao chật vật điều chỉnh từng hơi thở, đáy mắt căm phẫn như muốn giết chết cậu. Anh ta nghiếng răng rồi đứng thẳng người.

Những ngày qua Xu MingHao bị đánh đến thân xác tơi tả, lúc này nếu anh ta còn tiếp tục ra tay, chỉ sợ cái mạng của cậu ta cũng không giữ lại được như lệnh của Kim DongWon.

Đoạn Song WooBin toan quay người đi, Xu MingHao liếm lấy dòng máu chảy rồi trừng mắt nhìn bóng lưng của anh ta lên tiếng:

"Anh muốn giết tôi lắm có phải không?"

Song WooBin không quay đầu lại mà chỉ cười khẩy:

"Cái mạng của cậu, có giữ lại bên Kim DongWon, cậu cũng sẽ là gián điệp cho Kim Gia. Tôi không hiểu tại sao ông ấy lại muốn tốn công sức với cậu."

"Vậy thì giết tôi đi."

"Cậu không đáng để tôi làm trái lại lệnh của ông ấy."

Xu MingHao cười, "Hoá ra cũng là một thuộc hạ ngoan ngoãn à."

Song WooBin lập tức xoay người sải bước tới đưa tay bóp lấy cổ Xu MingHao, kéo đầu cậu ngước lên để đối diện với con ngươi run rẩy của hắn.

"Câm miệng!"

Xu MingHao vẫn bình tĩnh, đôi mắt kiên định nhìn đối phương, gằng giọng:

"Vậy thì giết tôi đi. Tôi thà chết vì Kim Gia chứ không phản bội Kim Gia," cậu ho khan, "không phản bội Kim MinGyu."

Xu MingHao kiệt sức đến mức từng câu từng chữ nói ra đều khiến cơ thể cậu run bầng bật lên.

Sau câu nói của cậu, Song WooBin im lặng như đang suy ngẫm. Một hồi lâu, Xu MingHao cũng gần như mê man, anh ta mới lùi ra đi lại tủ lấy ra một vật gì đó rồi đi lại chỗ Xu MingHao.

Nhìn đến món đồ vật được Song WooBin đẩy tới dưới đất trước dưới chân ghế cậu, đôi mắt cậu trở nên bình thản kỳ lạ.

Cậu cong môi nói, "Được."

Trở về hiện tại.

Song WooBin sau khi bỏ đi thì bây giờ lại đạp cửa đi vào, mặt mày trông qua cũng đủ thấy anh ta tức giận đến mức nào. Theo sau anh ta là một dàn thuộc hạ không dưới mười người. Cặp mắt anh ta tia đến thân thể không còn sức lực của Xu MingHao giữa căn hầm, anh ta chỉ tay đến cậu quát:

"Treo nó lên!"

Xu MingHao bừng tỉnh trừng mắt nhìn đám thuộc hạ như mãnh thú đi tới rồi đến Song WooBin. Cậu nhanh chóng biết được người Kim Gia có lẽ đã manh động gì đó, có lẽ nước cờ của Kim lão đại và Jeon thiếu đã thành công nên mới khiến anh ta phẫn nộ đến như thế này.

MingHao nhếch môi cười, cười đến thành những âm thanh chua xót:

"Được, muốn làm gì thì cứ làm đi. Ông có xuống âm phủ thì cũng sẽ ở đó chờ chúng bây xuống cùng."

Song WooBin đi tới nắm lấy tóc của Xu MingHao giật ngược ra sau để cậu đối diện với anh ta:

"Nếu cậu muốn chết thì cũng không được chết một cách êm ái."

Anh ta quay phắt đầu ra sau, "Treo nó lên!"

Hai tay cậu bị dây xích quấn lại rồi kéo treo lên không trung. Xương khớp tựa hồ như đã không còn vẹn nguyên, bả vai tê buốt sớm không còn cảm giác. Xu MingHao nhăn mặt, bờ môi tái nhợt không ngừng run rẩy.

"Jun, Khải, chờ tôi."

Những nhát roi in hằn trên chiếc áo không còn hình dạng và làn da chi chít vết máu. Tần suất của những nhát roi nhanh hơn hơi thở của cậu gấp trăm lần. Cậu cảm tưởng như cơ thể mình bị xé toạt ra, từng mạch máu đều bị đứt quãng.

Đột nhiên trong không trung phát ra một âm thanh như gió rít, chiếc phi tiêu xuyên toạt không gian đâm thẳng vào ngực của ba tên thuộc hạ đang hành hình Xu MingHao.

Sau cánh cửa tầng hầm, Yuta xuất hiện với cây kiếm Katana thứ hai trong tay. Lúc đột nhập vào đây, Yuta tình cờ phát hiện ra một thanh kiếm nhật được đặt trong thư phòng của Kim DongWon. Trên tay cầm của thanh kiếm có khắc một dòng chữ bằng chữ Kanji: "Nakamoto."

Yuta cầm thanh kiếm đừng vào tư thế của samurai, ánh mắt tia thẳng đến Song WooBin, nghiếng răng cất cao giọng:

"Đừng bao giờ cướp đồ của người Nhật."

Yuta tiến tới đương đầu với dàn thuộc hạ hiện tại đã mấy chục người, mỗi một tiếng gió rít của lưỡi kiếm vút đi trong không trung là mỗi một tên thuộc hạ gục ra đất.

Đoạn Song WooBin rút súng ra nhắm vào Yuta, Xu MingHao hét lên:

"Yuta, coi chừng!"

Yuta nhanh chóng kéo một tên thuộc hạ bên cạnh làm bia đỡ đạn. Nhưng cũng vì vậy mà đám thuộc hạ phía sau nắm được cơ hội để trả đòn.

"Mẹ nó Yuta, anh đến đây làm gì? Mau về đi, một mình tôi chết là được rồi."

Sau đó chỉ nghe một tiếng huýt sao vang lên, chưa đầy ba giây, người Hoằng Hải xuất hiện để viện trợ.

Không thành công hạ gục Yuta, Song WooBin chuyển hướng súng đến Xu MingHao. Nòng súng chỉa thẳng đến giữ li tâm của cậu, Xu MingHao không bất ngờ chỉ căng thẳng mím môi.

Khi ngón tay Song WooBin ấn vào cò súng, Yuta từ phía sau lao tới nắm lấy cánh tay anh ta chỉa lên. Viên đạn lệch hướng chạm vào dây xích sắt khiến nó đứt hẳn ra. Xu MingHao rơi xuống sàn nhà rồi rơi vào bất tỉnh.

Phía trên, DK cũng lập tức xông vào để đối đầu với đám thuộc hạ mới được cử đến.

DK nghiếng răng, "Lão ta biết chúng ta sẽ tấn công nên mới cử thêm thuộc hạ đến đây."

"Chết tiệt, anh không cử thêm thuộc hạ của ta đến à?" Xiao Jun đá một tên thuộc hạ ra ghế.

Nghe thấy giọng Xiao Jun, DK quay phắt sang:

"Mẹ nó chú lại vào đây làm gì? Hong JiSoo đâu? Ai ngoài đó với anh ta?"

"Đến Châu Long anh ta còn tráo được, anh lo cái gì chứ."

Cuộc chiến cứ ngầm diễn ra, Yuta bị thương không ít nhưng thuộc hạ của đối phương lại không nhiều người còn trụ được.

Xé rách trong trời đêm tĩnh mịch, những tiếng còi hú và ánh đèn chói mắt sáng bừng một bầu trời của hàng chục chiếc xe cảnh sát chạy tông qua cửa sắt của dinh thự rồi oanh tặc khắp nơi trước cửa dinh thự của Kim DongWon.

Dàn cảnh sát cơ động với bộ giáp chống đạn nhảy khỏi xe chạy xông vào trong hô lớn:

"DỪNG LẠI MỌI HÀNH ĐỘNG. LỆNH TRUY XÉT KHẨN CẤP!"

Moon JunHwi mặt mày nghiêm nghị cầm tờ giấy lệnh truy xét sải bước vào trong. Vừa thấy hai người DK và Xiao Jun đang kẹp cổ một tên thuộc hạ, Moon JunHwi lập tức trở nên căng thẳng. Chạm đến đôi mắt của anh, DK thả tên thuộc hạ đã bất tỉnh nhân sự trong tay rồi giơ hai tay lên đầu hàng.

DK nhìn anh nói, "Dưới tầng hầm."

Moon JunHwi nhíu mày nhận ra chuyện gì đó không hay sắp xảy ra mới vội vàng chạy cùng mấy người cảnh sát cơ động hướng xuống tầng hầm.

Cùng lúc đó, Xu MingHao yếu ớt lê thân mình vào một góc. Cậu không còn sức lực để chống mình dậy, đến việc hít thở cũng khiến cơ thể cậu đau đớn tột cùng. Điều duy nhất cậu còn đủ sức để làm ngay lúc này chính là...

Cậu đưa tay lên ôm lấy chiếc nhẫn trên cổ mình, những ngón tay run rẩy miết trên chất bạc lạnh lẽo đó.

"Jun, nếu có kiếp sau, hãy đừng yêu em."

"Moon JunHwi, nếu có kiếp sau, em hứa sẽ là người tốt."

Cậu mím môi rút một vật mà hai giờ trước Song WooBin đã đưa nó cho cậu. Con dao Bạch Liên mà anh ta lấy từ người cậu khi bị bắt về đây.

Cậu run rẩy cầm cán dao, đưa lên cao, cậu nhắm chặt mi mắt để một giọt lệ rơi ra từ khoé mắt. Giọt nước mắt lăn qua những vết máu khô mang một sắc đỏ bi thương.

"Xu MingHao! Dừng tay lại!"

Moon JunHwi gầm lại, chạy quăng tờ giấy lệnh truy xét ra mà đem hết bản năng của mình để chạy về phía cậu.

Thế nhưng, như cậu nói, cậu sống thì được gì chứ? Cậu có còn là Xu MingHao năm ấy, cậu có thể đứng trước mặt một người liêm chính như anh mà hồn nhiên nói rằng cậu thích anh không? Cậu còn có thể sống một cuộc sống bình thường, yêu một người bình thường.

Lưỡi dao đâm vào ngực trái cậu, nỗi đau thống cùng nhưng cậu cảm thấy lòng mình thanh thản. Vì cậu sẽ mãi là Xu MingHao của những tháng năm thanh xuân tươi đẹp.

Mãi là Xu MingHao mà Moon JunHwi sẽ nói với Xu MingHao đó rằng: "Anh yêu em."

Moon JunHwi ôm cậu vào lòng, tay ôm lấy ngực cậu bất lực ngăn dòng máu chảy vô tận.

"Anh yêu em! Xu MingHao! Em có nghe anh nói hay không?"

Những giây cuối cùng trước khi mọi thứ trở nên tối đen, có lẽ cậu đã nghe thấy anh.

"Anh yêu em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net