Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tiệc rượu được bao quanh bởi những bộ trang phục ngào ngạt hương sắc và vô số ánh đèn nhưng Tiểu Lý Ngọc lại cảm thấy bản thân như có như không mà lạc vào một vùng đất hoang vắng với không khí âm độ C. Từng đợt khí lạnh từ khắp nơi tràn vào người, khiến cậu không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Giản Tùy Anh đem ly rượu rỗng tuếch đặt sang một bên, đáy mắt có chút tức giận. Hắn chỉ mới rời đi được một lúc, Tiểu Lý Ngọc đã khiến Tiêu Nguyệt chú ý đến mình rồi. Vốn đã nhắc nhở cậu phải chú ý, cuối cùng lại như nước đổ lá khoai.

Hắn xoay người vốn há miệng định mắng người nhưng lại đối diện với gương mặt tái nhợt của Tiểu Lý Ngọc.

"Làm sao vậy, Tiêu Nguyệt vừa rồi nói gì với cậu?" Giản Tùy Anh nhăn mặt.

Ánh mắt của Tiểu Lý Ngọc hoảng hốt trong giây lát, cậu nhìn vào gương mặt quá mức xinh đẹp của Giản Tùy Anh, mở miệng muốn nói nhưng rồi lại trầm mặc lắc đầu không nói gì nữa.

Việc này cậu nên nói như thế nào được cơ chứ, nói rằng cậu đang nghi ngờ, Giản Tùy Lâm có những tâm tư "khác" đối với hắn hay sao?

Tiểu Lý Ngọc ép buộc bản thân mình tỉnh táo trở lại, cố gắng nhớ lại từng chi tiết về khoảng thời gian cậu ở cùng Giản Tùy Lâm. Những hình ảnh trong quá khứ mà trước nay cậu không hề để ý lại một lần nữa kéo đến, ở mỗi lúc có sự xuất hiện bóng dáng Giản Tùy Anh, ánh mắt của Giản Tùy Lâm đều sẽ dõi theo anh trai cậu ta không hề dời, dù cho Giản Tùy Anh có đưa ra cái yêu cầu "quá phận" đến như nào, Giản Tùy Lâm cũng chưa bao giờ từ chối, cái sự dịu dàng và ngoan ngoãn vâng lời từ trong ra ngoài này tuyệt đối không hề giả tạo một chút nào.

Nhất là ánh mắt mà ban nãy Giản Tùy Lâm nhìn về phía cậu... Tiểu Lý Ngọc mím môi, nếu không phải cậu hiểu sai những điều trong đó thì ẩn trong ánh mắt âm trầm sâu thẳm vừa rồi của Giản Tùy Lâm, cất giấu trong đó đều là sự ghen ghét mãnh liệt và sự không cam lòng.

Trước kia cậu chỉ cho rằng Giản Tùy Lâm vì bị áp lực và thân phận mà không thể không phục tùng trước Giản Tùy Anh.

Nhưng hiện giờ xem ra, tựa hồ mọi việc đều không như những gì cậu tưởng tượng.

"Này tôi bảo, cậu đang nghĩ ngợi cái gì đấy?"

Giọng nói trầm ổn và mạnh mẽ của Giản Tùy Anh cắt ngang những suy nghĩ ngẩn ngơ của Tiểu Lý Ngọc, cậu mím chặt môi, đem tất cả những suy nghĩ khiến bản thân buồn nôn đè nén xuống. Cậu thật sự không thể tin được, Giản Tùy Lâm có thể bất chấp đạo lý đến như vậy.

Nhưng nếu cho ràng, những phán đoán kia của cậu đều là sự thật, vậy trong lòng Giản Tùy Lâm cho rằng cậu là người thế nào?

Trên trán Tiểu Lý Ngọc toát ra mồ hôi lạnh, cậu không kìm được mà nhớ đến tất cả những "tàn ác" của Giản Tùy Anh mà Giản Tùy Lâm từng nhắc tới, cả ý niệm đã ăn sâu vào trái tim cậu từ rất nhiều năm trước nữa, rằng cậu nhất định phải bảo vệ Giản Tùy Lâm thật tốt, một ngày nào đó trong tương lai sẽ đánh gục kẻ thường xuyên bắt nạt cậu ta - Giản Tùy Anh.

Nếu như nói rằng những gì cậu suy đoán đều là sự thật... Vậy thì Giản Tùy Lâm kia thật sự đang xem cậu thành một thằng ngu để tùy ý bỡn cợt!

"Lý Ngọc? Lý Ngọc!"

Âm thanh cao giọng đột ngột cất lên bên tai làm cho Tiểu Lý Ngọc giật mình, cậu run rẩy chớp mắt, liền nhìn thấy một tầng lo lắng và biểu tình đầy nghi ngờ trên mặt Giản Tùy Anh.

"Cậu làm cái gì đấy."

Hầu kết của Tiểu Lý Ngọc khẽ động, đầu ngón tay lạnh như băng của cậu bây giờ mới bắt đầu ấm dần lên. Ánh nhìn đầy chăm chú còn không mang chút tạp niệm nào của Giản Tùy Anh làm cho trái tim của Tiểu Lý Ngọc không khỏi thắt lại —— những suy đoán này của cậu, liệu Giản Tùy Anh có biết hay không?

"Tôi..." Ánh mắt của Tiểu Lý Ngọc dao động một chút, dù là giọng điệu hay âm thanh đều có chút suy sụp "Tôi không sao, vừa rồi bị mất tập trung thôi."

"Chậc."

Giản Tùy Anh đương nhiên nhìn ra là Tiểu Lý Ngọc đang nói dối, hắn dùng đôi mắt sắc bén lượn một vòng đánh giá Tiểu Lý Ngọc, nhìn thấy đôi môi mím chặt của đối phương thì hừ lạnh không ép hỏi cậu thêm nữa.

Ngay cả giả bộ cũng không biết còn muốn học cách lừa người.

Giản Tùy Anh đảo mắt khinh khỉnh, vừa mới xoay người rời đi, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, hắn hắng giọng một cái, làm như không có việc gì mà dặn dò Tiểu Lý Ngọc.

"Được rồi, chuyện tối hôm nay gặp phải Tiểu Lâm Tử, lúc về đừng nói... đừng nói với Lý Ngọc."

Tiểu Lý Ngọc sửng sốt trong giây lát, trong lòng đột nhiên nặng trĩu xuống. Môi cậu khẽ run lên, âm thanh trầm khàn phát ra.

"Vì sao?"

"Em ấy bệnh còn chưa khỏi, biết được thì sẽ không vui, nói với em ấy mấy chuyện tuồng chèo này làm gì." Trên mặt Giản Tùy Anh có chút không kiên nhẫn, dường như đang cực lực che giấu cảm xúc gì đó.

Đáp án sâu trong lòng Tiểu Lý Ngọc như thể càng lúc càng sống động, cảm giác khủng hoảng khi chuẩn bị dò xét ra được chân tướng của bí mật nào đó khiến hô hấp của cậu như ngưng trệ lại.

"Vì sao, vì sao anh ta lại không vui?"

"Tôi nói cậu lấy đâu ra lắm cái vì sao thế, cậu có mười vạn câu hỏi vì sao à?"

Giản Tùy Anh thật sự bị cục phiền toái Tiểu Lý Ngọc này bào mòn hết một phần ba sức lực rồi, vốn phải từng thời từng khắc đề phòng ý đồ của Tiêu Nguyệt bên kia đã đủ làm cho hắn đau hết cả đầu, bây giờ lại còn thêm một Giản Tùy Lâm nhảy ra nữa.

Hắn vẫn chưa quên được, Lý Ngọc này của mấy năm trước, là người dốc lòng dốc sức với thằng em trai vong ân bội nghĩa đó của hắn.

Nghĩ đến chuyện này thì trong lòng Giản Tùy Anh sẽ cảm thấy khó chịu.

Hắn hung hăng liếc Tiểu Lý Ngọc một cái, mang theo vài phần không thèm để ý mà ném cho cậu một câu: "Mắt chó của cậu đúng là bị mù."

Nói xong cũng không thèm nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tiểu Lý Ngọc, ngạo nghễ hất cắm, xoay người rời đi.

Đêm đấy, Giản Tùy Anh cuối cùng vẫn uống say khướt.

Trong lòng Tiểu Lý Ngọc vì cất giấu tâm sự, thần trí đã sớm chạy biến, quên mất không ngăn cản, chờ đến khi cậu phản ứng lại, Giản Tùy Anh đã sớm uống đến thần trí mơ màng.

Lần này coi như xong rồi —— Tiểu Lý Ngọc tay cuống chân loạn đem Giản Tùy Anh nhét vào trong xe, đối diện với khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu này ở khoảng cách gần, không biết tại sao nhưng cậu không thể hiểu rõ được cảm giác trong lòng mình bây giờ là gì.

Khi hai người quay trở về nhà trong tình trạng cả người nồng nặc mùi rượu, quả nhiên nhìn thấy được bộ mặt đen kịt của Lý Ngọc.

"Tôi không ngăn được anh ấy....." Vẻ mặt Tiểu Lý Ngọc có chút ngượng ngập, dưới ánh nhìn chăm chú lạnh như băng của Lý Ngọc, âm thanh giải thích của cậu cũng càng lúc càng nhỏ hơn.

Lý Ngọc đón lấy Giản Tùy Anh đang tựa trên vai của Tiểu Lý Ngọc, cau mày, ánh mắt đều là đau lòng. Anh cũng chỉ vừa mới hạ sốt, đỡ một Giản Tùy Anh đã say đến mềm nhũn, không tránh khỏi có chút lảo đảo.

Tiểu Lý Ngọc đưa tay ý muốn giúp đỡ, lại bị Lý Ngọc cứng nhắc tránh đi.

Lý Ngọc dìu Giản Tùy Anh quay về phòng, khoảng cách không xa nhưng cả người đều toát hết mồ hôi.

Anh vén mái tóc lòa xòa trên trán của Giản Tùy Anh, dùng đôi bàn tay ấm áp nâng mặt hắn lên.

"Giản ca, Giản ca, khoan hãy ngủ đã, em thay quần áo cho anh trước đã nhé?"

Giản Tùy Anh mơ mơ màng màng mở to mắt, trời đất như đang quay cuồng nhưng chỉ có khuôn mặt mang theo thần sắc yếu bệnh kia của Lý Ngọc là hiện ra cực kỳ rõ ràng.

"Tiểu Ngọc Ngọc, bảo bối cưng..." Giản Tùy Anh miệng mồm lộn xộn, mượn rượu cợt nhả: "Đến hôn anh một cái."

Lý Ngọc có chút dở khóc dở cười, nhịn xuống cơn ho mà tránh né.

"Em bị cảm, Giản ca, đừng —— Em sợ lây bệnh cho anh."

Cạnh giường có một khoảng trống lớn đủ cho một người lớn, Giản Tùy Anh cứ vậy túm lấy Lý Ngọc không cho đi, Lý Ngọc cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể cúi đầu hôn một cái vào giữa hàng lông mày của Giản Tùy Anh. Nhưng Giản Tùy Anh oán trách không đủ, nắm lấy quần áo của Lý Ngọc, dứt khoát kéo xuống cắn lên miệng anh một cái.

Vẻ mặt Lý Ngọc bất đắc dĩ nhưng nụ cười lại vừa chiều chuộng lại vừa mãn nguyện. Động tác của anh lưu loát cởi áo khoác của Giản Tùy Anh, rồi đi vào phòng tắm cầm ra một cái khăn mặt đã được thấm nước ấm, Giản Tùy Anh híp mắt, nằm thẳng cẳng trên giường khó chịu mà lầm bầm, Lý Ngọc phải một bên dỗ dành hắn, một bên lau mặt.

Tiểu Lý Ngọc đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình bị thời gian và không gian tách ra, khung cảnh trước mặt quá mức ấm áp tự nhiên, làm cho cậu có cảm giác không biết mình đang ngơ ngác đứng ở giữa một không gian mờ mịt nào.

"Ở đây không sao cả, cậu đi nghỉ ngơi trước đi."

Đầu Giản Tùy Anh choáng váng đến mức khó chịu, ở trên giường cũng không yên ổn. Lý Ngọc cứ vậy dỗ dành hắn, cũng không quay đầu lại mà nói với Tiểu Lý Ngọc.

Tiểu Lý Ngọc sửng sốt một chút, cậu nhìn gương mặt vẫn ửng đỏ vì ốm của Lý Ngọc, trong lòng dâng lên cảm giác nghẹn lời không được tự nhiên.

"Anh ốm vẫn còn chưa khỏi, nếu không thì cứ để anh ấy ngủ ở chỗ tôi..." Còn tôi ra phòng khách nằm tạm.

Cậu còn chưa kịp nói hết câu đã nhận được cái liếc mắt của Lý Ngọc. Tròng mắt đen sâu thẳm vô cùng, nhìn không thấy được cảm xúc gì trong đó nhưng lại vẫn làm cho cổ họng cậu vô thức nghẹn lại.

"Không cần, nếu Giản ca nửa đêm tỉnh dậy có khó chịu, tôi còn phát hiện kịp."

Tiểu Lý Ngọc ngượng ngùng đứng ở đó, một lúc sau mới nhận ra rằng Lý Ngọc sẽ không nghe lời cậu nói, bấy giờ mới lặng lẽ xoay người đi ra ngoài.

Đến khi Lý Ngọc sắp xếp cho Giản Tùy Anh xong xuôi thì cũng đã gần mười hai giờ đêm. Dưới ánh sáng ấm áp của đèn ngủ, Giản Tùy Anh ngủ say sưa, nửa khuôn mặt vùi vào trong gối ngáy khò khò, mái tóc mềm mại xõa xuống dưới, che đi những đường nét sắc bén tuấn tú.

Lý Ngọc ngồi bên cạnh giường lẳng lặng ngắm thật lâu, cảm xúc thỏa mãn không từ ngữ nào diễn tả được tràn ngập vào trong từng tế bào của cơ thể. Anh cẩn thận chỉnh từng mép chăn cho Giản Tùy Anh, xoay người nhặt lên từng bộ quần áo nhăn nhúm bừa bộn dưới đất. Vì lo rằng nửa đêm Giản Tùy Anh tỉnh ngủ sẽ muốn uống nước, Lý Ngọc nhẹ nhàng di chuyển, cầm một chiếc cốc đi xuống dưới tầng.

Căn phòng khách đáng nhẽ không có ai giờ đây lại được bao phủ bởi ánh sáng mờ nhạt từ đèn điện.

Lý Ngọc nhíu mày, bước đến mới phát hiện trong phòng khách đang mở một cái đèn treo tường nhỏ, Tiểu Lý Ngọc đang một mình ngồi trên sofa, hai bàn tay đan chặt vào nhau, đầu cúi xuống, không biết còn đang suy nghĩ gì.

"Sao còn chưa ngủ?"

Giọng nói đột ngột vang lên làm cho cả người Tiểu Lý Ngọc chấn động, cậu ngẩng đầu lên, chớp mắt đối diện với ánh nhìn của Lý Ngọc, cảm thấy mười phần do dự. Cậu nhớ đến những lời Giản Tùy Anh dặn dò lúc đó nhưng thật sự không thể nhịn được.

Những điều đang nghẹn trong lòng sắp sửa làm cho cậu phát điên lên rồi.

"Tôi... Giản ca không muốn tôi nói cho anh biết." Ánh mắt Tiểu Lý Ngọc có chút hỗn loạn, cậu mím môi, dường như đã hạ quyết tâm: "Tối hôm nay, bọn tôi ở tiệc rượu gặp Tùy... gặp Giản Tùy Lâm."

Tiểu Lý Ngọc hít sâu một hơi, cậu thẳng thừng quay sang, chỉ thấy dưới ánh sáng mờ ảo, sắc mặt Lý Ngọc bất chợt biến đổi, con ngươi tối đen kia như đè nặng xuống một tầng lửa ngầm, ngọn lửa chập chờn cứ không ngừng ăn mòn lý trí của anh, đột ngột lóe lên sự hung hãn tàn bạo.

Tiểu Lý Ngọc đứng lên, ánh đèn nhu hòa trên vách tường trải dài đem bóng nghiêng của hai người chồng lên nhau, tựa như tại nơi này, những khoảng không gian và thời gian lộn xộn, quá khứ và hiện tại, tất cả đều giao hòa cùng một chỗ.

"Chúng ta, cùng với Giản Tùy Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thanh âm của Tiểu Lý Ngọc khàn khàn, suy nghĩ của cậu giống như những mảnh vỡ nhỏ hỗn độn, từng góc cạnh sắc bén cứ không ngừng cứa vào các dây thần kinh, suy nghĩ điên cuồng trước sau như một luẩn quẩn trong đầu, làm cho sống lưng cậu lạnh ngắt.

Cậu siết chặt nắm tay, trầm mặc lên tiếng lần nữa sau một khoảng im lặng dài đằng đẵng.

"Hay phải nói là, cậu ta và Giản Tùy Anh, đã xảy ra chuyện gì?"

"..........!"

Đồng tử của Lý Ngọc mạnh mẽ co lại, anh ngẩng đầu nhìn Tiểu Lý Ngọc, đột nhiên bước tới và túm lấy vạt áo trước ngực của Tiểu Lý Ngọc, giọng nói trầm thấp đầy lửa giận, tựa như một dã thú bị xâm phạm lãnh địa, rít lên qua kẽ răng: "Thằng đó lại dám làm gì Giản ca?!"

Tảng đá treo lủng lẳng trong lòng Tiểu Lý Ngọc ầm ầm sụp đổ.

Miệng Tiểu Lý Ngọc run lên, tay cậu vươn ra nắm lấy bàn tay đang siết cổ áo của mình, hai bàn tay chạm vào nhau đều mang sự lạnh lẽo giống hệt nhau, còn có sự run rẩy khó nhận thấy.

Một lúc sau, Tiểu Lý Ngọc mới lên tiếng bằng chất giọng khô khốc: "Không có, cậu ta không làm gì cả. Chỉ là cùng Giản ca nói mấy câu."

Cậu nhắm chặt hai mắt lại, loại cảm giác vô lực không thể nào hình dung này làm cho cậu cảm thấy từng trận hoa mắt chóng mặt. Cậu quả thật không thể nào tin vào cái bí mật mà bản thân mình vừa mới phát hiện rốt cuộc là cái thể loại gì.

"Cho nên nói vậy, cậu ta đối với Giản ca, đã từng làm gì đó rồi, đúng không."

Lý Ngọc gắt gao siết những ngón tay đến mức trắng bệch, nổi cả gân xanh, hơi thể nặng nề giày vò lá phổi, những hình ảnh như gió lốc đột ngột tập kích đến, mãnh liệt và hung tợn, làm cho anh đau đớn đến thấu xương.

Đồng hồ treo trên tường tích tắc quay tròn hết một vòng, sự trì trệ đến mức ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông giữa hai người dần xuôi theo thời gian mà hạ xuống.

Hốc mắt Lý Ngọc đỏ lên, những ngón tay cứng ngắc cũng buông xuống, cơ mặt anh không khống chế được khẽ run rẩy, cuối cùng vẫn không trả lời câu hỏi của Tiểu Lý Ngọc.

"Nếu Giản ca đã không muốn để cậu nói, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy gì."

Lý Ngọc xoay người, bóng lưng cao ngất dưới ánh sáng mờ ảo trông cứng ngắc đến kỳ quặc. Tiểu Lý Ngọc nhìn thấy bàn tay nắm chặt vẫn đang không ngừng run rẩy của mình, một giọt mực đen từ đáy lòng cậu nhỏ xuống, cuối cùng cũng đọng thành một vũng đục ngầu tối tăm.

"Nói cho cậu biết cũng được."

Lý Ngọc đột ngột mở miệng, thanh âm khàn khàn dường như là phát ra từ sâu trong kẽ răng, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Lý Ngọc, đôi mắt đỏ sậm giống như ác quý, làm cho trái tim của Tiểu Lý Ngọc không nhịn được mà khẽ run rẩy.

"Giản Tuỳ Lâm ——"

"Tôi hận không thể giết chết nó."

---------------

Chúc mừng sinh nhật tâm can bảo bối của Giản ca - Tiểu Ngọc Ngọc ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net